Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gợn sóng trong hồ lăn tăn nhẹ nhàng, khiến Cù Yến Đình muốn vùi mình vào làn nước, thư giãn thể xác và tinh thần. Anh không thích chung đụng cùng nơi với người lạ, phiền phức lắm, vì thế đã bao trọn chỗ này.
Anh hỏi tiếp: “Cậu đứng đây lằng nhằng gì đấy?”
Lục Văn không ngờ người bao trọn là Cù Yến Đình, lập tức ỉu xìu nói: “Em cũng muốn bơi.”
Buổi trưa đứng chờ dài cổ trong gió lạnh bao nhiêu lâu, nên giờ Cù Yến Đình thực sự đạp Lục Văn cắm đầu xuống nước và muốn biết Lục Văn có lời giải thích hợp lý nào không.
Anh nói: “Đi thay quần áo đi.”
Trong bể bơi, trên mái vòm cao ngất lắp đầy những chiếc đèn spotlight. Ba mặt cửa sổ sát đất, nước trong bể xanh ngắt, mặt nước gợn sóng lăn tăn, sáng lấp ánh như rải đầy bạc vụn.
Cù Yến Đình bước vào, thong dong đi dọc theo bờ hồ, vừa đi vừa tháo thắt lưng lụa bên hông, áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống, bị anh túm lấy vứt lên ghế gấp.
Lục Văn thay một cái quần bơi, không sợ lạnh, toàn thân chẳng sót lại cái gì, dép lê cũng chẳng xỏ, đi chân trần bước tới, hắn liếc mắt nhìn thoáng áo tắm tơ tằm màu xanh xám.
Cù Yến Đình đã xuống nước, lướt như thoi đưa trong làn nước xanh thẳm.
Giẫm lên bờ hồ bằng đá cẩm thạch, Lục Văn thu hết toàn cảnh bể bơi rộng lớn vào mắt. Xuyên qua mặt nước bắt gặp Cù Yến Đình cách hắn mười mét, nửa nấp trong nước, ảo mộng như làn khói nhẹ như lớp voan trắng mỏng tang.
Một tay Lục Văn chống trên bờ và nhảy xuống nước, nhiệt độ nước hơi lạnh, đầy ngập đến ngực. Hắn vốc nước giột ướt vai và cổ, sau khi làm quen, duỗi người bơi về phía trước.
Trong không gian rộng thênh thang chỉ còn lại tiếng nước.
Lục Văn và Cù Yến Đình cách nhau rất xa, Lục Văn cách Cù Yến Đình rất xa, hai người ai bơi riêng rẽ dọc theo hai đường bơi thẳng tắp, dường như vĩnh viễn không chạm nhau.
Nửa tiếng sau, Lục Văn không nhớ mình đã bơi bao nhiêu vòng, hắn bơi tới cạnh bờ rồi dừng lại, đứng sững trong nước. Hắn vuốt mặt, vẫy đầu rũ nước trên tóc điên cuồng như chó. Hai khuỷu tay tì lên mép bể sau lưng, lười biếng tựa vào.
Nhìn xung quanh, hắn không khỏi bội phục Cù Yến Đình.
Cách bao trọn hơi triệt để quá, đến cả phục vụ để sai bảo cũng đuổi đi hết.
Đằng xa, không thấy rõ người, hắn chỉ thấy mặt nước nhấp nhô dần dần tới gần. Lục Văn không dời mắt mà nhìn chăm chú, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt đá cẩm thạch, lặng lẽ tính thời gian, chín giây sau mặt nước nhấp nhô đến bờ.
Tốc độ nhanh phết, hắn thầm đánh giá.
Cách Lục Văn năm sáu mét, Cù Yến Đình ngoi lên mặt nước.
Cơ thể anh lửng lơ trong nước, gợn sóng lăn tăn lan tràn, anh ngẩng đầu lên, mái tóc đen nhánh vuốt ngược ra đằng sau, từ chiếc cằm thon chạy dọc xuống yết hầu tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Khắp người Cù Yến Đình toàn nước là nước, thái dương, hai bên tóc mai, hõm xương quai xanh, giọt nước chảy dọc làn da trắng ngần, khúc xạ ánh sáng, trông như vừa bơi khắp ngân hà.
Bàn tay Lục Văn tì lên mép bể, ủ nóng sàn đá cẩm thạch lạnh buốt, hắn đột ngột vung tay, va vào khay đồ uống đặt trên bờ tạo ra tiếng “rầm”.
Cù Yến Đình nghe thấy bèn ngẩng đầu, chớp lông mi sũng nước nhìn về phía Lục Văn, ngạo mạn mà ướt át.
Lục Văn lúng ta lúng túng, cứng đờ quay mặt đi. Hắn nhìn ô cửa sổ thủy tinh, giả vờ ngắm nghía cảnh thành phố về đêm, rồi lại thấy cái bóng ngược của họ in trên mặt kính.
Cù Yến Đình ho khan, anh che miệng lại, âm thanh khàn khàn.
Trong khay có nước khoáng, Lục Văn cầm một chai, nửa bơi nửa đi đến gần Cù Yến Đình, cách nửa mét thì dừng lại, vặn lỏng nắp rồi đưa cho anh.
Cù Yến Đình nhận lấy nhấp một hớp, ngừng ho khan. Xung quanh chẳng còn tiếng nước nữa, im ắng mà trống trải, anh lặng lẽ nhìn Lục Văn.
Không quá ba giây, trong lòng Lục Văn run rẩy: “Sao thế?”
Tiếng vang vọng lại văng vẳng, Cù Yến Đình hỏi: “Cậu không có gì muốn nói à?”
Lục Văn nhướng mày, người khác nhướng mày để bỡn cợt, hắn nhưỡng mày để thể hiện nội tâm lơ mơ. Cù Yến Đình có ý gì? Hắn phải nói gì à?
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn tìm một chủ đề hợp cảnh: “Nhìn anh bơi ếch được phết, biết bơi bướm không?”
Cù Yến Đình đáp: “Biết.”
Lục Văn cố gắng điều hòa bầu không khí: “Hay chúng ta đua một vòng nhé?”
Cù Yến Đình đáp: “Không muốn.”
Lục Văn ngượng ngùng “À” lên, chỉ với hai câu nói đã đánh bay chủ đề bơi lội. Hắn không muốn nghĩ chủ đề mới nữa, chưa kể, hắn đang có vấn đề tò mò thật.
“Anh…” Hắn mở miệng: “Sao không đi liên hoan với tổ B?”
Cù Yến Đình trả lời: “Ngại đông người.”
Lục Văn bị ba chữ qua quýt chặn họng, hắn không rõ thật giả thế nào bèn hỏi tiếp: “Sao phải bao trọn bể bơi?”
Cù Yến Đình trả lời: “Như trên.”
Lục Văn nói: “Thế sao cho em vào?”
Cù Yến Đình bất đắc dĩ thở hắt, anh hối hận vì đã cho Lục Văn vào. Nước khoáng nằm trong tay, anh bèn trả lời: “Lúc khô cổ có một người đưa nước cho cũng không tệ.”
Thực sự không thể nào tán gẫu nổi, Lục Văn bảo: “Được được được, anh uống đi, anh uống nhiều vào.”
Cù Yến Đình vặn chặt nắp chai, đặt nước khoáng lên bờ: “Tôi không muốn uống nước khoáng, cậu ra quầy bar lấy giúp tôi một tách trà ô long.”
Sao mà được voi đòi cả núi rừng Tây Nguyên thế này, Lục Văn cau mày. Để trả ân tình Cù Yến Đình giúp hắn nhập vai, hắn gật đầu đồng ý, nhưng sĩ diện nên ngoài miệng lại bảo: “Đúng lúc em muốn nước ép thanh long, tiện đường lấy cho anh một tách trà vậy.”
Lục Văn xoay người, hai tay chống lên mép bể, giọt nước chảy dọc theo bả vai cong cong, cơ bắp mỏng manh mà dẻo dai trên lưng gồng lên lộ rõ.
Sau lưng, Cù Yến Đình không thấy sung sướng khi sai bảo người khác, mà còn thấy khó chịu, Lục Văn vịn mép bể nhảy lên bờ, tiếng nước rào rào vang lên, anh không kìm được hỏi với theo.
“Trưa nay cậu có quên cái gì không?”
Lục Văn khựng lại, không ngờ Cù Yến Đình sẽ nhắc tới.
Nhưng hắn phải trả lời thế nào giờ, nói mình không quên, mình không thất hẹn, mình cầm quả hồng tung tăng giành giải top 1 Wechat Sports, sau đó dùng kinh nghiệm đó dẫn dắt anh đoạt giải nhất Wechat Sports.
Sau đó, hắn bị Nguyễn Phong cản đường.
Cù Yến Đình hỏi rõ hơn: “Vì sao cho tôi leo cây?”
Lục Văn hít sâu một hơi, trả lời: “Buổi trưa em lỡ ngủ quên mất.”
Sợ Cù Yến Đình nói thêm, Lục Văn lên bờ, vội vàng đi đến quầy bar.
Trà ô long phải pha mới, nước thanh long phải ép tươi, điện thoại cất trong phòng thay đồ. Lục Văn ngồi chờ, nghe hai anh bàn bên nói từ bất động sản đến chứng khoán, cuối cùng nói tới “matxa chân dài”.
Hắn uống hết nước trái cây trước, rồi cầm tách trà ô long quay về bể bơi, giống y như lúc cầm quả hồng bự đi tới bờ hồ, cùng là cho Cù Yến Đình.
Hơn 10 phút rồi, có lẽ câu chuyện buổi trưa đã lật sang trang mới. Lục Văn lơ đãng hắng giọng và tìm kiếm bóng hình Cù Yến Đình trong tiếng vọng văng vẳng.
Không ai đáp lời.
Mặt nước xanh thẳm không một gợn sóng, hắn nhìn chăm chú vào trong bể bơi, dưới lòng nước lập lờ ánh sáng, Cù Yến Đình chìm nghỉm không nhúc nhích, như một đám mây đứng lặng.
Lục Văn gọi: “Thầy Cù?”
Hắn nhấc chân lên, trong lòng bỗng hoảng loạn: “Thầy Cù!”
Lục Văn vứt trà ô long đi, vội vàng chạy dọc mép bể, tùm! Hắn nhảy xuống nước, cánh tay ra sức quạt, vừa bơi vừa gào to: “Thầy Cù! Cù Yến Đình!”
“Họ Cù kia!”
Bơi tới giữa bể, Lục Văn lặn xuống, duỗi hai tay nhào tới Cù Yến Đình.
Cù Yến Đình nín thở, từ đầu đến chân được dòng nước bao bọc, cảm giác lơ lửng mất trọng lượng làm cơ thể căng thẳng cả ngày của anh thả lỏng hết cỡ.
Đột nhiên, anh bị một đôi tay khỏe khoắn nhấc lên, ngay sau đó lồng ngực rắn chắc ấm áp dán sát vào cơ thể anh, người nọ ghìm chặt eo anh, kéo anh ra khỏi mặt nước.
Cù Yến Đình nhíu mày mở mắt ra, ánh đèn chói chang, mặt mũi bị sợi tóc ngắn bên thái dương của Lục Văn cọ cọ, cộm cộm ngưa ngứa.
Anh bị một cánh tay cứng rắn siết chặt, kéo tới bên bờ, giữa lúc choáng váng chưa kịp hoàn hồn, cơ thể bỗng nhẹ bẫng – Lục Văn bế anh đặt lên nền đá cẩm thạch.
Sợ đặt nằm xuống thì đập đầu, Lục Văn vẫn đứng trong nước, giơ tay lên giữ gáy Cù Yến Đình, bấy giờ bắt gặp Cù Yến Đình mở mắt ra, ánh nhìn tỉnh táo.
Lục Văn sợ chết khiếp: “Anh… tỉnh à?”
Nét mặt Cù Yến Đình bình tĩnh, bắp chân rũ trong làn nước, đầu gối tì lên người Lục Văn… Lên trên là lồng ngực, xuống dưới là cơ bụng. Anh gật gật đầu, cằm nhỏ nước tong tỏng.
Bàn tay lót sau gáy anh chậm rãi dời đi, hạ xuống, chống lên nền đá vây quanh người anh. Xác nhận anh sẽ không ngã xuống, Lục Văn trừng mắt hỏi anh: “Anh đang làm gì một mình thế?”
Cù Yến Đình nói: “Tôi —-“
“Anh có biết làm thế nguy hiểm cỡ nào không?!” Lục Văn gào rống lên cắt ngang không nể tình.
Quên hết thân phận của đôi bên, chỉ còn nhớ nỗi sợ vừa rồi, Lục Văn gắt: “Thầy Cù, biên kịch Cù, anh có biết đảm bảo an toàn không vậy? Anh học bơi ở đâu? Ai bảo anh một mình lặn xuống đáy bể nằm im!”
Cù Yến Đình giải thích: “Tôi chỉ muốn thư giãn tí thôi.”
Lục Văn tăng cao âm lượng: “Thế mà là thư giãn à! Nhỡ đâu chuột rút thì anh lên kiểu gì? Đi thẳng lên thiên đường con mẹ nó luôn ấy chứ!”
“Còn bao trọn nữa à? Đến nhân viên cứu hộ cũng không giữ lại!”
“Xảy ra chuyện bất trắc cũng chẳng có ai cứu anh! May mà em về kịp!”
“Đệch, có phải anh cố tình lừa em bỏ đi không? Sớm không thư giãn muộn không thư giãn, chờ đúng lúc không có ai để thư giãn, có người ở đây thì anh không thư giãn được à!”
Sinh thời, lần đầu Cù Yến Đình bị một diễn viên quèn thóa mạ, anh nhức hết cả đầu, nói: “Ổn rồi, tôi không sao.”
Lục Văn dữ dằn nói: “Ổn cái gì mà ổn!”
Cù Yến Đình bảo: “Đừng lo nữa.”
“Ai lo cho anh chứ!” Lục Văn lại bùng nổ: “Em tức giận! Em nói cho anh biết, tim em không tốt đâu, bị thiếu canxi! Dọa em chết tươi… Coi như tai nạn lao động!”
Cù Yến Đình không còn cách nào khác, sợ Lục Văn gào thét nữa sẽ kéo nhân viên phục vụ tới, mang theo tâm thái thử tí xem sao, anh vươn tay vỗ nhẹ gáy Lục Văn như cái cách dỗ dành mèo bự ở nhà mình.
“Đừng gào lên nữa.” Anh nói: “Rát họng lắm.”
Lục Văn tức khắc tịt ngọt, mắt trợn to như hai hòn bi ve.
Xem ra có tác dụng rồi, Cù Yến Đình vuốt ve, khẽ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tâm trạng cuộn sóng của Lục Văn im bặt, chẳng thốt nổi câu nào. Cù Yến Đình nói “Cảm ơn” với hắn, hắn đã ngâm hai chữ ấy cả ngày nay, sao lại để đối phương nói trước thế này?
Hắn không biết phải làm sao bây giờ nữa.
Lục Văn nghiêng đầu tránh, dịch sang bên cạnh hai bước, chống mép bể nhảy lên bờ: “Em không bơi nữa đâu.”
Cù Yến Đình cũng mệt mỏi rã rời, ban đầu định đến đây thư giãn, kết quả còn căng thẳng hơn.
Anh khoác áo tắm đi theo sau, ngẩng đầu lên và suýt nữa bị hai cái giò thẳng tắp của Lục Văn chọc mù mắt. Cần cổ bả vai mượt mà, cánh tay hơi nổi gân xanh, vòng eo thon chắc, giọt nước mơn trớn từng thớ cơ, chạy dọc xuống tạo thành từng vệt nước.
Hai người bước vào phòng thay đồ của riêng mình, tắm rửa, thay quần áo.
Tóc Cù Yến Đình hơi dài nên sấy chậm hơn. Càng đi đến gần cổng vòm, giọng nói của Lục Văng càng rõ hơn.
“…Công tác đảm bảo an toàn ở đây quá tệ, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải có nhân viên cứu hộ chứ. À, anh ta nói bao trọn, bao trọn chứ đâu phải dọn sạch đâu, không phải cứ cho tiền là nghe, chuyện gì cũng đồng ý….”
Nhân viên phục vụ gật đầu liên tục: “Là lỗi của chúng tôi ạ.”
Lục Văn mặc áo ngủ nhung, hai tay đút trong túi nhỏ thêu họa tiết, trông như đang chống nạnh, chờ Cù Yến Đình tới gần, hắn mím môi ngậm mồm, giả bộ chưa thở ra câu nào.
Cù Yến Đình diễn theo: “Đi thôi.”
Hai người lặng thinh trở về tầng 62, toàn bộ quãng đường không chuyện trò, cả hai đều bối rối. Đến cửa phòng, Cù Yến Đình ngó bình hoa cạnh tường theo thói quen, từ ngày đó trở đi anh bắt đầu chú ý đến hoa hoét mỗi ngày.
Hai người quay lưng đi, mở cửa phòng mình.
Ngâm mình trong nước suốt bao lâu mà đến một tách trà ô long cũng không được uống, cổ họng Cù Yến Đình khô rát, anh khẽ giọng ho khan.
Bàn tay đặt trên nắm cửa của Lục Văn khựng lại, phá vỡ im lặng: “Chờ chút.”
Cù Yến Đình dừng lại, thấy Lục Văn quẹt thẻ vào phòng, vài giây sau chạy ra, trong tay cầm một quả hồng to tròn chín đỏ mọng nước.
“Cho tôi à?” Cù Yến Đình hỏi.
Lục Văn đáp: “Mẹ người đại diện của em bảo, ăn hồng nhuận phế giảm ho.”
Cù Yến Đình nhận lấy, nặng trĩu, mang theo độ ấm lòng bàn tay đối phương.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Lục Văn đã đưa được rồi, và nỗi tủi hờn đua nhau ùa ra, hắn không kìm được phủ nhận: “Thực ra em không quên hẹn đâu.”
Cù Yến Đình: “Thế cậu….”
Nhắc đến Nguyễn Phong sẽ lúng túng lắm cho xem, Lục Văn chém gió: “Em lượn lượn trong rừng xong lạc luôn.”
Cù Yến Đình phải đợi dài cổ cả trưa, đã định nói rằng “Vì cậu mà tôi hứng gió lạnh buốt đấy”, nhưng nghe lý do của Lục Văn, anh bỗng không thấy khó chịu như tưởng tượng. Anh chịu thua cười nói: “Ngày nào cũng bày đủ trò ngớ ngẩn mới.”
Cười xong, anh hỏi: “Cậu hẹn tôi có việc gì?”
Giờ đã muộn, Lục Văn nói ngắn gọi: “Anh giúp em nhập vai, em biết cả rồi, em muốn cám ơn anh.”
Cù Yến Đình ngẫm nghĩ vài giây, anh đã quên chuyện này rồi và không hề để bụng tí nào. Anh nhấc quả hồng, nói: “Tôi thích quà cảm ơn lắm.”
Chúc nhau “ngủ ngon” xong, Cù Yến Đình về phòng, cầm cái thìa đi thẳng đến sofa ngồi xuống.
Rút cuống hồng ra, anh khoét một miếng, bỗng khựng lại.
Chỉ ăn thôi thì hơi lãng phí, Cù Yến Đình bật máy chiếu lên, tìm một bộ phim vừa ăn vừa xem. Nhạc mở đầu vang lên, đến cả từng dòng phụ đề chạy qua anh cũng biết rõ, vì anh đã xem vô số lần rồi.
Tên phim xuất phim, sáu chữ “Lời hồi đáp nơi thiên đường” xuất hiện.
Cù Yến Đình ăn một miếng hồng, nhờ phúc Lục Văn mà bây giờ xem phim, anh cảm thấy ngọt lắm.
[1] “Lời hồi đáp nơi thiên đường” xuất hiện ở chương 22.
Tác giả: Nếu không thiếu canxi thì Lục Văn phải cao 2m cơ.