Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương Vạn Vũ cả ngày thức đêm chơi game, lại ăn toàn thức ăn dầu mỡ, cơ thể so với nhóm nữ sinh kia so ra còn kém xa. Lần này ăn một cú đạp, hai mắt trợn tròn, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Toa Dư như không có việc gì, tiếp tục dọn đồ.
Chờ sau khi đem tất cả đồ của Lương Vạn vũ dọn xong, sắp xếp lại đồ của chính mình, hai vợ chồng Lương Kiến Hoa cũng về tới nhà.
Vừa vào nhà, cả hai phát hiện mặt đất có người lập tức liền phát ra âm thanh bùng nổ.
“Con trai, con trai, con làm sao vậy?” Phương Dương thấy con mình ngã đứng đất bất tỉnh,vừa lăn vừa bò tới bên cạnh liền ấn vào huyệt nhá trung của Lương Vạn Vũ.
Mà Lương Kiến Hoa nhìn thấy trong phòng khách toàn đồ của Lương Vạn Vũ, suýt chút nữa tắt thở, lúc này, hắn nhìn thấy Toa Dư từ trong phòng Lương Vạn Vũ đi ra, lập tức chỉ vào mặt cô mắng xối xả: “Thì ra là mày!”
“Tao đã sớm biết mày có ý đồ xấu xa, hôm nay cuối cùng cũng bại lộ đúng không? Tiện nhân!”
Mà Lương Vạn Vũ cũng từ từ tỉnh lại chỉ vào Toa Dư giọng căm hận nói: “Ba, mẹ, nó đánh con.”
Lương Kiến Hoa cùng Phương Dương lập tức đi lên, trong ánh mắt loé hung quang, giơ tay lên đánh vào mặt Toa dư.
Mười mấy năm, Lương Tiểu Tiểu là bao cát của một nhà này, ai cũng có thể đánh, ai cũng có thể ức hiếp.
Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay, người nhà này biến thành túi trút giận của kẻ điên Toa Dư này.
Toa Dư lộ ra dáng vẻ điên cuồng, khi vợ chồng Phương Dương đi tới, liền lấy chiếc nồi ở trên bếp đang đựng thức ăn thừa ụp lên đầu họ.
“Tôi ghét nhất chính là những người ồn ào ở bên tai tôi.”
“Ba người quá ồn ào.”
Chiếc nồi hắt toàn bộ đồ ăn thừa vào người hai vợ chồng này.
Lương Kiến Hoa cùng Phương Dương ban đầu còn tỏ vẻ khinh miệt, Lương Tiểu Tiểu trước kia chỉ là bao cát, cơ thể gầy yếu, mỗi lần bị đánh mắng đều chỉ vâng vâng dạ dạ không hề phản kháng.
Nhưng lần này, bọn họ tính sai, đứa con nuôi này không biết ăn thứ gì. Sức lực trở nên vô cùng lớn, còn hướng bọn họ đánh ra những cú đánh kỳ quái.
Bọn họ hai người căn bản không có sức phản kháng, bị đánh đến m.á.u mũi giàn giụa, đầu ầm ầm vang lên, trên người, trên mặt, toàn bộ đều là vết thương.
Lương Kiến Hoa một bên đau đớn, lớn tiếng kêu thảm thiết, một bên không thể tin được mà trừng mắt nhìn con gái nuôi mấy năm nuôi lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày uống lộn thuốc rồi đúng không? Ngay cả ba mẹ cũng đánh?”
Toa Dư nội tâm không hề d.a.o động, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, đánh hai người một Phật xuất thế hai Phật thăng thiên, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, ai không biết còn tưởng rằng đang g.i.ế.c heo.
“Aaaaaaa… đau quá! Tiểu Tiểu, mau dừng tay!” Phương Dương thấy chồng mình bị đánh , sợ hãi, bắt đầu tỏ vẻ yếu đuối: “Tiểu Tiểu, là mẹ đây, có phải hôm nay con bị cái gì kích thích hay không? Mau dừng lại!”
Toa Dư mắt điếc tai ngơ, lại đạp thêm mỗi người một đạp, đá hai người bay đến chỗ Lương Vạn Vũ làm bạn, lúc này mới chậm rì rì tìm ghế ngồi xuống.
Ba người tạm thời bị cô đánh nằm gục một chỗ, không thể đứng dậy nổi.
Bọn họ đau đến cả người phát run, ánh mắt oán độc nhìn Toa Dư, trước kia cao cao tại thượng, hiện tại thái độ quát mắng hoàn toàn không có, mà trở nên có chút sợ hãi.
Bọn họ cùng những nữ sinh kia có điểm giống nhau, cảm thấy Lương Tiểu Tiểu bị ức h.i.ế.p đến phát điên rồi.
Rốt cuộc, mượn xác hoàn hồn, loại sự tình dùng tin thần lực chữa trị thân thể này, nói ra không khỏi quá mức quỷ dị.
Phương Dương nhìn Toa Dư so với dĩ vãng càng trở nên điên đẹp hơn, khuôn mặt cùng thái thái Lâm gia có đến bảy phần tương tự, ánh mắt bà ta càng thêm dữ tợn.
Bà ta nâng khuôn mặt sưng húp lên, có điểm lấy lòng, nói: “Tiểu Tiểu, nếu con cảm thấy áp lực, có thể nói với mẹ. Có phải con chịu kích thích gì hay không? Có gì cứ nói ra, đừng nên nghẹn ở trong lòng, không cần sử dụng bạo lực, chúng ta đều là người một nhà…”
Lời còn chưa dứt, Toa Dư nhìn chằm chằm bà ta, mỉm cười ngọt ngào: “Người một nhà? Phải không?”
Cô nhìn thấy Lương Vạn Vũ đang cằm điện thoại gọi người cứu giúp: “Xem ra mấy người không hề xem tôi là người một nhà.”
Giây tiếp theo, hung hăng nện ghế dựa vào lưng Lương Vạn Vũ.
Phịch một tiếng, Lương Vạn Vũ đau đớn vặn vẹo, tới mức hắn nằm dưới đất lăn lộn không ngừng.
“Mày, mày…” Lương Kiến Hoa tức giận đến phát run, nhưng không có cách gì với Toa Dư, chỉ có thể dùng ánh mắt âm ngoan mà nhìn cô.
Phương Dương chạy nhanh đến xem xét con trai mình, phát hiện tay Lương Vạn Vũ đã bị đánh gãy vừa hận vừa tức, nhưng không dám phát hoả với Toa Dư.
Toa Dư mỉm cười nhìn ba người chật vật, thanh âm lại ôn nhu ngọt ngào: “Không cần nghĩ tới việc phản kháng hay gọi người, rốt cuộc mấy người còn trông chờ vào Lâm Dư Hàm nhỉ? Mấy người không nghĩ tới việc tôi sẽ tới Lâm gia vạch trần thân phận của Lâm Dư Hàm đúng không?”
Đồng tử Phương Dương đột hiên co lại.
Khó trách nó lại nổi điên.
Phương Dương phát run mà ôm con tra, biểu tình Lương Kiến Hoa ngoan độc, bất động thanh sắc mà nghĩ cách như thế nào g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con nuôi này.
Toa Dư lười quản nội tâm bọn họ, thu hồi ý cười, biểu tình nhàn nhạt mở miệng:
“Từ hôm nay trở đi, trong nhà này, tôi chính là lão đại, tôi nói cái gì thì chính là như vậy, nếu không, con gái Lâm Dư Hàm của các người, lập tức sẽ bị Lâm gia đuổi đi. Các người trông chờ tháng ngày phú quý, liền sẽ tan thành mây khói. Hiểu chưa?”
Ba người cúi đầu,không biết suy nghĩ cái gì, chỉ có Lương Vạn Vũ không khống chế được chính mình, che lại cánh tay bị gãy, ánh mắt dữ tợn mà nhìn về phía Toa Dư.
Toa Dư tiến lên đạp một cước.
“Trừng mẹ mày trừng! Nếu tiếp tục trừng, có tin tao móc mắt mày không?”
Từ dịu dàng tới lạnh lùng, lại táo bạo như kẻ điên, cảm xúc thay đổi chỉ trong vòng một giây.
Lương Vạn Vũ sợ tới mức lập tức cúi đầu.
Toa Dư thu hồi chân, nhìn về phía Phương Dương, lại lộ ra ngoan ngoãn tươi cười.
Cô chậm đâu tới gần Phương Dương, mí mắt cong cong nở nụ cười, phảng phất như là một cô con gái đáng yêu hiểu chuyện: “Mẹ, con đau bụng, mẹ nấu cơm đi.”
Phương Dương hoàn toàn khiếp sợ trước sự thay đổi của Toa Dư, run run rẩy rẩy đứng lên, đi về phía phòng bếp nấu cơm.
Lương Kiến Hoa nâng Lương Vạn Vũ về phòng.
Người một nhà này, tính ra còn dễ dạy dỗ.
Toa Dư ăn xong cơm chiều, bá chiếm phòng tốt nhất của Lương Vạn Vũ, ngủ ngon lành, mà một nhà ba người kia lại chen chúc trong một căn phòng, lo âu bất an mà vượt qua một đêm.
Ngày hôm sau, Toa Dư chuẩn bị sách vở đi học, đứng trước gương, tâm tình rất tốt mà sửa sang lại tóc, ăn bữa sáng Phương Dương Chuẩn bị, nhàn nhã mà bước khỏi cửa đi học.
Lương Vạn Vũ ôm cánh tay bó bột, ánh mắt âm trầm nhìn theo Toa Dư.
Chờ đến khi thân ảnh tin tế của thiếu nữ biến mất, hắn quay đầu lại, bất mãn nói: “Ba, mẹ, chúng ta cứ dể con tiện nhân này tuỳ ý xưng vương xưng bá ở trong nhà như vậy hay sao? Con chịu không nổi!”
Phương Dương cũng phi thường phẫn nộ, kèm theo một tia nôn nóng.
Tiểu tiện nhân này đã thân phận thật của mình, phải mau chóng nói cho Dư Hàm biết, nhất định trước khi Lâm gia phát hiện phải xử lý cái phiền toái này thật sạch sẽ!”
Phương Dương nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho con gái ruột.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");