Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong biệt thự.
Đại sảnh lịch sự, tao nhã, một nhóm người mặc đồ dân quốc màu đen ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện cùng Đông Yến Anh.
Nhóm người này đều là các cán bộ cấp cao, dẫn đầu là phó cục trưởng, tuổi tác trên dưới bốn mươi.
Trên mặt mang theo một tia lấy lòng, nhìn Đông Yến Anh nói: “Lần này sự kiện thần quái có thể xử lý ổn thoả ít nhiều đều nhờ công lao của thiên sư. Thỉnh phu nhân chuyển lời cho thiên sư, sau này chiếu cố chúng tôi nhiều hơn, tiền bạc không thành vấn đề!”
Đông Yến Anh cao ngạo gật đầu, mỉm cười thoả mãn, mơ hồ lộ ra một tia đắc ý.
“Về sau, nếu còn xảy ra những chuyện như vậy, có thể tuỳ thời liên hệ, đây đều là việc chúng tôi nên làm.”
Một đám người nói chuyện vui vẻ, không khí hoà hợp.
__________________
Bên trong biệt thự, Văn Nhân Kiệt nhàm chán chơi s.ú.n.g b.ắ.n nước, một chiếc xe lăn đột ngột dừng trước mặt hắn, chặn tầm mắt của hắn.
Văn Nhân Kiệt định chửi ầm lên, nhưng ngẩng đầu liền thấy người tới, tức khắc nở nụ cười ác liệt.
“Người què c.h.ế.t tiệt? Người què lại tới nhà chúng ta rồi! Còn không nhanh lăn lại đây? Bồi tiểu gia chơi s.ú.n.g b.ắ.n nước!”
Toa Dư lạnh lùng nhìn đứa nhỏ này.
Tuổi tác khoảng 5, 6, lớn lên trắng trẻo đáng yêu, nhưng nhìn qua tướng mạo, lại là một kẻ c.h.ế.t yểu.
Điểm mâu thuẫn chính là, quanh thân đứa bé này có mây tía vờn quanh, phú quý bức người, nhìn tới đã biết đứa trẻ này khoẻ mạnh lại thông minh, cùng với dáng vẻ yểu mệnh không có nửa điểm quan hệ.
Trên cổ đeo một chiếc khóa trường mệnh đổi vận, cực kỳ chói mắt.
Đây chính là thứ trộm khí vận của Lạc Vân Chi! có thể đứa nhóc này nhạy bén nhận ra khí vận của hắn từ đâu mà có, cho nên đặc biệt bài xích Lạc Vân Chi.
Trước kia, Lạc Vân Chi bị hắn trêu đùa rất nhiều lần.
Dựa vào việc chân của cô không có cảm giác, liền phóng đinh và lưỡi d.a.o vào chân Lạc Vân Chi, hắt nước bẩn vào người cô.
Nếu Lạc Vân Chi tức giận, nói chuyện này cho Văn Nhân Diệc, Đông Yến Anh sẽ đứng ra hoà giải, nói con nít không hiểu chuyện, Lạc Vân Chi không cần so đo tính toán.
Lần này tới đây, không giống như trước kia.
Toa Dư nhìn Văn Nhân Diệc cười cười, giả bộ phối hợp đáp lời: “Được nha, hôm nay tôi sẽ chơi cùng cậu.”
Trên miệng nói như vậy, nhưng ngón tay ở sau lưng lại trộm cử động, dùng tinh thần lực nhổ một cọng tóc của đối phương.
Văn Nhân Kiệt không biết gì, cực kỳ vừa lòng vì sự thức thời của Toa Dư, vênh váo tự đắc mà ra lệnh: “Người què kia, bây giờ tôi đóng cảnh sát, cô diễn ăn trộm! Cô đứng im một chỗ để cho tôi đánh.”
Hắn giơ s.ú.n.g b.ắ.n nước lên nhắm vào đầu Toa Dư: “Biu biu biu! Đánh c.h.ế.t cô! Đánh c.h.ế.t cái người què này!”
Nước lạnh b.ắ.n lên đầu Toa Dư không ngừng. Lúc này cũng đã cuối thu, nếu bây giờ vẫn là Lạc Vân Chi nguyên bản yếu đuối suy nhược, chỉ sợ đã sớm bị cảm lạnh rồi.
Cho nên mới nói đứa trẻ này trời sinh bại hoại, nhân chi sợ tính bản thiện đều là giả.
Toa Dư không né tránh, tuỳ ý để dòng nước xối lên người mình, ngón tay được thảm lông ở xe lăn che lấp, đang không ngừng cử động.
Cọng tóc nhổ trên đầu Văn Nhân Kiệt xuống bị nghiền thành tro, Toa Dư trộn đều với chu sa sau đó vẽ ra bức phù văn.
Giây phút phù văn được hoàn thành, một đạo ánh sáng màu hồng mỏng manh lan tảo ra xung quanh.
Phù đổi hướng khí vận hoàn thành!
Tiểu súc sinh, nên dừng lại việc trộm khí vận từ hôm nay được rồi!
“Hihihi đánh c.h.ế.t người què! Mỗi ngày đều tới nhà tiểu thiếu gia đây xin cơm! Ăn mày dơ bẩn! Đánh chết… A!”
Văn Nhân Kiệt đang chơi vui vẻ, giây tiếp theo đột nhiên trượt chân, ngã xuống cạnh bờ ao, vỡ đầu chảy máu.
Tiếng vang lớn phát ra lần nữa, hắn lăn xuống bậc thang thứ hai, bị gãy phần mắt cá chân, m.á.u chảy dọc loang ra mặt nước.
Máu tươi nhanh chóng lan ra, nhuộm đỏ cả một khoảng.
“A a a a a a…!”
Rất nhiều bọt khí nổi lên, Văn Nhân Kiệt đau đớn vùng vẫy, miệng la hét không ngừng, đôi tay khua loạn xạ.
“A a a đau quá, đau quá! Ục ục… cứu mạng! Cứu tôi… Dì Dương! Dì Dương… cứu…”
Hắn liều mạng giãy giụa, m.á.u tươi ở trán không ngừng chảy.
Dì Dương chính là hầu gái mở cổng kia, bà ta đã sớm vào trong biệt thự chiêu đãi khách khứa, Toa Dư dùng tinh thần lực che chắn tiếng động, nên không ai nghe được.
Người duy nhất biết Văn Nhân Kiệt xảy ra chuyện, chỉ có một mình Toa Dư.
“Người què c.h.ế.t tiệt kia… còn không nhanh cứu ông lên! Bằng không… ục ục… mẹ ta… sẽ chơi c.h.ế.t cô!… Dù gì cô cũng không khác gì người chết! Ục ục……”
Văn Nhân Kiệt tuổi còn nhỏ, nhưng những lời nói ta toàn là từ ngữ ác độc.
Hắn luôn cho rằng chỉ cần đưa ra uy hiếp, có thể sai bảo Toa Dư ngoan ngoãn nghe lời giống bạn học cùng lớp.
Mà không biết rằng cô gái ngày thường nhút nhát như dê con, giờ phút này lại nhìn hắn nở nụ cười điên khùng.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. Muốn tôi cứu cậu sao? Nằm mơ!”
“Tiểu súc sinh không may ngã vào nước, sao lại bất cẩn như vậy? Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Cười đã đủ, cô lau vệt nước trên khóe mắt.
Nhìn về phía Văn Nhân Kiệt nói: “Tiểu súc sinh, thích gọi người khác là người què như vậy, thì cũng nên trải nghiệm cảm giác này đi!”
Một vệt tơ hồng mờ nhạt chậm rãi chui vào trong làn da Văn Nhân Kiệt.
Mắt cá chân bị gãy truyền đến từng đợt đau nhức, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt bị gãy nát.
“A a a a…. Đau quá!”
Ục ục.
Ục ục.
Hắn dần dần không còn sức lực giãy giụa.
Khí vận bị trộm đi đã quay trở về trên người chủ nhân chân chính, vận xui của hắn bây giờ đang phát huy tác dụng.
Văn Nhân Kiệt từ từ chìm xuống.
Toa Dư ngồi trên xe lăn, thong thả, ung dung thưởng thức, trong ánh mắt xinh đẹp hiện lên niềm sung sướng.
Chờ tới lúc nhìn đủ, tính thời gian cũng không sai biệt lắm, cô giả vờ hô to.
“A! Xảy ra chuyện rồi! Mọi người mau tới đây! Tiểu súc… Tiểu Kiệt rơi xuống nước!”
“Mau tới đây! Chị Yến Anh, làm mẹ sao lại sơ ý như vậy, để một đứa trẻ chơi cạnh ao! Mau lại đây cứu hắn!”
Cô sử dụng tinh thần lực, làm giọng nói vang đi rất xa, làm tất cả mọi người hoảng loạn.
Những cán bộ cao cấp, và Đông Yến Anh đều vội vàng lao tới, đập vào mắt là hình ảnh Văn Nhân Kiệt nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Chân cẳng Đông Yến Anh lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
“Tiểu Kiệt. Tiểu Kiệt! Con làm sao vậy? Nhanh vớt lên! Tiểu Kiệt! Con đừng dọa mẹ!”
Những người vây xem bừng tỉnh trong kinh ngạc, một người nhanh chóng nhảy xuống, vớt Văn Nhân Kiệt lên.
Sắc mặt hắn trắng bệnh, một bên chân bị gãy lìa, m.á.u tươi chảy đầm đìa, thảm không nỡ nhìn.
Làn da cắt không còn giọt máu, trải qua một thời gian sơ cứu, mới dần dần tỉnh lại, giọng suy yếu ô ô kêu đau không ngừng.
Đông Yên Anh đã gọi xe cấp cứu, đang trên đường tới.
Cô ta nhìn bộ dạng thê thảm của Văn Nhân Kiệt, đột nhiên chuyển ánh mắt sang nhìn chằm chằm gương mặt Toa Dư.
Vừa nãy tình huống nguy cấp nên chưa kịp nhìn kỹ, cô ta lúc này mới phản ứng lại.
Nhìn thấy khuôn mặt Toa Dư đẹp tới mức không giống người phàm, lửa giận cùng sự ghen ghét bùng lên cuồn cuộn không ngừng, thiêu đốt đến mức n.g.ự.c cũng khát đau.
“Là cô? Lạc Vân Chi! Là cô đúng hay không? Là cô đẩy Tiểu Kiệt! Sao cô lại ác độc như vậy?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");