Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xe trượt tuyết chạy như bay, hất văng vụn băng và bông tuyết.
Trên thân xe có vết cháy sém, kính chắn gió cũng bị chấn bể lúc xảy ra vụ nổ, nhiều xe trong đội lửa lan đến, không thể không từ bỏ kế hoạch săn thú, quay trở về thành, mang theo tin tức Thiên Giai bị giết chết.
Đội xe chạy qua cổng thành, người gác cổng không dám ngăn lại, trái lại cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt.
Đợi đến khi đội xe đi hết vào trong thành, thì đối mặt với một hàng người ra vào, sắc mặt lập tức đổi khác.
"Xếp hàng, toàn bộ con mồi nộp lên, cầm thẻ gỗ đi thành bắc nhận lương thực!"
"Ai dám cất giấu không giao, tước bỏ thân phận thành dân, lập tức giải đến đấu trường thú!"
"Cái đám rác rưởi tụi bây, thật vô dụng, nếu không phải thành chủ thương hại, tụi bây đã sớm bị thú biến dị gặm rồi!"
"Xếp hàng!"
Giữa tiếng người gác cổng và tiếng roi quất trong gió, hai hàng người dài dằng dặc kéo dài trước cổng thành, đoàn người quấn da thú ngoan ngoãn nộp con mồi, những ai không có thì bị bắt đứng sang một bên.
Dù có cầu xin, tức giận hay mắng khóc đều vô dụng, chờ đợi bọn họ không phải lồng thú trong đấu trường thú, thì chính là kiếp nạn khổ sai vô cùng vô tận, mãi cho đến khi vong mạng mới thôi.
Một nhóc con lỡ cỡ bị kéo ra khỏi đoàn người, mẹ nó nhào tới thì bị đạp ngã nằm trên đất.
Trong lòng thằng bé giấu hai con chuột đất con, chỉ lớn bằng bàn tay trẻ con, còn chưa mở mắt, khi sắp qua được cổng thành thì đột nhiên kêu lên, bị tên gác cổng phát hiện.
Đây là thứ mà em trai nó lúc bị bệnh còn sống để lại.
Gã gác cổng lục soát tìm được chuột đất, một chân đạp ngã thằng bé ngã trên đất, đế giày cứng rắn đạp lên mặt nó, hung bạo chà sát mấy cái, sau đó múa vung roi da, từng roi từng roi tàn nhẫn quật lên người thằng bé, mãi cho đến khi máu trào ra khỏi miệng mũi nó, mặt tuyết dưới thân bị nhiễm đỏ.
"Mang đi đấu trường thú! Còn ả đàn bà kia, đưa đến phía tây thành."
Vài gã đàn ông dáng vẻ bỉ ổi vây lại, tách mẹ con thằng bé đó ra.
Đoàn người nhìn thấy hết mọi thứ, vẻ mặt chết lặng, không có ai mở miệng, cũng không có ai ra tay giúp đỡ.
Bọn họ trơ mắt nhìn mẹ con thằng bé ấy bị mang đi, mặc kệ tiếng khóc và tiếng kêu gào thảm thiết trôi đi trong gió.
"Tiếp tục!" Gã gác cổng giẫm một chân lên mặt đất dính máu, vung gậy và roi lên, ra vẻ ta đây.
Đoàn người chậm chạp di chuyển, trông qua như mấy con rối không có khả năng tư duy, càng giống như những xác chết biết đi.
Đây là thành Thiên, một tòa thành bị bao trùm bởi sự thờ ơ và tàn nhẫn.
Đội xe chạy vào trong thành, Thiên Hùng dẫn đầu nhảy xuống xe, cánh tay phải treo ở trước người, nửa mặt chằng chịt vết thương, máu thịt lẫn lộn, miệng vết thương còn có những mảnh vụn thủy tinh chưa kịp rửa sạch.
"Tao đi gặp thành chủ, chúng mày về trước.
Nhớ cho kỹ, trước khi thành chủ ra lệnh, miệng mồm đóng chặt hết cho tao, chuyện hôm nay một chữ cũng không được nói ra! Nếu để tao biết miệng mồm đứa nào không chắc, tao sẽ chặt tay chân thằng đó, ném vào lồng thú!"
Cả đám người trong đội xe đều ứng tiếng, cam đoan sẽ không tiết lộ nửa lời.
Ánh mắt Thiên Hùng đảo qua đoàn người, nửa gương mặt bị thương không ngừng co giật, trông qua càng thêm dữ tợn khiến cho người nhìn sợ hãi.
"Tốt nhất là như vậy!"
Thiên Hùng xoay người rời đi, đoàn người cũng lục tục tản ra.
Không ai biết vì sao đội săn thú lại quay về, cho đến khi thành chủ hạ lệnh bắt hết toàn bộ người thân bạn bè của sáu người đi theo bảo vệ Thiên Giai ra ngoài thành, người nào còn sống đều ném hết vào lồng thú, mọi người mới phát giác đã xảy ra chuyện lớn.
"Thành chủ, chuyện là do Minh Phương làm, ả chính miệng thừa nhận, không liên quan đến mấy người A Thắng." Thiên Hùng cố gắng cầu xin, theo như lý do của Minh Phương, mấy người A Thắng thật sự vô tội.
"Không liên quan?" Một giọng nói ẻo lả vang lên trong phòng, gã đàn ông đứng khoanh tay trước cửa sổ xoay người lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng tàn nhẫn, "Bọn chúng không bảo vệ được Thiên Giai, chính là lỗi sai lớn nhất."
Thiên Hùng cúi đầu, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, sự ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền lên.
"Với lại, thật sự chỉ có một mình Minh Phương làm?"
"Ý thành chủ là?"
"Thiên Giai ra ngoài thành săn sói, chuyện này không phải là bí mật gì.
Thiên Thành ít bạn bè, kẻ thù cũng không thiếu.
Cộng thêm những dã nhân sống lang thang trên đồng, có lẽ ả đàn bà đó còn có đồng bọn." Thiên Võ đi đến trước người Thiên Hùng, hơi cúi người, âm thanh dán sát bên tai Thiên Hùng, như một con rắn độc phun lưỡi kêu lên, "Sắp xếp người đến đồng tuyết, sang mấy thành lân cận, ta muốn biết ả đàn bà đó có đồng bọn hay không, Thiên Giai thật sự chết đúng như lời ả nói, hay là nhắm vào thành Thiên, nhắm vào ta!"
"Dạ!"
Những chuyện xảy ra ở thành Thiên, Diệp An đều không biết.
Cậu đợi bên bìa rừng thông cả một buổi sáng, cuối cùng đợi được con sóc đỏ mình muốn gặp.
Cùng vì vậy mà hao gần một phần ba thịt khô.
Thừa dịp sóc đỏ bị thịt khô hấp dẫn, Diệp An mở cửa xe, cẩn thận tới gần, sau khi con sóc kêu lên cảnh cáo thì lập tức dừng lại, đồng thời tập trung tinh thần, muốn thiết lập mối liên kết với nó.
Trong thời khắc đấu tranh sinh tử đó, vì muốn tiêu diệt A Thắng, Diệp An ôm ý nghĩ đồng quy vu tận đi vào rừng thông.
Ôm trong lòng suy nghĩ chắc chắn sẽ chết, toàn bộ nỗi tuyệt vọng đều phóng hết ra ngoài, không ngờ lại thiết lập được liên kết với con sóc đỏ này!
Điều này không có nghĩa là cậu có thể nghe hiểu tiếng sóc hay có thể giao lưu dễ dàng, nhưng thông qua loại liên kết này, cậu có thể hiểu được cảm xúc của nó, phẫn nộ, vui sướng, đói khát, thỏa mãn.
Biến dị giả.
Đêm đó, lời A Thắng nói trước khi chết cứ lẩn quẩn miết trong lòng Diệp An, cậu quyết định vào rừng thông, là muốn kiểm tra suy nghĩ trong đầu.
Mới đầu, đàn sóc đến rồi đi, không giống như cảm xúc rung động trong đêm hôm đó, cậu còn tưởng rằng do mình nghĩ nhiều.
Cho đến khi sóc đỏ xuất hiện, cảm giác đặc thù xuất hiện lần nữa, mới chắc chắn không phải áo giác của mình, điều này khiến cậu mừng như điên.
Diệp An đứng trong tuyết, chăn quấn trên người bị gió thổi tung, mặt và cổ đều bị thổi đến đau, nhưng lòng cậu lại nóng cực kỳ.
Một bước, hai bước, ba bước, cậu thử cảm nhận cảm xúc lúc này của sóc đỏ, phát hiện nó cũng không có ý định tấn công, cẩn thận đi đến dưới tàng cây, thả trên tuyết thật nhiều thịt khô hơn.
Sóc đỏ ngừng ăn, chi trước sắc bén gãi cái bụng, nhúm lông tai lay động trong, truyền ra một cảm xúc giống như đang nghi ngờ.
Diệp An chậm rãi ngồi xổm xuống, cố hết sức tỏ ra mình vô hại.
cậu có thể cảm nhận được rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu mình, nếu có hơi không đúng chỗ nào, bầy sóc này chắc chắn sẽ cắn nát cậu.
Gió lạnh thổi qua từng đợt, bông tuyết đánh lên trên mặt, Diệp An ngồi xổm đến mức tê hết hai chân, sóc đỏ cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, cắn một miếng thịt khô, bò nhanh lên cây.
Từng tiếng kêu không đồng đều truyền từ trong rừng ra, một lượng lớn quả thông rời từ trên cây xuống, lộp bộp chất trên mặt đất.
Diệp An vén chăn lông trên người, trải hết ra đất, bọ toàn bộ quả thông rơi xuống.
Đợi đến khi tiếng kêu ngừng lại, bầy sóc quay về sâu trong rừng thông, cậu mới cột tấm chăn lại, vác lên trên lưng, quay trở lại xe.
Chân vẫn chưa hết tê, đi đứng khó khăn, mấy lần suýt té vào trong tuyết, trong lòng Diệp An mừng rỡ không thôi, cong khóe môi lỡ động đến vết thương, hít hà một tiếng.
Minh Phương nhắc cậu đi xa, Diệp An cũng muốn chạy, nhưng sau khi đến thế giới này, phạm vi hoạt động của cậu có hạn, xa nhất cũng không quá xa khu rừng thông này.
Nếu tùy tiện rời đi, đến một nơi xa lạ, khó đảm bảo sẽ gặp phải cái gì, e là lại càng chết nhanh hơn.
Những gì cậu có thể làm là dựa vào điều kiện và kinh nghiệm hiện có, tối đa hóa an toàn bản thân.
Tạo được liên kết với sóc đỏ, đảm bảo sinh hoạt ở bìa rừng sẽ không bị bầy sóc này tấn công, đã là thu hoạch lớn nhất của cậu rồi.
"Không thể ở phòng xe được nữa, đến phía tây rừng thông vậy."
Vì tiết kiệm nhiên liệu, Diệp An quấn tận ba tấm chăn, xé một miếng thịt khô cho vào miệng, cứng đến nỗi gần như nhai không được, cũng may có thể bổ sung hơi ấm và năng lượng.
Mặc kệ làn da nứt nẻ, Diệp An ra sức chà sát hai tay, cho đến khi ngón tay ấm áp trở lại, có thể cử động linh hoạt, lập tức lập tức khởi động xe trượt truyết, dựa theo trí nhớ, dọc theo khu rừng rậm chạy về phía tây.
Phía tây khu rừng có một hồ băng, cạnh hồ có một căn nhà gỗ bỏ đi.
Lúc trước Diệp An đã từng vào nhầm, suýt nữa bị gấu đen biến dị trốn trong phòng xem là bữa tối.
Trừ phi cùng đường, Diệp An không muốn đi khiêu khích con gấu biến dị này.
Nhưng giờ cậu cần chỗ trú ẩn, cần nơi có thể che gió chắn tuyết, giúp cậu sống sót trong thời tiết giá rét này, căn nhà này là lựa chọn thích hợp nhất.
Muốn sống sót trong cái thế giới tàn khốc này, cậu buộc phải mạo hiểm, không ngừng mạo hiểm, dù phải dồn bản thân đến mức cực hạn, cũng không thể bỏ cuộc dễ dàng được.
"Dù thế nào thì lần này cũng phải liều một phen."
Diệp An nắm chặt tay lái, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, như một con sói xác định con mồi.
Hàng thông cao lớn lùi dần về sau, lớp tuyết dày vỡ xụn dưới bánh xe, một góc căn nhà gỗ cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Cửa phòng chẳng biết ở chỗ nào, thay vào đó là đá, vỏ cây và cỏ khô.
Rõ ràng là gấu biến dị cũng không chịu được gió lạnh gào thét.
Cạnh phòng có mấy gò tuyết cao, dưới lớp tuyết không phải là bùn đất, mà là xương cốt thú biến dị bị gấu biến dị bắt được rồi ăn còn dư lại để đó, xếp từng chồng, cao nhất đến tận ba bốn mét.
Diệp An ngừng xe, từ sau cửa kính nhìn ra.
Cậu nhất định phải cẩn thận, tìm cách lẻn vào nhà gỗ mà không kinh động mục tiêu, rồi cho nó một đòn mất mạng.
Bằng không, cậu cũng sẽ gia nhập thành viên của mấy đồi hài cốt đó..