Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ Trường Ức hai má đau đến nhăn một cái, hít sâu hai hơi.
"Bùi ca ca, ngươi có thể nói với phụ hoàng đừng để Đường ca ca đến nơi nguy hiểm như vậy được không?"
"Nếu ta nói không được thì sao?" Bùi Tranh đột nhiên buông tay, quay mặt sang một bên.
Nước mắt trong khóe mắt Kỳ Trường Ức trào ra, hắn túm lấy vạt áo trước ngực Bùi Tranh.
" Bùi ca ca..."
Bùi Tranh áp chế lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói: "Ngươi là vì hắn mà cầu ta sao?"
Hắn ghé sát vào tai y, "Vậy thì ngươi hẳn biết phải cầu như thế nào."
Kỳ Trường Ức thân thể run lên hai lần, vội vàng cúi đầu: "Ta... Ta..."
Bùi Tranh tựa vào bên giường, chăm chú nhìn hắn, không nói lời nào.
Kỳ Trường Ức trong lòng trầm xuống, hắn nhắm mắt lại, đột nhiên dời đến bên môi Bùi Tranh, đem đôi môi mềm mại đỏ mọng dán lên môi Bùi Tranh.
Đôi môi đỏ mọng mất trật tự, đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại vươn ra muốn chui vào trong miệng Bùi Tranh, nhưng người bên kia cắn chặt răng, lưỡi mấy lần không vào được, tiểu nhân nhi liền rơi nước mắt đau khổ.
Hắn lau nước mắt, sau đó ghé sát vào cổ Bùi Tranh, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm yết hầu nhô ra của Bùi Tranh, hàng mi run rẩy rơi nước mắt.
Thấy Bùi Tranh vẫn không phản ứng, bàn tay nhỏ bé của Kỳ Trường Ức luồn vào trong quần áo trước ngực Bùi Tranh. Bàn tay nhỏ yếu ớt, không biết động đậy như thế nào, chỉ nhẹ nhàng áp vào làn da dưới tay.
Tay còn lại đưa xuống, cố gắng cởi bỏ những sợi dây phức tạp, nhưng sau một lúc lâu, tiểu nhân nhi không biết làm tiếp theo như thế nào, lo lắng đến mức nước mắt lại tuôn rơi.
Bàn tay ấy đột nhiên bị nắm lại, chiếc cằm trắng nõn tinh tế cũng bị nâng một cái, ngẩng đầu lên.
"Chỉ làm được như vậy sao?" Khóe miệng Bùi Tranh cong lên, sau đó lật người, đem tiểu nhân nhi áp vào trong ngực, lập tức chiếm được thượng phong.
Thân hình cao lớn dán vào, một tay vén quần áo trên người tiểu nhân nhi, lộ ra da thịt trắng mịn bên trong, vươn lòng bàn tay ra sức chà xát, lưu lại mấy vết đỏ, động tác thô bạo không chút nhẹ nhàng.
Sau đó Bùi Tranh cúi đầu lấp kín môi người bên dưới, một nụ hôn mang theo ý vị trừng phạt đánh mạnh xuống.
—Nghĩ đến tiểu nhân nhi chủ động hướng mình để cầu xin cho người khác, hắn liền cảm thấy lửa giận trong lòng không cách nào nguôi.
Khi người dưới thân bị hôn đến ý thức mơ hồ, Bùi Tranh đột nhiên dừng lại, nhéo cằm hắn nhìn chính mình.
Đôi mắt của tiểu nhân nhi đã nhòe đi vì nước mắt, đôi mắt ngập đầy nước, đôi môi hơi hé mở thở dố.c.
"Ta là ai?"
"Bùi, Bùi ca ca..."
"Sau này đừng để ta nghe thấy tên của người khác từ miệng ngươi, nhớ chứ?"
Kỳ Trường Ức rơm rớm nước mắt nhìn hắn, nghẹn ngào.
Bùi Tranh dùng sức véo dấu ngón tay in hằn trên cằm đó.
"Trả lời ta!"
"Nhớ, nhớ kỹ...... Bùi ca ca......"
Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, buông lỏng ra sức lực, xuống giường, xoay người đi ra cửa, không thèm nhìn tiểu nhân nhi một lần.
Vừa đóng cửa lại, nằm trên giường, tiểu nhân nhi thó trong bộ quần áo xộc xệch vội kéo chiếc chăn mỏng trùm kín người rồi nằm cuộn tròn bên trong, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Hắn không biết mình đã khóc bao lâu rồi chìm vào giấc ngủ mơ màng. Hắn cũng không ăn cơm tối, chỉ uống thuốc rồi tiếp tục chui vào trong chăn.
Lý Ngọc có chút khó hiểu, ban ngày điện hạ sao có thể hoạt bát như vậy, tại sao ban đêm lại trở nên không có tinh thần như vậy.
Ngày hôm sau, Giang Du Bạch đến bắt mạch cho Kỳ Trường Ức, tiểu nhân nhi co rúm trong chăn, không chịu ra ngoài gặp người, chỉ lộ ra một cánh tay nhỏ như ngọc trắng như tuyết.
Giang Du Bạch không nghĩ nhiều, bắt mạch cho hắn.
"Sao hôm nay mạch lại có chút không ổn định? Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?"
Giang Du Bạch vừa nói vừa định kéo chăn ra, nhưng tiểu nhân nhi lập tức kêu lên một tiếng, sau đó càng quấn chăn chặt hơn.
"Giang thái y... Ta, tối hôm qua ngủ muộn, không có gì nghiêm trọng..."
Kỳ Trường Ức rất lo lắng rằng Giang Du Bạch sẽ nhìn thấy những dấu vết trên cằm và cổ của hắn khi vén chăn lên.
"Mấy ngày nay mạch trạng rất ổn định, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần ngươi đừng xảy ra kích động là được, điện hạ, hôm nay ta phải hồi cung, Thái Y viện mấy ngày ta rời đi tích rất nhiều sự vụ."
Tiểu nhân nhi dưới chăn cuối cùng cũng lộ mắt Giang Du Bạch.
"Giang thái y, ngươi phải hồi cung sao?"
"Đúng vậy, có thời gian ta sẽ lại đến gặp ngươi. Cho dù ta không ở đây, ngươi cũng phải ngoan ngoãn uống thuốc mỗi ngày, chăm sóc thật tốt cho đến khi khỏi bệnh. Có nghe không?"
"Ta hiểu rồi, Giang thái y."
Giang Du Bạch dặn dò Lý Ngọc một số điều cần chú ý, sau đó hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, nói với Kỳ Trường Ức, "Điện hạ, ngươi có biết Bùi đại nhân đã đi đâu không?"
Tiểu nhân nhi dưới chăn lắc đầu.
Giang Du Bạch nói: "Ta nghe hạ nhân nói, Bùi Tranh mấy ngày nay hình như có việc đi ra ngoài, ta còn tưởng rằng hắn nói với ngươi."
"Bùi ca a, hắn cái gì cũng không nói với ta..." Giọng nói của tiểu nhân nhi càng lúc càng nhỏ.
"Được rồi, điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, hắn cũng không có nói không phải chuyện gì lớn, vậy ta đi."
"Giang thái y, trên đường trở về cẩn thận."
Lý Ngọc tiễn Giang Du Bạch ra ngoài, sau đó đóng cửa lại đi về phía giường.
"Điện hạ, người làm sao vậy? Tại sao không muốn chui ra khỏi chăn? Người cảm thấy lạnh sao?"
Kỳ Trường Ức dưới chăn lỗ tai đỏ bừng, lắc lắc đầu.
Hắn nhẹ nhàng kéo chăn xuống một chút, lộ ra cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trên cằm còn có hai vết ngón tay rõ ràng.
Lý Ngọc có chút kinh ngạc: "Điện hạ, ngươi làm sao vậy? Là Bùi đại nhân làm sao?"
Kỳ Trường Ức không nói chuyện, mà chậm rãi gật đầu.
Lý Ngọc nói: "Điện hạ, ngài cùng Bùi đại nhân lại có chuyện gì sao?"
Lý Ngọc đột nhiên nghĩ tới ngày đó Tứ hoàng tử tới đây nói cái gì, vội vàng hỏi: "Điện hạ, có phải hay không hỏi Bùi đại nhân mấy câu không nên hỏi, khiến Bùi đại nhân không vui?"
Thấy Kỳ Trường Ức không trả lời, Lý Ngọc liền biết.
"Điện hạ, nô tài có nói cái gì cứ việc nói thẳng, Tứ hoàng tử bị Hoàng Thượng lạnh nhạt, trong lòng bất bình, lại lấy cớ tới xem ngài, cùng ngài nói chút sự tình không vui, ngài đừng bận tâm."
"Tiểu Ngọc Tử, Tứ ca ca không phải như vậy..."
"Điện hạ, có một số việc người xem không hiểu, nhưng nô tài lại nhìn rõ ràng, Tứ hoàng tử biết người cùng Bùi đại nhân có quan hệ không bình thường, trước kia lúc chúng ta ở trong cung, hắn có tới thăm qua người khi xảy xa chuyện không? Chẳng qua là bởi vì hiện tại ngài đang được Bùi đại nhân che chở nên hắn mới đến."
Những lời này khiến Kỳ Trường Ức lâm vào trầm tư, hồi lâu không nói nên lời.
Thấy vậy, Lý Ngọc không có tiếp tục nói nữa.
Buổi chiều, có nha hoàn đưa đồ tới, Lý Ngọc đi mở cửa, lão quản gia phủ thừa tướng đi theo phía sau.
"Lý công công." Quản gia chào hỏi Lý Ngọc, "Điện hạ có khỏe không?"
"Không biết quản gia tới đây làm gì?" Lý Ngọc hỏi.
"Không có gì quan trọng..."
Kỳ Trường Ức ở trong phòng nghe được đối thoại của hai người ngoài cửa, liền để lão quản gia vào phòng.
"Tham kiến điện hạ." Lão quản gia hành lễ.
Kỳ Trường Ức khẽ cười với hắn.
Quản gia nói: "Bẩm điện hạ, chủ nhân gần đây bận công vụ ra ngoài có thể một thời gian tới không trở về ngự phủ, cho nên mới để cho lão nô đi bẩm báo. Bất quá chủ nhân cũng hạ lệnh chúng ta phải chăm sóc ngài thật tốt, chủ nhân cũng nói, nếu như điện hạ muốn rời đi phủ ra ngoài dạo chơi, chỉ cần ngươi nói cho lão nô một tiếng là được."
"Ta có thể đi ra ngoài sao? Bùi ca ca có phải là không cấm chân ta nữa?"
"Đúng"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Trường Ức cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, lông mày hơi nhướng lên.
Nhưng khi hắn muốn rời khỏi phủ, lại bị tình cảnh trước mắt làm cho sững sờ.
Theo sau lão quản gia là hai hạ nhân khác, mười bảy mười tám tên thị vệ, đứng ngay ngắn chờ hắn ở cửa phủ thừa tướng.
"Điện hạ, đi thôi."
Kỳ Trường Ức khẩn trương kéo kéo ống tay áo Lý Ngọc, "Tiểu Ngọc Tử, nhiều người như vậy, ta có chút sợ hãi..."
Lý Ngọc an ủi nói: "Điện hạ, những thứ này nhất định là Bùi đại nhân an bài để bảo vệ ngài, ngài đừng sợ, ta sẽ nói với quản gia."
Lý Ngọc kéo lão quản gia sang một bên, nghiêm túc nói hồi lâu.
Lão quản gia lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, chỉ phái hai thị vệ có võ nghệ cao cường nhất đi theo phía sau.
"Hai người các ngươi nhất định phải cẩn thận trông chừng Điện hạ, bất kể xảy ra chuyện gì tuyệt đối không được phép lơ là."
"Tuân mệnh"
Cánh cổng phủ thừa tướng mở ra, một cơn gió lạnh thê lương ập vào. Kỳ Trường Ức nao núng, thở ra một luồng hơi trắng xóa.
Thở dài.
"Haa..."
Đi dạo phố, đường phố Đế đô chật kín người và xe, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng Kỳ Trường Ức đã lâu không ra ngoài, bộ dáng rất kinh hỉ.
Những người bán hàng rong bên ngoài bán rất nhiều thứ mới lạ, nhưng Kỳ Trường Ức dường như không hứng thú lắm.
Hội hoa đăng diễn ra đã lâu như vậy, vẫn còn có mấy gian hàng bán đèn lồng, Kỳ Trường Ức kéo Lý Ngọc tới xem một chút.
"Tiểu công tử, ngươi thích cái nào nói cho ta biết, ta bán rẻ, thủ công nhưng rất tinh xảo." Tiểu thương thấy người nọ ăn mặc dị thường, dung mạo xinh đẹp, liền biết nhất định không phải người bình thường.
Mà Kỳ Trường Ức nhìn trái nhìn phải, lấp lánh trong mắt chậm rãi tắt đi, "Quên đi, Tiểu Ngọc Tử, đi thôi."
Lý Ngọc biết hắn không tìm thấy thứ mình cần, "Công tử, ngài nhìn đi, bên kia còn có mấy cái, chúng ta đi xem đi."
Hai người đi dạo phố một lúc, nhưng Kỳ Trường Ức không hài lòng với bất kỳ gian hàng bán đèn lồng nào.
"Điện hạ, ngươi muốn cái gì? Ta kêu người khác làm cho, cần gì phải ra đường mua?" Lý Ngọc xốc cổ áo cho Kỳ Trường Ức.
"Đã không có, rốt cuộc tìm không thấy, không có chính là không có......"
Kỳ Trường Ức nói, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, dù thế nào cũng không tìm được đèn hoa sen con thỏ mà hắn thích.
"Làm sao có thể? Điện hạ, ta khẳng định vẫn có thể tìm được, chúng ta lại đi xem, đừng buồn được không?" Nhìn thấy tiểu nhân nhi khóe mắt ướt át, Lý Ngọc vội vàng dỗ hắn.
Kỳ Trường Ức khẽ "Ừm" một tiếng, mặc dù rất thất vọng, nhưng vẫn để cho Lý Ngọc kéo mình đi loanh quanh một hồi.
Quả nhiên vẫn không tìm được chiếc đèn lồng hình dạng như vậy.
Lang thang bên ngoài lâu như vậy, Lý Ngọc cũng có chút lo lắng cho sức khỏe của điện hạ.
"Điện hạ, hôm nay đi tới đây thôi, ngài vừa mới khỏe lại, nô tài lo lắng thân thể ngài nhiễm phong hàn, lần sau chúng ta ra ngoài tiếp tục tìm thứ ngài muốn, được không?"
Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn gật đầu, quay người trở về phủ thừa tướng.