Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 37: Mất tích
(37)
Trầm Uyển nghe thấy giọng nói lạ lẫm của một người phụ nữ vang lên, như một phản xạ, cô ngẩng đầu liếc nhìn Thượng Quan Diệp.
Thượng Quan Diệp cũng giống như Vương Việt Dung, rất giỏi thuật dịch dung. Vì thế, trà trộn vào đây cũng không phải là chuyện khó.
- Cô là ai?
Trầm Uyển cảnh giác hỏi, khuôn mặt của người giúp việc này cô chưa từng thấy bao giờ.
Thượng Quan Diệp mỉm cười, đỡ cô dậy bước về phía giường:
- Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần cô làm theo lời tôi nói là được. Tôi sẽ giúp cô ra ngoài.
Trầm Uyển nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Thượng Quan Diệp một lượt. Liệu người này có đáng để tin tưởng không? Cô hơi chần chừ một lúc.
Mà thôi cứ kệ đi, trước tiên cô phải rời khỏi đây đã rồi mọi chuyện tính sau, lúc đó hẵng tra hỏi lai lịch của người này chắc cũng chưa muộn. Trầm Uyển suy nghĩ thông suốt, rồi trả lời:
- Cô định giúp tôi như thế nào?
Thượng Quan Diệp không nói ra là làm cách nào, cô chỉ bảo:
- Cô nhắm mắt vào đi.
...
Tập đoàn DG...
Trong cuộc họp, Ngự Trầm Quân quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả một lượt, hắn vứt xấp giấy tờ xuống bàn.
- Chỉ có thế này thôi sao?
Cung thị công khai đối đầu với DG, ngay cả hạng mục DG muốn có cũng cố tình tranh giành cho bằng được. Hiện giờ trên dưới tập đoàn DG đều tán loạn tìm mọi cách để giải quyết vấn đề này.
Ngự Trầm Quân ngồi ở trên chiếc ghế chủ tịch cao nhất, nheo mắt nhìn tất cả như một vị thần tối cao đang phán tội kẻ phạm tội. Hàn khí bao quanh khắp căn phòng, khiến cho ai ai cũng lạnh ngắt sống lưng.
Giám đốc bộ phận lau mồ hôi lạnh, liền vội vã nói:
- Ngự tổng, dự án lần này...chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi ạ...
Ngự Trầm Quân gõ gõ bút lên bàn, cho thấy hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Không thèm nhìn sắc mặt trắng bệch của các nhân viên, các trưởng phòng và giám đốc bộ phận, hắn hờ hững lên tiếng:
- Tôi không cần biết các người làm thế nào, cái tôi cần chính là kết quả. Tan họp!
Ngự Trầm Quân lập tức đứng dậy và bước ra khỏi phòng họp, Vũ liền bước theo sau. Anh ta thắc mắc mãi mới dám hỏi:
- Ông chủ, lần trước ngài nói không cần đáp trả ngay, vậy...kịch hay là gì vậy ạ?
Lần đầu tiên trong đời, Vũ dám mạnh dạn hỏi Ngự Trầm Quân như vậy. Không phải là anh ta không tin tưởng vào năng lực làm việc của ông chủ, mà là Cung thị dường như ngày càng bành trướng, căn bản là chẳng coi DG ra gì.
Vũ hỏi xong câu này, anh ta cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để bị mắng rồi. Trước giờ ông chủ ghét nhất là những người lắm chuyện hỏi nhiều.
Nhưng Ngự Trầm Quân không hề tức giận như Vũ nghĩ, hắn chỉ cười lạnh:
- Cung Mặc, thật ra cũng chỉ là một tên si tình...
Vũ không hiểu lời ám chỉ của Ngự Trầm Quân cho lắm, nhưng nghe hắn nói vậy, chắc hẳn là hắn đã nắm trong tay một vũ khí bí mật nào đó, hoặc là...điểm yếu của Cung Mặc.
Vũ không dám hỏi tiếp, chỉ gật đầu:
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi ạ.
Ngự Trầm Quân cười nhạt, cùng Vũ đứng ở trong thang máy chuyên dụng giành cho các cán bộ cấp cao. Hắn lười biếng đút hai tay vào quần tây sang trọng, tựa lưng vào tường chăm chú nhìn từng con số đi lên đến tầng cao nhất của tòa nhà DG.
Quá khứ hiện về trong hắn.
Hiên Viên Tuyết, quả là một người phụ nữ rất đẹp, hắn không thể không thừa nhận điều này. Sắc đẹp của Hiên Viên Tuyết, dường như được Trầm Uyển thừa hưởng lại toàn bộ. Đặc biệt, đôi mắt của cô rất đẹp.
Nhưng thật là đáng tiếc thay, ai bảo...Hiên Viên Tuyết chính là người mang thai Trầm Uyển chứ? Nếu muốn trách, hãy trách người đã cùng cô "tạo ra" Trầm Uyển.
Bất kể là Trầm Uyển ở đâu, hắn đều sẽ cướp cô về, giam giữ bên mình cả đời, mãi mãi cũng không bao giờ buông tay.
Đột nhiên lúc đó chuông di động của Vũ vang lên, Vũ liền nghe máy. Lời nói của người ở đầu dây bên kia gấp gáp vang lên, sắc mặt Vũ cũng dần biến đổi.
- Cái gì? Tiểu thư mất tích rồi?