Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều Ngọc Nhã một bước chặn lại, không định để họ rời đi dễ dàng như vậy.
“Muốn đi cũng được. Nhớ để lại những gì thuộc về Kiều gia, bao gồm đồ trên người các vị đây nha.”
“Kiều Ngọc Nhã, cô đừng quá đáng!”
Kiều Lệ My không nghĩ tới cả khi ra đi cũng phải chịu sỉ nhục như vậy.
“Được!”
Nhưng Diệp Đông lại sảng khoái đồng ý.
“Hay là thôi đi. Dù sao cũng là người họ Kiều, không nên tới mức này chứ.”
Thấy tình thế khó cứu vãn được, Kiều Lượng Nguyên hơi chùn bước, bản thân ông cũng chỉ muốn an bình, dù gì trong thâm tâm ông vẫn xem đó là người nhà, người thân.
“Anh trai à, đây không phải là em muốn. Là con gái anh đủ lông đủ cánh muốn bay đi thôi.”
Kiều Phong dừng một chút lại nói tiếp với vẻ mỉa mai châm chọc.
“Trách là trách anh không thể dạy con. Cũng trách Kiều Lệ My quá xui xẻo rước phải tên vô dụng.”
“Chú ba…Chú không thể nói thế. Dù gì Kiều Lệ My vẫn là cháu ruột của chú.”
“Tôi..vẫn là anh chú.”
Dường như nói lên được những lời này, Kiều Lương Nguyên đã phải vô cùng cố gắng.
“Cha, đừng nói nữa. Họ không cần, chúng ta không cần.”
Nhìn thấy cha bị người ta sỉ vả, bị người ta hạ nhục, Kiều Lệ My không cầm được nước mắt.
Nơi yếu mềm nhất trong cô vẫn là người cha này, cô biết cha mình luôn quý trọng tình thân, vì vậy cái gì cũng không tranh, ông chỉ cầu bình an vui vẻ cùng người nha.
Vậy người nhà kia thì sao chứ? Họ không coi cha ra gì.
“Nói hay lắm, vậy cứ lột đồ để vậy mà đi đi.”
Kiều Ngọc Nhã muốn ép họ xấu mặt rời đi, hai cái tát không thể cứ thế mà mất được.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Diệp Đông đã nhanh tay nhắn tin cho Thường Thuận yêu cầu mang những đồ cần thiết đến.
Dù là gì anh cũng muốn những người có ơn với anh được ra đi một cách danh giá nhất, không thể bị họ sỉ nhục.
“Được! Ghi nhớ ngày hôm nay các người đừng hối hận.”
Vừa lúc Diệp Đông nói xong, bên ngoài đã có động tĩnh, một người áo đen huyền bí, khí chất cao lãnh, trên người còn có chút sát khí.
“Đồ cậu cần tôi đã đưa đến.”
Sau đó Thường Thuận đưa hai vali đồ đem tới trước mặt Kiều Lệ My cùng Diệp Đông.
Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Đông đầy thắc mắc nghi ngờ.
“Đây là ai? Đồ kia là sao?”
Kiều Lệ My lên tiếng hỏi han.
“Thật ra, là anh cứu ông ta một mạng, ông ta muốn trả ơn anh. Nên đã đồng ý giúp anh ba việc.”
Diệp Đông gãi đầu kiếm cớ, Thường Thuận cũng nghe vậy biết ý mà gật đầu tỏ ra đáp ứng.
“Thôi, em và cha thay đồ đi, không cần bận tâm họ.”
Ngay khi Diệp Đông để Kiều Lệ My và Kiều Lượng Nguyên lên phòng thay đồ. Kiều Ngọc Nhã tức giận vì không làm khó được họ, lại tiếp tục kiếm chuyện gây khó dễ.
“Tôi phải theo giám sát. Ai biết các người giấu gì trong người chứ.”
Diệp Đông bước lên chặn đường.
“Cô đừng quá đáng.”
Nhìn thấy thế, Thường Thuận âm trầm hơn, sát khi mãnh liệt hơn. Dù sao hộ vệ thân cận của Điện Vương lợi hại cỡ nào chứ, một thân quanh năm đối mặt với nguy hiểm, sát khí kia đủ giết người rồi nha.
“Ai dám động vào ân nhân. Chết!”
Chỉ đơn giản là một chữ chết chứa rất nhiều uy lực cùng áp lực. Những người ở đây trừ Diệp Đông ai cũng thấy run sợ.
“Ngọc Nhã, lùi lại.”
Kiều Phong híp mắt nhìn người kia, dù là gì ông cũng cảm thấy có nguy hiểm. Dù sao cũng đá được gia đình kia đi, một chút đồ không là gì.
“Các người không cần thay đồ, cứ thế đi đi.”
“Cha, sao dễ dàng thế chứ?”
“Bác ba, phải để họ biết điều một chút chứ?”
Tuy Kiều Phong không tài giỏi gì, nhưng nhiều năm luồn cúi, ông ta cũng có ánh mắt nhìn người một chút.
Người kia dù là thực lực cùng thân phận cũng không thể xem thường, Diệp Đông cũng là người có ân với người này.
Tốt nhất đá gia định Kiều Lượng Nguyên đi là được, chút của cải kai cũng không làm gì được nhiều.
“Nghe lời! Để họ đi.”
Thường Thuận vẫn duy trì sát khí kia, cung kính nhìn Diệp Đông.
“Xe đã đợi sẵn, mời các vị lên xe.”
“Được!”
Diệp Đông đáp xong không quên đỡ Kiều Lượng Nguyên cùng Kiều Lệ My đi.
“Đi thôi, rồi họ sẽ hối hận quỳ mọp dưới chân hai người cầu xin quay về.”
Nghe những lời ngạo mạn này, Kiều Hoàng Uy tức giận.
“Chỉ là những kẻ vô dụng, dù Kiều gia có ra sao cũng không tới lượt các người giúp đỡ. Dựa vào các người sao? Chi bằng tôi dựa vào đống phân còn tốt hơn.”
Lời nói khó nghe như vậy làm cho Kiều Lượng Nguyên vô cùng đau lòng.
Khi vào xe, Kiểu Lệ My vẫn không tin đây là sự thật đây là chiếc xe giá trị liên thành, Kiều gia sợ là còn không dám mua.
“Quý ngài đây…tôi e là quá mức phô trương.”
Nhìn xe, Kiều Lệ My e ngại, rồi quay sang Diệp Đông, ý muốn anh nói gì đó.
“Không sao, ông ta tự nguyện.”
“Đúng vậy! Chỉ cần Cậu Diệp có bất cứ yêu cầu nào, tôi cũng sẽ đáp ứng. Chỗ ở của các vị tôi đã chuẩn bị. Mong các vị hài lòng.”
Nghe Thường Thuận nói vậy, Kiều Lệ My có chút nôn nao, tuy chưa biết thực hư thế nào. Nhưng cứ xem đây như khởi đầu mới vậy.
“Diệp Đông, anh quá bốc đồng rồi.”
Kiều Lệ My thở dài.