Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau Lý Dịch Chi cũng không thể cùng bọn họ đi ăn cơm, bởi vì Lý Dịch Chi xuống giường không nổi, hoàn hảo cách thi đấu còn có chút thời gian, cũng chưa đến thời gian gửi tin.
Lý Trận hung thần ác sát vén tay áo lộ cánh tay, hung ác ngốc ngốc muốn đem Trần Cảnh ba đạp knock out, kết quả bị Trần Tùng Duệ ngăn lại, nói con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện của bản thân còn chưa ứng phó được, cũng đừng trộn những người khác vào nữa.
Nơi dừng chân và ăn uống trong thi đấu từ bên giải đấu cung cấp, đều là nhất trí một khách sạn, sau khi gửi tin mọi người liền dọn tiến vào ở khách sạn đã chỉ định.
Ngày đầu tiên là nghi lễ khai mạc, cũng không có thi đấu.
Nghi lễ khai mạc vô cùng long trọng, đây là một trong những giải đấu đoàn đội tráng lệ nhất từ trước đến nay, bởi vì Cửu đẳng hai quốc gia công nhận lợi hại nhất đều tham gia thi đấu, còn có Lý Dịch Chi và Trần Cảnh bộc lộ tài năng ở đấu đối kháng Trung Hàn và Tân vương.
Diệp Nhiên cho tới hiện tại đều là đối tượng được chú ý, hơn nữa chuyện tình Mạt gia lần này, Diệp Nhiên tức thì bị truyền thông vây truy chặn đường.
Nghi thức khai mạc ngày đó tới rất nhiều phóng viên, dựa theo quy định thi đấu, toàn bộ nhân viên tham dự phải mặc chính trang, hơn nữa có nghĩa vụ tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, thông thường không được vượt qua mười lăm phút đồng hồ, mà ngay cả Triệu Dĩnh luôn luôn thấp tiếng, bởi vì nguyên nhân đoàn đội quá mức lấp lánh, cũng bị truyền thông phỏng vấn hơn nửa ngày.
Hai ngày sau nghi thức khai mạc cũng không có thi đấu, trong lúc đó là quyết định danh sách tất cả các đoàn đội tham gia thi đấu.
Kỳ vương chiến chọn áp dụng quy định trường thi đấu là sân khấu cố định, đội chủ nhà ngay tại ngày đầu tiên thông tri cho đội khách danh sách thi đấu, đội khách tại tối ngày hôm sau trước bảy giờ phải đưa danh sách cuối cùng cho bên thi đấu, như vậy yêu cầu thời gian hai ngày, trong lúc này vừa lúc để cho nhóm kỳ thủ dự thi chuẩn bị chuẩn bị.
Mặc dù là đoàn đội năm người, nhưng mỗi trận chân chính lên một tuyến chỉ có ba người, nói cách khác một trận ba ván, ba ván hai thắng.
Đội chủ nhà cùng đội khách đều phải trước đó đưa cho danh sách chủ tướng, chủ tướng là chắc chắn sẽ ở đó chính diện đấu cờ, đó là ván đầu tiên. Ván thứ hai từ đội chủ nhà quyết định danh sách bên mình, đội khách căn cứ danh sách đội chủ nhà mà định ra danh sách của mình. Ván thứ ba thì rút thăm tùy cơ mà định.
Bởi vì đã trải qua thi đấu dự tuyển, thi đấu chính thức bắt đầu chính là chế độ tích lũy điểm, cuối cùng đạt được cao nhất chính là quán quân.
Mỗi trận thi đấu thắng một ván ghi lại hai điểm, một ván phụ ghi lại không điểm, đội chủ nhà cùng đội khách so sánh ba ván, bên có tổng điểm ván cờ cao nhất tính trận đó là thắng, ghi lại được ba điểm, điểm ván cờ ít hơn ghi lại điểm trận đó là không điểm.
Ngày đầu tiên kết quả trận đấu khiến cho mọi người không khỏi cứng lưỡi, bất quá nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý, dù sao đội hình của cái đội ngũ này xem như là cực kỳ hoành tránh. Từ Lý Trận làm chủ của đội chủ nhà, ván thứ hai quyết định Lý Dịch Chi tham gia thi đấu, ván thứ ba rút thăm là Triệu Dĩnh, vậy mà đánh một cái chuỗi thắng lớn, thoáng cái lấy trọn sáu điểm của phần ván cờ và ba điểm của phần trận đấu.
Cùng ngày Phác Hạo Kình, Phác Hằng Huyền ở tổ thứ hai, rút thăm quyết định là đội khách, cũng đoạt được thắng lớn, điều này làm cho trận đấu càng thêm hồi hộp.
Hơn nữa truyền thông phát hiện, trong đội ngũ Phác Hạo Kình làm chủ tướng, thậm chí có một Cửu đẳng Nhật Bản đã rời khỏi kỳ đàn rất lâu.
Loại giải đấu lớn cấp thế giời này, là cho phép vay mượn, chẳng qua yêu cầu vay mượn rất nghiêm khắc, số người vay mượn không thể vượt quá hai người, nếu như là vay mượn ở hải ngoại, yêu cầu phải trước đó hướng bên chủ sự giải đấu cung cấp danh sách, bên chủ sự thông qua sau rồi mới có thể, hơn nữa số người hải ngoại vay mượn không thể vượt qua một người.
Chuyện vay mượn người này ở kỳ đàn mà nói có lẽ rất bình thường, Diệp Nhiên lúc trước đã bị vay mượn qua rất nhiều lần, chính là doanh nghiệp mượn tạm thời, đương nhiên cái phí mượn này rất cao. Bởi vì tham gia thi đấu đều là các Kỳ viện lớn, bên tài trợ có nhân mạch rất lớn, vì tăng mạnh thực lực đoàn đội nên từ Kỳ viện khác mượn người về đây, Diệp Nhiên vẫn luôn không có tham gia bất luận cái Kỳ viện gì, cho nên tương đối linh động, thời điểm vay mượn cũng không yêu cầu suy xét Kỳ viện đó phải vẻ vang.
Truyền thông cũng không nghĩ tới mặt mũi Phác Hạo Kình vậy mà lớn đến thế, có thể mời động đến đại sư lãnh đạm rời kỳ đàn lâu như vậy xuất trận.
Tuy rằng thi đấu trận đầu, vị đại sư này cũng không bị tách ra, nhưng chính là trận đầu không có xuất hiện, mới làm cho người ta cảm thấy hồi hộp.
Sau ngày đầu tiên thi đấu, tin tức liền ùn ùn kéo đến hiện ra, trên mạng cũng tranh nhau cùng tiếp sóng trận đấu, tin tức Kỳ vương chiến sém sém lướt hai trang.
Trải qua mấy vòng thi đấu tổng điểm cũng không tệ lắm, đội ngũ vẫn luôn bảo trì đứng đầu, mặc dù có thua có thắng, nhưng hơn phân nửa là thắng cờ, điểm trận đấu rất cao, chẳng qua lo lắng còn chưa có để xuống, đội ngũ Lý Trận còn chưa có chân chính cùng Phác Hạo Kình chính diện đối kháng.
Trải qua mấy trận đấu luân phiên, cũng sắp tiếp cận giai đoạn cuối, bên giải đấu lúc này mới công bố toàn bộ danh sách thi đấu, quả nhiên là một vòng cuối cùng mới chính diện giao phong.
Đời trước Lý Dịch Chi rất ít tham gia giải đấu đoàn đội, tham gia cũng chỉ là vay mượn, lợi nhuận là chính, đại đa số tham gia chính là thi đấu cá nhân, kinh nghiệm đoàn đội thiếu điều này làm cho Lý Dịch Chi có chút khẩn trương.
Tuy rằng thời điểm chân chính tham gia thi đấu căn bản không kịp khẩn trương, hơn nữa tham gia thi đấu cùng giải đấu cá nhân bình thường dường như không khác biệt, bất quá Lý Dịch Chi vẫn là treo tim không bỏ xuống được.
Mấy ngày nghỉ ngơi luôn ở trong khách sạn loay hoay, Trần Cảnh vừa vặn bắt đầu cùng nhau bồi anh học đánh cờ hoặc là phục bàn, chẳng qua thời gian dài mới phát hiện, Lý Dịch Chi học kỳ phổ đến một ngày một đêm, không phải nghiên cứu đến đầu nhập, mà là khẩn trương theo bản năng, không thể dừng lại, không phải trong lòng hốt hoảng.
Sau đó Trần Cảnh cũng không để cho Lý Dịch Chi nhàn rỗi trong khách sạn, luôn dẫn anh ra ngoài đi một chút, đi ăn chút đặc sản món vặt, hoặc là đi thăm thú chút phong cảnh.
Chủ đội khách rút thăm rất nhanh tuyên bố ra, bọn họ là đội chủ nhà.
Đội chủ nhà có quyền quyết định, nhưng đồng thời cũng có chỗ bất lợi, đó là phải căn cứ quyết định thứ tự bàn của chủ nhà, đội khách mới có thể sắp xếp tổ hợp phái người lên sân khấu.
Sau khi bên thi đấu công bố đội khách, Lý Dịch Chi với mọi người ở tại khách sạn tập hợp một lần, tính toán nghiên cứu cái danh sách ra trận.
Cái vấn đề đau đầu thứ nhất là, phái ai đi làm chủ tướng.
Lý Trận nói: “Đoàn đội của Phác Hạo Kình mặc dù có cao thủ, nhưng hai người khác không đủ gây sợ hãi, tôi chỉ sợ chủ tướng tôi đi lên, Phác Hạo Kình tùy tiện sắp xếp ai đó đi ra chống chọi, đến lúc đó các cậu ai đụng tới người này đều rất đau đầu.”
Triệu Dĩnh cười nói: “Nghe nói Phác Hạo Kình am hiểu tam kiếp tuần hoàn cờ hòa?”
Lý Dịch Chi nói: “Phác Hằng Huyền lại sẽ là chiêu này, xác thực là đau đầu.”
Diệp Nhiên cười nói: “Phác Hạo Kình am hiểu đánh ngụy trang, không biết gặp được am hiểu tự cứu Triệu Dĩnh sẽ là dạng gì nữa.”
Mọi người nghiên cứu một phen, cuối cùng quyết định để cho Diệp Nhiên làm chủ tướng xuất chiến đầu tiên, Trần Cảnh người thứ hai, Lý Dịch Chi và Lý Trận đều quen thuộc kỳ phong của từng người Phác Hằng Huyền Phác Hạo Kình, dù sao giao thủ qua vài lần, ai chống chọi ván thứ ba cũng sẽ không luống cuống tay chân.
Sau đó báo đăng danh sách, chính là danh sách đội khách quyết định.
Ngày hôm sau vẫn là nghỉ ngơi, cũng không cần dậy sớm, Lý Dịch Chi sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình gối lên trên hõm vai Trần Cảnh, cằm Trần Cảnh kê lên đỉnh đầu của mình, giữa hai người không có khoảng cách gì.
Tuy rằng bên giải đấu có chuẩn bị buồng cho kỳ thủ dự thi, hơn nữa đều là tiêu chuẩn buồng đơn, bất quá Trần Cảnh cố ý cùng một gian phòng với Lý Dịch Chi, mỹ danh viết là thuận tiện nghiên cứu kỳ phổ, cuối cùng đem buồng đơn đổi thành buồng tiêu chuẩn.
Buồng tiêu chuẩn là đặt hai giường đơn, Trần Cảnh đem cái tủ đầu giường ở giữa hai cái giường kéo ra một bên, sau đó đem hai cái giường đẩy vào dính cùng nhau, giường đơn lập tức biến thành giường đôi kích thước lớn.
Ngày đó vào ở Trần Cảnh hợp lại xong giường, sau đó thuận tay mở ra tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra đồ vật khách sạn chuẩn bị, hướng Lý Dịch Chi quơ quơ, đúng như dự đoán, Lý Dịch Chi mặt đằng liền đỏ lên.
Không phải đồ gì khác, chính là khách sạn chu đáo quan tâm chuẩn bị bọc…bảo…vệ…
Vì thế vào ban đêm Trần Cảnh liền dùng…
Lý Dịch Chi hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt ngủ của Trần Cảnh, Trần Cảnh mắt đào hoa nhìn vô cùng đẹp, may mắn thường ngày không thích cười gì hết, nếu không cười nhiều một cái không chừng chọc rất nhiều thiếu nữ ngã đổ bám theo.
Lý Dịch Chi duỗi tay ra, thật cẩn thận chạm vào đôi mắt nhắm của Trần Cảnh, lông mi Trần Cảnh nhanh chóng chớp chớp, rất nhanh liền mở mắt, hiển nhiên là vừa tỉnh ngủ, còn phủ một tầng sương mù, bộ dáng có chút không rõ tình huống, loại vẻ mặt này Trần Cảnh chính là không được tự nhiên.
Lý Dịch Chi nhìn, nhịn không được nở nụ cười, dùng tay bẹo hai má Trần Cảnh.
Trần Cảnh rất nhanh liền tỉnh đè nặng qua, nắm chặt tay Lý Dịch Chi, tay kia thì đem Lý Dịch Chi ấn hướng vào mình, để cho thân thể hai người dán chặt vào, Lý Dịch Chi nhất thời toàn thân đều căng cứng, hai mắt rất tròn gắng gượng trừng anh.
Trần Cảnh mới vừa tỉnh lại, âm thanh còn có chút khàn, cúi đầu hôn hôn mắt Lý Dịch Chi, khẽ cười nói: “Buổi sáng dậy có phản ứng là bình thường, hơn nữa sư phụ sáng sớm dậy liền chủ động như vậy.”
Lý Dịch Chi bị Trần Cảnh ấn thắt lưng, có thể cảm giác được người kia dán ở trên người mình, 1 vật gì đó hơi hơi ngẩng đầu, vội vàng nghiêng người chuồn xuống giường, nói là đi rửa mặt.
Trần Cảnh cũng đứng lên đi theo vào toilet, “Yên tâm, em đêm qua mệt nhọc, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi thi đấu.”
Sau khi Trần Cảnh rửa mặt, Mạt Sùng Viễn đã gõ cửa, mấy ngày nay Trần Cảnh cùng Lý Dịch Chi ở cùng nhau, phần lớn buổi sáng đều là Lý Trận đến gõ cửa, sợ Trần Cảnh đối với đồ đệ bảo bối của anh làm cái gì vượt mức, chẳng qua kỳ thật nên làm sớm đã làm xong…
Trần Cảnh đi mở cửa, Lý Dịch Chi nửa ngày không nghe thấy động tĩnh, thăm dò vừa nhìn hóa ra không phải Lý Trận, Mạt Sùng Viễn dựa vào khung cửa đang cùng Trần Cảnh nói chuyện, âm thanh nói chuyện không lớn, tựa hồ cố ý đè thấp, Lý Dịch Chi một câu cũng không nghe thấy.
Mạt Sùng Viễn thấy Lý Dịch Chi đi ra, liền nói: “Tôi đi trước, cậu lát nữa cũng đến đó, đi sớm về sớm không chậm trễ trận đấu ngày mai.”
Trần Cảnh chỉ là gật đầu, Mạt Sùng Viễn cũng không nhiều lời bước đi.
Lý Dịch Chi nói: “Anh muốn ra ngoài à?”
Trần Cảnh nói: “Công ty bên Thượng Hải của Mạt Sùng Viễn có chút chuyện, anh lát nữa chạy qua đó nhìn xem, không có tình huống gì sẽ trở lại có vấn đề anh gọi điện cho em.”
Anh vừa nói vừa thay quần áo, bởi vì phải đến công tay, Trần Cảnh cần mặc chính trang, Lý Dịch Chi giúp anh đem áo khoác mang đến, Trần Cảnh nhận lấy, cười cười ái muội, sau đó hôn đỉnh đầu Lý Dịch Chi một cái, lúc này mới đi ra ngoài.
Lý Dịch Chi nhìn anh ra ngoài, đi qua đóng kỹ cửa, đột nhiên phát giác tại sao hai người ở chung càng ngày càng giống vợ chồng già, trách không được Trần Cảnh lúc đi cười ái muội như vậy.
Giữa trưa Trần Cảnh vẫn chưa trở lại, Lý Dịch Chi biết công ty anh nhiều việc, mấy ngày nay thừa dịp thi đấu luôn ở cùng mình, có rất nhiều chuyện đều là đợi mình ngủ, hơn nữa đêm mới cầm laptop xử lý, hôm nay đi công ty thoạt nhìn là có chuyện lớn, Lý Dịch Chi cũng không tiện gọi điện đi quấy rầy anh.
Đành phải đi gõ cửa mấy người còn lại, hỏi một chút bọn họ giữa trưa đến chỗ nào giải quyết cơm trưa.
Kết quả gõ liền bốn cửa, cũng không người nào ở, gọi điện thoại qua mới biết được, Trần Tùng Duệ sáng sớm liền mang theo Lý Trận đi ra ngoài, Mạt Sùng Viễn cũng đi công ty, Diệp Nhiên cũng đành phải thuận tiện cùng Triệu Dĩnh cùng nhau đi ra ngoài, vì thế một đoàn người người còn lại chỉ có một mình Lý Dịch Chi.
Lý Dịch Chi đi xuống lầu, tính ở ngay nhà hàng khách sạn giải quyết một chút cơm trưa, một mình cũng không có hứng thú gì chạy ra ngoài ăn.
Nhà hàng dưới lầu là buffet, Lý Dịch Chi lấy cơm, tìm xem bàn trống ngồi xuống, anh vừa mới vừa ngồi xong liền có một người bưng chén dĩa lại, hỏi: “Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?”
Lý Dịch Chi kinh ngạc ngẩng đầu, bởi vì anh nhớ rõ mình lúc tiến vào nhà hàng rất trống trải, còn có rất nhiều bàn trống, đứng ở trước mặt mình là một người đàn ông thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, trang phục rất chỉnh tề, trên mặt cũng rất nghiêm nghị, nói rất lễ độ thân sĩ, lại mang theo khẩu âm Hong Kong nồng đậm.
Lý Dịch Chi theo bản năng nhìn thoáng qua cái bàn trống bên cạnh, lập tức nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Quả nhiên người đàn ông ngồi xuống liền bắt đầu nói: “Ngài gọi là Lý Dịch Chi đi?”
Lý Dịch Chi gật đầu.
Người đàn ông còn nói thêm: “Ngài biết mục đích tôi đến nơi này không?”
Lý Dịch Chi hồ nghi lắc đầu, người đàn ông cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Tôi là vì con tôi tới.”
Ông đang nói chuyện, di động Lý Dịch Chi đặt trên bàn liền vang lên, cuộc gọi biểu hiện là Trần Cảnh, hai người đồng thời hướng di động nhìn qua, đều thấy biểu hiện cuộc gọi trên màn hình.
Người đàn ông chỉ là vươn tay ý bảo xin cứ tự nhiên.
Lý Dịch Chi trong lòng bỗng nhiên thót lên một chút, có chút bất an, vươn tay cầm di động nhận nghe.
Âm thanh Trần Cảnh rất nhanh liền vang lên.
“Sư phụ? Ăn cơm trưa chưa?”
Lý Dịch Chi liếc mắt một cái người đàn ông đối diện, người đàn ông cũng không nhìn anh, mà là chuyên tâm nhìn đồ ăn trong chén dĩa, Lý Dịch Chi lúc này mới lên tiếng: “Đang ăn, anh thì sao?”
“Anh bên này khá bận, giữa trưa trở về không được, cũng đang giải quyết cơm trưa, ăn xong hộp cơm còn phải tiếp tục họp.”
Trần Cảnh còn nói thêm: “Em ăn cái gì?”
Lý Dịch Chi nói dưới lầu làm sẵn.
Trần Cảnh nói: “Đừng ăn lộn xộn quá, cẩn thận đau dạ dày, ngày mai còn phải thi đấu.”
Lý Dịch Chi “Ừ” một tiếng, “Anh nếu vội thì đừng gọi lại nữa, dù sao em bên này cũng không có chuyện gì.”
Lúc anh nói câu này, người đàn ông đối diện ngẩng đầu nhìn anh một cái, lập tức lại cúi đầu dùng cơm.
Trần Cảnh nói: “Quả thật rất bận, nhanh chóng bận xong rồi trở về.”
Hai người còn nói vài câu, người ở ngoài nghe vào lỗ tai đều là râu ria, nhưng hai người lại làm không biết mệt.
Trần Cảnh bỗng nhiên nói: “Sư phụ em có chỗ nào không thảo mái à, âm thanh nghe ủ rủ.”
“Không…” Lý Dịch Chi bị an nói trúng, trong lòng thình thịch đập mạnh, qua loa tắc trách một câu, “Bởi vì làm sẵn không ăn ngon bằng cơm anh làm.”
Trần Cảnh không làm chuyện quanh co nữa, còn nói hai câu liền cúp, nói buổi tối trước ăn cơm nhất định trở về, để anh nghĩ tốt cơm chiều muốn ăn cái gì, hai người cùng đi.
Lý Dịch Chi cúp điện thoại, đặt di động lên bàn, người đàn ông đối diện nhìn thoáng qua màn hình di động vẫn sáng, thời gian biểu hiện cuộc gọi sáu phút lẻ tám giây.
Người đàn ông buông dao nĩa, đem chén dĩa đẩy hướng xa một chút, lập tức tựa vào lưng ghế phía sau, giương mắt nhìn Lý Dịch Chi.
Người đàn ông nói: “Đúng rồi, tiếp tục đề tài mới nói vừa rồi, chúng ta nói đến tôi là vì con tôi tìm đến ngài.”
Ông dừng một chút, tiếp tục nói: “Con tôi gọi là Trần Cảnh.”