Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đông Nguyệt nhìn vào vẻ mặt vô tội của Hồ Dao Dao, đối với tỷ muội tốt này sinh ra vài phần oán hận.
Nàng vẫn luôn thích thầm Thanh Đồ, tuy biết rõ trong lòng Thanh Đồ chỉ có Hồ Dao Dao, nhưng nàng biết rõ bản thân không xinh đẹp bằng nàng ta, cho nên chưa từng cầu mong điều gì xa vời.
Nhưng hôm nay Hồ Dao Dao lại chỉ lo cho chính mình, sống c.h.ế.t của Thanh Đồ một chút cũng không quan tâm.
Dựa vào cái gì?
Thanh Đồ thích nàng ta như vậy, nàng ta lại tuyệt tình như vậy, rõ ràng nàng ta chỉ cần cầu tình với tiên tôn một câu, nhất định Tạ Nghiên Trì sẽ giảm hình phạt.
Đồng Nguyệt nắm lấy góc áo của Hồ Dao Dao, điên cuồng cầu xin: “Dao Dao, cầu xin ngươi, ngươi gặp tiên tôn cầu tình cho hắn, cầu tiên tôn đừng trách phạt Thanh Đồ đi. Ta cầu xin ngươi… cầu ngươi!”
Hồ Dao Dao vẻ mặt khó xử, tuy rằng ngày thường hai người này đối xử với nàng rất tốt, nhưng nếu vãi bọn họ ở lại Cửu Trùng Thiên…
Vậy thì bí mật kia, nói không chừng sẽ có ngày bị bại lộ.
“Đông Nguyệt, thần tiên phạm vào thiên điều, nhất định phải biếm xuống nhân gian, ta cũng không có cách nào khác.” Vẻ mặt Hồ Dao Dao tràn đầy áy náy, bất đắc dĩ nói.
“Không, không… nhất định ngươi có biện pháp! Vì sao ngươi không cứu bọn họ? Ngươi rõ ràng có biện pháp…”
Đông Nguyệt mắt thấy người trong lòng sắp bị khốn tiên tác quất đến hồn phi phách tán, tức khắc không thèm quan tâm tới hậu quả, đôi tay càng thêm gia sức nắm lấy góc áo Hồ Dao Dao.
Giây tiếp theo, nàng lập tức bị người khác đá bay ra ngoài.
Tạ Nghiên Trì một thân bạch y, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng.
Hắn hờ hững nhìn Đông Nguyệt: “Thỉnh cầu thay cho tội tiên, còn dám lôi kéo Dao Dao, thật không biết sống chết.”
“Đem nàng ta kéo đi, giáng xuống Nhất Trọng Thiên.”
Lập tức có người tiến lên, đem Đông Nguyệt lôi đi.
Đông Nguyệt càng thêm điên cuồng: “Hồ Dao Dao, ngươi sớm ba chiều bốn, tiện nhân lả lơi ong bướm! Người đừng cho là ta không biết gương mặt này của ngươi…”
Nàng còn chưa nói xong, Hồ Dao Dao dùng đôi tay che lỗ tai mình lại, lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt đáng thương: “Tạ ca ca, nàng ấy nguyền rủa ta, ta rất sợ hãi…”
Giống như lần huỷ đi đôi mắt của Toa Dư, Tạ Nghiên Trì phất tay, đầu lưỡi Đông Nguyệt rất nhanh đã biến thành một bãi m.á.u loãng, ánh mắt oán độc mà bị kéo xuống.
Tạ Nghiên Trì đem người ôm vào trong ngực, an ủi: “Dao Dao, không cần sợ hãi, mọi chuyện đều có ta làm chủ cho ngươi.”
______________
Sự tình trên Cửu Trọng Thiên Toa Dư cũng không quá chú ý, Thanh Đồ và Xích Vũ bị đày xuống nhân gian là kết cục đã định.
Việc cần làm của nàng lúc này là tiếp tục thăng cấp.
Trung Châu rất lớn, tổng cộng mấy chục quốc gia lớn nhỏ, người càng nhiều tội ác sẽ càng nhiều.
Toa Dư du lịch tứ phương, gặp rất nhiều ác nhân, lợi dụng quyền thế gây ra rất nhiều tội ác mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, ngụy trang gương mặt hiền lành, sau lưng lại chuyên làm những chuyện tàn nhẫn,mặt người dạ thú, g.i.ế.c người như ma, không chút nhân tính…
Thời điểm làm việc ác khuôn mặt còn mang theo tươi cười, sau đó chịu c.h.ế.t dưới trường đao sắc bén của Toa Dư.
Năm rộng tháng dài, ở Trung Châu truyền tai nhau một truyền thuyết, có một tiên nhân che mặt, toàn thân mặc y phụ màu đen, khắp nơi trừng trị cái ác, dương cao chính nghĩa, làm việc tốt không muốn để lại danh tiếng.
Rất nhiều người đã từng chịu ơn của nàng, còn có người lặng lẽ thắp hương cầu nguyện bình an cho nàng.
Toa Dư không để những chuyện này trong lòng, mục đích của nàng là tìm kiếm đối tượng để gia tăng thực lực, tu luyện Huyết Ma Kinh.
Đáng tiếc phàm nhân không thể so sánh được với tu sĩ tìm người cũng tốn nhiều thời gia tu luyện tới bước hậu kỳ càng trở nên khó khăn, 20 năm trôi qua, khó khăn lắm nàng mới đến Đại Thừa hậu kỳ.
Mặc dù vậy, tốc độ tu luyện này cũng có thể coi là thiên tài ở Tu Chân giới, nhưng so với thần tiên ở Cửu Trọng Thiên, nàng chỉ là một con kiến. Không đáng cho bọn hắn động đầu ngón tay.
003 càm ràm: [Ký chủ, ta đã từng nới với ngươi, tiên nhân ở đây rất lợi hại, ngươi muốn vượt qua bọn họ quả thực khó khăn, phàm nhân muốn tu luyện phải trải qua hàng trăm, hàng ngàn năm mới có thể phi thăng, như vậy cũng đa là thiên tài ngàn năm có một rồi.”
[Ngươi muốn đánh thắng bọn họ để báo thù, không bằng là giống những nhiệm vụ giả khác, công lược tiên tôn hoặc Ma tôn…”
[Câmm miệng!] Toa Dư cắt đứt lời nói của 003.
003 câm miệng.
Trong lúc nói chuyện với 003, nàng vung đao g.i.ế.c một tên ác bá, sau đó vẩy vết m.á.u từ thân đao xuống, nói: [Nhiều năm trôi qua như vậy, hai kẻ bị đày xuống hạ giới cũng nên trưởng thành rồi, ngươi hẳn có công năng định vị đi? Nói rõ vị trí của hai kẻ đó cho ta.]
003: [Ký chủ, ngươi muốn làm gì?]
Toa Dư nhếch miệng cười: [Ta có thể làm gì? Đương nhiên là đến thăm bọn họ rồi.]
Giao diện trên hệ thống lập tức hiển thị vị trí của Thanh Đồ và Xích Vũ, hai tiên quân này hết sức khinh bỉ nàng, đặc biệt là tên Xích Vũ, hắn còn tát lên mặt nàng một cái.
Nàng vốn là người mang thù
_________
Đông Li quốc, tại một trấn nhỏ, một nam tử tuấn tú mặc y phục màu tím đứng trong đình viện, mặt không kiên nhẫn mà cự tuyệt một thiếu nữ.
“Ta đã nói với ngươi, ta có người trong lòng rồi, không cần quấn lấy ta. Huống hồ Tiểu Dao Nhi cũng không cố ý huỷ đi gương mặt của ngươi, ngươi nhằm vào nàng cũng không có ý nghĩa.”
Xích Vũ đời này chuyển kiếp thành một vị thiếu gia nhà giàu, có hôn ước với vị thanh mai trúc mã quý nữ thế gia.
Biết Xích Vũ chuyển kiếp, Hồ Dao Dao đương nhiên không muốn hắn thành thân cùng người khác.
Ngoài Ma tôn và Tiên tôn, nàng ta còn muốn hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, tất cả nam nhân phải quỳ dưới váy của nàng ta.
Toa Dư ở vị diện hiện đại học được một câu nói: Ta có thể không thích ngươi, nhưng ngươi không thể đi l.i.ế.m người khác.
Mà một đời nhân duyên này của Xích Vũ cũng bị Hồ Dao Dao huỷ hoại sạch sẽ.
Vị thiếu nữ này có hôn ước cùng Xích Vũ, nguyên bản vui vui vẻ để chuẩn bị gả cho hôn phu, lại không ngờ đột biên xuất hiện hồ ly tinh, không chỉ mỹ mạo vô cùng, còn đoạt nam nhân cùng với nàng.
Ngay cả khuôn mặt của nàng, cũng bị huỷ trong tay con hồ ly tinh đó.
Mà cố tình là, vị hôn phu của mình đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc, thị phi bất phân, quyết tâm muốn giải trừ hôn ước.
Nhưng nàng cũng không phải loại lì lợm l.i.ế.m người, thương tâm thất vọng qua đi, nàng quay người nhìn thoáng qua Xích Vũ, sau đó không ngoảnh lại, cất bước rời khỏi.
Xích Vũ nhìn thiếu nữ rời đi, lòng không hề gợn sóng.
Cảm tình của hắn sở dĩ đặt hết lên người Hồ Dao Dao, hiện tại chỉ là một phàm nhân, không hề có chút ký ức nào của kiếp trước, Hồ Dao Dao vừa xuất hiện đã làm cho hắn nhất kiến chung tình.
Không đợi hắn tưởng tượng tương lai tốt đẹp cùng với Hồ Dao Dao, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Xích Vũ cảnh giác nói: “Ngươi là ai?”
“Cha ngươi!” Dứt lời, không chờ Xích Vũ phản ứng lại, Toa Dư duỗi tay chụp lên trán hắn một cái.
Kiếp này hắn đã quên hết mọi chuyện, nàng muốn hắn nhớ lại tất cả ký ức, nếu không sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");