Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bận rộn đến giữa giờ ngọ, Giang Du Bạch mới rảnh rỗi thở ra, một lần nữa băng bó lại tay cho Kỳ Trường Ức, vệt đỏ trên người cũng được thoa dược.
Trên người Điện hạ không có vết sẹo, trên người một mảnh trắng nõn bóng loáng, ngay cả vết thương cũ cũng đã nhanh liền.
Chính là chỗ xương quai xanh lộ ra dấu răng thâm tím, bây giờ vẫn còn rịn máu, chỉ sợ là chưa thể tiêu bớt.
"Sớm biết như vậy, ta không nên đưa cho hắn đan dược giải rượu...."
Giang Du Bạch nhìn Thừa Phong đứng bên ngoài điện chờ đợi, "Cho hắn một viên độc dược, để hắn cũng cảm nhận được nỗi đau xuyên tim".
Giang Du Bạch đối Kỳ Trường Ức vẫn luôn có ý giúp đỡ bảo hộ, chính mình vốn có một cái ân với mẫu thân Ninh quý phi của hắn lúc sinh thời, mà Kỳ Trường Ức từ diện mạo đến tính cách lại cực kỳ giống mẫu phi hắn.
Mà hắn chỉ là một thái y nho nhỏ, không có quyền thế, chỉ có thể lúc Kỳ Trường Ức bị thương liền tận tâm chữa trị, hoặc là ở sau lưng mắng Bùi Tranh.
Thừa Phong đối với những lời này mắt điếc tai ngơ, lời đại nghịch bất đạo của Giang Du Bạch nói cũng nhiều, hắn thấy đều không để ý, dù sao chủ tử của mình cũng trọng dụng Giang thái y.
Tiểu nhân nhi an tĩnh nằm trên giường, mặt không có huyết sắc, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Đã qua giờ bãi triều, Bùi Tranh cũng không thấy trở về đây, nhưng hắn là người không nên xuất hiện ở đây nhất, mắt thấy hắn liền phải đuổi ra khỏi tẩm cung mới được.
Thừa Phong lắc mình ra cửa, duỗi tay chắn trước cửa, Triệu Lệ Đường muốn đẩy cửa vào liền bị chưởng phong đánh lui sau hai bước.
"Ngươi, ngươi như thế nào ở đây? Bùi Tranh ở bên trong?"
Triệu Lệ Đường thấy Thừa Phong giấu tức giận hỏi.
"Triệu tướng quân chắc là đã quên đại nhân lần trước dặn dò, trước mắt ban ngày ban mặt, cũng không cần kiêng dè sao?"
Bàn tay đặt trên cửa của Triệu Lệ Đường âm thầm vận công, đối chọi với Thừa Phong qua lại, Thừa Phong tay khác cũng vận độngm cổ họng Triệu Lệ Đường chấn động một cỗ tanh ngọt.
Hộ vệ này nội lực kinh người, khác hẳn những kẻ đầu đường xó chợ.
"Triệu tướng quân vẫn là mời trở về đi, hôm nay điện hạ không tiện gặp khách." Thừa Phong ngực cũng ở ẩn ẩn đau, hắn áp lực nói.
Triệu Lệ Đường lặng im sau một lúc lâu, một tay đem hộp đồ ăn đưa qua, "Ta đến đưa cho điện hạ, đây là thức ăn lúc còn nhỏ điện hạ yêu thích nhất, trong quân còn có chuyện quan trọng xử lý, đi trước cáo từ."
Thừa Phong đóng cửatẩm cung, xách theo hộp đồ ăn vào trong phòng, bên miệng lập tức tràn máu.
Giang Du Bạch lắp bắp kinh hãi, cuống quit đem ấn hắn xuống ghế bắt mạch, sai người đi sắc thuốc bổ mới buông lỏng.
Thừa Phong sau khi uống thuốc xong, Bùi Tranh rốt cuộc vội vàng tiến vào trong điện.
Hắn hàon toàn làm lơ hai người đang hành lễ trong điện, chạy vội tới bên giường xem xét tiểu nhân nhi, phát hiện hắn còn chưa tỉnh, sắc mặt càng them khó coi.
"Như thế nào còn chưa tỉnh?"
Giang Du Bạch đứng dậy, sắc mặt không tốt "Nga? Cái này không phải nên hỏi đại nhân sao? Rốt cuộc ngươi đối với điện hạ làm cái gì, làm đến điện hạ hôn mê tới bây giờ?"
Bùi Tranh nghe được ý tứ trong lời hắn, nhìn hắn thật sâu, Giang Du Bạch không kiêu ngạo, không siểm nịnh đối nhìn hắn.
Không khí tĩnh lặng đáng sợ, lúc này tiểu nhân nhi trên giường đột nhiên phát ra tiếng rên nhẹ nhàng, Bùi Tranh khẩn trương nắm cánh tay nhỏ rũ mềm như bông kia.
Giang Du Bạch thấy thế hét lớn một tiếng, "Ngươi làm gì! Nhanh lên buông ra!"
Bùi Tranh bị hắn quát lớn, quả thực buông lỏng bàn tay nhỏ kia.
"Lòng bàn tay của điện hạ tránh để rách thêm lần nữa, bằng không cũng đừng gọi ta tới chăm sóc!"
Giang Du Bạch tức giận đến trợn trắng mắt, đôi mắt hắn chỉ sợ chỉ đùng dể bài trí, không nhìn thấy cánh tay kia quấn băng gạc thật dày sao? Còn dùng sức nắm như vậy!
Mí mắt tiểu nhân nhi giật giật, hơi hơi mở, lại bị ánh nắng chiếu khiến lại nhắm lại.
Bùi Tranh duỗi tay che mắt hắn, tùy giọng phân phó "Người dâu, che cửa sổ lại".
Bọn hạ nhân nhận được mệnh lệnh tiến vào, dùng màn dày nặng che sửa sổ, trong điện lập tức tối lại.
Bùi Tranh phất tay hạ nhân rời đi, thanh âm nhẹ nhàng " Được rồi, mở mắt ra, chậm rãi thôi".
Kỳ Trường Ức chậm rãi mở mắt, ý thức hắn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thấy gương mặt phóng đại trước mặt, lập tức mềm mại hô " Bùi ca ca....."
Trái tim Bùi Tranh trừu trừu theo "Khá hơn chút nào không?"
Kỳ Trường Ức dừng lại, ký ức tối qua khôi phục lại, nháy mắt liền nổi lên một tầng đề phòng cùng bất an, hốc mắt hồng hồng " Bùi ca ca ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi đừng nóng giận, đừng đánh ta....."
Bùi Tranh thấy hắn không ngừng run rẩy, trong lòng có chút không thoải mái "Được, ta không sinh khí, cũng không đánh ngươi, đừng sợ".
Bùi Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ, hơi dùng sức lật lòng bàn tay ra "Không cần nắm chặt như vậy, vết thương không kết vảy được, sẽ lại chảy máu".
Mắt thấy Bùi Tranh đem Kỳ Trường Ức ôm vào lồng ng.ực, Giang Du Bạch khụ khụ "Tiểu điện hạ cả ngày chưa ăn gì, không ăn bằng chút gì đi, ta thấy trên bàn có hộp đồ ăn, không biết là vị tri kỷ nào đưa tới cho ngươi nha".
Giang Du Bạch thọc thọc cánh tay Thừa Phong, Thừa Phong sắc mặt cứng đờ.
Không xong! Hắn quên không đem vứt đi hộp đồ ăn Triệu Lệ Đường đưa tới!
Bùi Tranh liếc mắt, Thừa Phong chạy nhanh đến lại ghé vào tai hắn giải thích.
"Hừ, hắn thật nhàn rỗi, còn có tâm tư làm việc này".
Bùi Tranh đem hộp đồ ăn mở ra, điểm tâm tinh tế nhỏ nhắn đặt bên trong, mùi thơm ngọt nị xông vào mũi, khẩu vị Kỳ Trường Ức rất giống tiểu hài tử, thích đồ ngọt!
"Mang đi, cho chó". Bùi Tranh lạnh lùng phân phó "Sai người mang điểm tâm thanh đạm tới, không cần cho thêm đường".
Nói xong Bùi Tranh quét mắt về phía giường, sau đó xoa xoa ống tay áo rời đi.
Kỳ Trường Ức nhìn vạt áo huyền sắc của hắn biến mất ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ chôn dưới chăn nức nở hai tiếng.
Ở trong điện tu dưỡng vài ngày, vệt đỏ trên người Kỳ Trường Ức cũng tiêu bớt, vết thương ở lòng abfn tay cũng chậm rãi kết vảy, chỉ có vết cắn chỗ xương quai xanh là không tiêu đi.
Này giống như Bùi Tranh lưu lại ấn ký kiêu ngạo tuyên bố quyền sở hữu.
Lý Ngọc cũng sớm bị người mang trở về, Bùi Tranh sai người mang dược liệu tốt nhất chữa cho hắn, nhưng Lý Ngọc vẫn còn di chứng chỉ cần ho khan cũng thấy máu.
Tẩm cũng đã nhiều ngày không có người đến, Kỳ Trường Ức ngồi ở bên cửa tẩm cung, cầm cỏ đuôi chó chơi, Lỳ Ngọc không biết từ đâu hung phấn chạy đến trước mặt hắn, mở lòng bàn tay, bên trong là hai viên kẹo trái cây.
"Nha, hảo ngọt, Tiểu Ngọc Tử, đây là từ đâu ra?" Kỳ Trường Ức cười ném viên kẹo vào miệng, ngọt ngào thoải mái hương vị rất là ngon.
"Ngươi cũng ăn một viên." Kỳ Trường Ức trực tiếp nhét vào trong miệng Lý Ngọc, cong con mắt xem hắn.
Nhiều ngày như vậy, bây giờ có thể nhìn thấu tiểu điện hạ cười, hắn thật rất vui vẻ.
"Nghe nói Hoàng Thượng hôm nay ở điện mở tiệc khoản đãi sứ thần Man tộc," Lý Ngọc cũng cười, "Đây là tiểu nha hoàn vừa rồi trộm đưa cho nô tài."