Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 27: Cha nuôi, người bao nhiêu tuổi rồi?
(27)
Nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt như không còn chút sức sống. Trầm Uyển chăm chú nhìn từng giọt nước chảy vào trong cơ thể, cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều. Đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, cô với tay về phía bàn ở đầu giường, nghe máy.
- Alo.
Giọng nói yếu ớt vang lên khiến cho trái tim Ngự Trầm Quân co thắt mãnh liệt. Hắn nắm chặt lấy điện thoại, trầm giọng hỏi:
- Cảm thấy thế nào rồi?
Nếu như là trước kia, mỗi lần cô bị ốm đều được Ngự Trầm Quân quan tâm chăm sóc, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thì bây giờ, trái tim cô đã nguội lạnh. Nhưng cô không làm loạn, chỉ thờ ơ đáp:
- Đỡ hơn nhiều rồi.
Ngự Trầm Quân biết cô đang tức giận, cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ dặn một câu:
- Vậy nghỉ ngơi đi, chiều tối tôi sẽ tới đón em.
Trầm Uyển không trả lời, thẳng thừng tắt máy. Cô chui vào chăn của bệnh viện, chỉ để thò ra cánh tay đang truyền nước.
Nếu như Ngự Trầm Quân thật sự quan tâm cô, tại sao không thể bỏ lỡ một buổi làm việc để tới thăm cô? Chẳng nhẽ trong lòng hắn, cô không bằng công việc ở công ti sao?
Cô ấm ức tủi thân, nhắm mắt vào đi ngủ. Không được nghĩ nữa, tuyệt đối không được nghĩ về Ngự Trầm Quân nữa.
...
Tại một căn phòng màu đen, bóng dáng của hai người phụ nữ đang kính cẩn cúi đầu trước mặt một người đàn ông. Người đàn ông có khuôn mặt điển trai, ngũ quan tinh xảo, trên tay đang kẹp điếu thuốc cháy dở. Làn khói thuốc quanh quẩn khắp căn phòng.
Cung Mặc nhìn hai cô gái nhỏ trước mặt, cất giọng lạnh băng:
- Tiểu Dung, tại sao lâu như vậy, vẫn không hoàn thành nhiệm vụ?
Vương Việt Dung nghe Cung Mặc hỏi tội, vội vã quỳ xuống nhận tội:
- Thuộc hạ vô dụng, mong chủ thượng trách phạt.
Cô gái còn lại liếc nhìn Vương Việt Dung, vội vàng nói đỡ cho cô ấy:
- Chủ thượng, nhiệm vụ lần này xin ngài hãy giao cho em. Em sẽ hoàn thành nó thay Tiểu Dung.
Thượng Quan Diệp đã nói đỡ giúp Vương Việt Dung, Cung Mặc hôm nay tâm trạng tốt, cũng không trách cứ Vương Việt Dung nhiều. Nếu là những thuộc hạ khác, không hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ giết. Nhưng đây là Vương Việt Dung, cùng với Thượng Quan Diệp là thuộc hạ do hắn đích thân huấn luyện.
Cung Mặc không phản đối, chỉ lạnh nhạt nói:
- Được rồi, Tiểu Dung cũng đã mệt, cho em nghỉ phép mấy ngày. Nhiệm vụ giao lại cho Diệp Diệp.
- Chủ thượng, hãy để Tiểu Dung được lấy công chuộc tội ạ.
Tuy Vương Việt Dung và Thương Quan Diệp là bạn thân của nhau, nhưng Việt Dung cảm thấy vô cùng áy náy khi không hoàn thành được nhiệm vụ, cô muốn cùng Thượng Quan Diệp thực hiện nhiệm vụ này.
Thượng Quan Diệp không hiểu nhìn Vương Việt Dung, chỉ thấy cô ấy mỉm cười với cô:
- Cảm ơn Diệp Diệp, nhưng mình không muốn làm phiền cậu chỉ vì một nhiệm vụ nhỏ nhoi này.
- Nhưng mà Tiểu Dung...?
Thượng Quan Diệp dường như không yên tâm cho lắm, định nói gì đó thì thấy Cung Mặc giơ tay ra. Hắn gạt tàn thuốc, nhả ra khói thuốc mờ ảo rồi nheo mắt nhìn thuộc hạ của mình:
- Được rồi. Giết một mình Ngự Trầm Uyển không cần đến cả hai sát thủ cùng hành động. Lần này hai ngươi không cần nhằm vào Ngự Trầm Uyển nữa, cứ nhằm vào Ngự Trầm Quân đi.
Dù sao giết Ngự Trầm Uyển cũng chỉ là kế sách khiêu khích Ngự Trầm Quân. Nay Ngự Trầm Uyển đã bình an vô sự rời khỏi trường Surval Montreux, cơ hội ra tay sẽ không còn nhiều nữa. Cho nên, cứ trực tiếp giết Ngự Trầm Quân, coi như đã giải quyết hậu họa về sau.
Vương Việt Dung và Thượng Quan Diệp liền quỳ xuống:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
...
Buổi chiều, khi Trầm Uyển tỉnh lại thì đã thấy Ngự Trầm Quân ngồi bên cạnh, trên tay vẫn đang cầm laptop làm việc. Trầm Uyển chăm chú ngắm nhìn Ngự Trầm Quân lúc đang nghiêm túc làm việc, lúc này hắn thật sự rất đẹp. Nét đẹp điển trai của hắn, cô không phủ nhận. Chỉ là năm tháng qua đi, hắn vẫn không hề già đi dù một chút.
Cứ nghĩ cô cùng một ông già xảy ra quan hệ, cô không khỏi cảm thấy kinh tởm.
Thấy cô động đậy, Ngự Trầm Quân liền đặt laptop xuống, quay sang nhìn cô:
- Tỉnh rồi?
- Ừm.
Trầm Uyển ngồi dậy, nhìn Ngự Trầm Quân chằm chằm. Cô ngắm thật kĩ khuôn mặt điển trai của hắn, không hề tìm thấy một vết nếp nhăn nào. Điều này khiến cô không khỏi tò mò, ruốt cuộc cha nuôi bao nhiêu tuổi rồi?
Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm như đang nhìn người ngoài hành tinh, Ngự Trầm Quân nhướn mày:
- Sao thế?
Trầm Uyển vẫn nhìn hắn, mãi một lát sau mới tò mò hỏi như đứa trẻ hiếu kì:
- Cha nuôi, người bao nhiêu tuổi rồi?
Ngự Trầm Quân nghe vậy thì đen sịt mặt lại, trên trán rõ ràng có mấy con quạ đen bay bay qua. Hắn nói với giọng không vui:
- Em có ý gì? Lẽ nào trong mắt em, tôi già lắm sao?
Đúng vậy, đã hơn 19 năm trôi qua mà trên mặt hắn không hề có một chút nếp nhăn nào. Lẽ nào là ngụy trang? Không thể nào, cô nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra được là nó giống ngụy trang. Hay là phẫu thuật thẩm mỹ?
- Cha nuôi, người có từng phẫu thuật thẩm mỹ không?
Dạo này đang có xu thế phẫu thuật thẩm mỹ để giữ gìn nhan sắc. Cha nuôi giàu như vậy, chắc cũng bỏ không ít tiền để giữ được khuôn mặt trẻ đẹp đó.
Sắc mặt Ngự Trầm Quân càng khó coi hơn, hắn nắm lấy một bàn tay nhỏ của cô, áp vào má mình:
- Em tự xem xem, khuôn mặt này giống giả chỗ nào?