Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Đông vẫn cứ thong thả ngồi ăn, bằng năng lực của mình Diệp Đông nghe thấy rõ những gì bà anh phục vụ cùng cô lễ tân bàn bạc.
Miệng anh nhếch lên, cảm thấy đám người này thật nực cười.
“Cha ăn đi, lát nữa con cùng Thường Thuận có chút việc. Thường Thuận có sắp xếp người đưa cha về.” Diệp Đông cười gắp miếng nấm đông cô vào chén của Kiều Lượng Nguyên.
“Không cần rắc rối như vậy, ta tự bắt taxi được.” Kiều Lượng Nguyên cười cười nói.
“Không sao đâu bác Lượng, để bác về một mình tôi không yên tâm. Dù sao trong khu biệt thự ai cũng yêu quý bác, họ mà biết tôi để bác về một mình e là ngày mai tôi không cần đi làm nha.” Thường Thuận vui vẻ nói.
Quả thực người ông ta sắp xếp bảo vệ cho Kiều Lượng Nguyên, cũng là làm cho Kiều Lượng Nguyên bớt cô đơn. Nhưng quả thật tính tình Kiều Lượng Nguyên khá tốt, ai ai cũng thật tâm yêu quý.
“Được, được.” Ông cười không khép được miệng.
Nghĩ tới những người ở khu biệt thự lòng ông lại thấy thả lỏng hơn nhiều rồi.
Ăn xong bữa ăn, Thường Thuận đưa Kiều Lượng Nguyên ra tận cửa, lúc này cô Lễ tân cũng thấy hai người đi ra thì thái độ lại vô cùng niềm nở.
“Cảm ơn quý khách, mong quý khách lại ghé đến.” Giọng nói của cô ta vui vẻ.
Lòng cô ta chắc chắn là họ ăn xong giờ chỉ có về, đồ ăn trên bàn kia có khi là được gói về rồi.
Nhưng Diệp Đông lại vẫn ở trong phòng, nhìn bàn đồ ăn phong phú kia và gọi anh phục vụ.
“Cậu xem thanh toán cho tôi đi.” Diệp Đông nhìn anh ta nói.
“Vâng, lúc nãy quý khách đã đặt cọc và…” Anh phục vụ hơi ấp úng một chút.
Anh ta như đang nghĩ lý do gì đó hợp lý một chút: “Bữa ăn đã thanh toán từ tiền cọc này, quý khách không phải thanh toán thêm.”
Diệp Đông nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt như muốn xoáy sâu vào trong người anh ta.
“Vậy tôi nên chờ nhận tiền thừa đúng không?” Diệp Đông lại hỏi tới.
“Thật ra thì…bữa ăn này vừa đúng số tiền cọc.” Anh phục vụ cúi thấp đầu nói.
Trong lòng anh ta hơi chột dạ, chuyện này tốt nhất nên xử lý nhanh nếu không anh ta cũng không biết phải làm sao.
“Nực cười, chúng tôi chỉ gọi món chúng tôi đã ăn, những gì chúng tôi không động tới là do chúng tôi không gọi, sao lại tính tiền?” Diệp Đông lại hỏi dồn anh ta.
Thực ra Diệp Đông không muốn khó dễ ai cả, chút tiền kia hiện tại với anh không đáng gì, nhưng thái độ của bọn họ chính là làm anh chướng mắt.
“Cái này…tôi không rõ tại sao, nhưng mà…” Anh phục vụ hơi lúng túng, không dám đối mặt với Diệp Đông.
“Gọi quản lý đi, tôi sẽ giải quyết rõ ràng, không ảnh hưởng đến cậu. Yên tâm.” Diệp Đông dựa vào ghế, nhìn anh ta.
Nghe tới gọi quản lý, anh phục vụ lại càng bối rối hơn, nhất thời không nghĩ được gì.
“Sao? Hay là tôi tự tìm quản lý.” Anh lại tiếp hỏi.
Lúc này Thường Thuận đi vào, nhìn thấy anh phục vụ cúi đầu, lưng áo đã ướt một mảng.
Lòng ông ta thầm nghĩ, ‘chẳng phải trời lạnh sao? Còn có thể đổ mồ hôi tới mức vậy?’
“Cậu Diệp, chúng ta…” Thường Thuận là hỏi ý định của Diệp Đông muốn làm gì.
Diệp Đông nhìn Thường Thuận, vốn muốn để cậu nhân viên phục vụ kia tự động biết sai mà sửa. Nhưng xem ra…
“Ông tìm quản lý nhà hàng đến đây đi.” Diệp Đông nhìn Thường Thuận rồi yêu cầu.
“Vâng.” Thường Thuận chợt ngộ ra.
Ông nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng khi ông còn chưa bước qua cửa phòng, anh phục vụ đã nhanh hơn ông một bước, ngăn ông lại.
Anh phục vụ này thực sự lo sợ, chuyện này lỗi không phải ở khách hàng chỉ là tự anh ta cùng cô lễ tân kia làm sai mà thôi.
“Tôi…tôi…” Anh ta vẫn không thể nói thành lời.
“Này chàng trai trẻ, cậu có gì muốn nói sao?” Thường Thuận nhìn ra vẻ mặt lưỡng lự của người nhân viên này.
Diệp Đông vận chút linh lực, cũng nhìn thấy được luồng khí toát ra từ người anh ta không xấu, chỉ là bị cô gái kia quấy nhiễu mà thôi.
“Nếu cậu có gì cứ nói, tôi cũng không làm khó cậu.” Diệp Đông lên tiếng.
“Tôi…xin lỗi, chỉ là…chỉ là…thực sự chuyện này các vị không sai, là do tiểu Mai đã thêm vào hệ thống gọi món, cho nên…” Anh phục vụ đành thú nhận.
Anh ta quả thực không phải người xấu, chỉ là thích tiểu Mai nên mới giúp cô ta làm chuyện xấu.
“Cho nên…?” Diệp Đông muốn anh ta tự nói ra.
Thường Thuận nhìn biểu hiện của tên phục vụ này thấy cũng không đến nổi quá tệ, cùng dừng lại nghe hết.
“Tôi thay mặt tiểu Mai xin lỗi, mọi người…có thể bỏ qua cho cô ấy không. Tiền kia tiểu Mai ngại phiền phức phải chờ kế toán chốt sổ, lại sợ quản lý biết cô ấy coi thường khách…cho nên…mới lỡ dại. Xin các vị bỏ qua cho tôi cùng tiểu Mai.” Anh phục vụ nắm chặt tay, cúi đầu thấp hết mức có thể để xin lỗi.
Diệp Đông im lặng nhìn, quả thật nhìn thấy bản thân mình của nhiều năm về trước, cũng phải cúi đầu xin xỏ người khác.
Ít nhất anh phục vụ này vẫn chưa mất hết lương tri.
“Được. Tôi bỏ qua.” Nói rồi Diệp Đông đứng dậy định đi.
Anh phục vụ ngẩng người một chút, nhìn đồ ăn trên bàn còn nhiều vô cùng.
“Vậy các món kia…” Anh phục vụ nhanh chóng hỏi.
“Cậu tên gì?” Diệp Đông chợt hỏi.
“Tôi…tên Bằng Khang.” Anh phục vụ bất ngờ nhưng cũng trả lời Diệp Đông.
“Bằng Khang, đồ ăn kia là của cậu, gói mang về cho mình đi.” Nói xong Diệp Đông ra hiệu cho Thường Thuận, rồi tiếp lời: “Đây là phương thức liên lạc với tôi, nếu cậu muốn làm cho tôi, liên hệ tội.”
Thường Thuận nhanh chóng nhét vào tay Bằng Khang một tờ giấy, rồi cùng Diệp Đông rời đi.
Bằng Khang vẫn đứng ngốc ở đó không tin đây là sự thật, bàn đồ ăn kia tính bằng tiền triệu nha, anh ta thực sự có thể ăn sao.
“Mong quý khách lại đến.” Giọng nói của cô lễ tân Tiểu Mai lại vang lên.