Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử
  3. Chương 12
Trước /22 Sau

Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lò thuốc nóng bỏng, hương dược lan tỏa, cay nồng đến mức khiến ta đau xót nơi khóe mắt. Nhưng giờ đây, ta đã chẳng còn nước mắt để rơi.

Có lẽ là linh hồn của Phương Bá Húc nơi chín suối đang che chở, hoặc cũng có thể là dược liệu Phương Trọng Diệp mang về đều là thượng phẩm. Trong lúc gấp gáp, ta không ngờ lại có thể trong một lần chế đan đã thành công.

Dùng hoàng tửu hòa tan đan dược, ta cẩn thận đút cho thiếu phu nhân uống. Sau đó, lại lần nữa châm cứu cho nàng. Khi rút kim, tiếng khóc oe oe vang lên – một nam một nữ, song thai ngọc tuyết khả ái, hai đứa trẻ đã bình an chào đời.

Khắp phủ Tướng quân tràn ngập niềm vui mừng khôn xiết. Quản gia dẫn theo bọn gia nhân, ra cổng lớn đốt pháo, rải tiền đồng.

Khi ánh lửa sáng lên, ta mới nhận ra, trời đã sang canh hai, bên ngoài cửa sổ là một màn đêm tĩnh mịch.

Tôn thái y đã mang theo tiểu dược đồng hồi phủ, còn ta được lão phu nhân phái ma ma thân cận dẫn đi thay một bộ y phục sạch sẽ.

Khi bước ra khỏi phòng, ta liền thấy Phương Trọng Diệp đứng đợi trước cổng viện.

"Diệp cô nương," hắn tiến lên, khẽ nói.

"Thế tử ở phủ Xương Viễn Hầu vừa đến một khắc trước, nói muốn đón cô nương trở về, hiện đang chờ trong tiền sảnh."

Ta ấn nhẹ huyệt thái dương, đầu như có chút nặng nề, lòng lại thầm nghĩ chẳng rõ Trịnh Hi Lâm có dụng ý gì. Hắn tuy luyến tiếc gia tài kếch xù của ta, nhưng trước nay vẫn luôn muốn cưới Vĩnh Gia Quận chúa, quyết không chịu để lộ quan hệ giữa ta và hắn trước mặt người khác.

Chắc hẳn vì chịu áp lực từ Xương Viễn Hầu, cộng thêm tờ giấy vay nợ trong tay ta, nên mới bất đắc dĩ đến đây. Lại cố ý chọn lúc đêm khuya thanh vắng, chỉ để làm bộ làm dáng một phen.

Ta không muốn để hắn được toại nguyện.

"Nhị công tử," ta hướng về phía Phương Trọng Diệp hành lễ, nói: "Ta quả thực mệt mỏi quá độ, ta muốn nghỉ tạm vài canh giờ tại phòng vừa dùng để chế thuốc, chẳng hay công tử có thể thay ta hồi đáp với Thế tử phủ Xương Viễn Hầu rằng, ta sẽ đến Thái y viện vào giờ Mão, không dám phiền hắn nhọc lòng?"

Phương Trọng Diệp gật đầu, đáp: "Ta sẽ đi nói với hắn."

Sau đó, hắn gọi nha hoàn đến dẫn đường cho ta, rồi thoăn thoắt xoay người, sải bước ra ngoài.

Phòng luyện công của đại công tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi ta vừa chế thuốc xong. Trên bàn, dược liệu còn bừa bộn chưa thu dọn, lò thuốc lửa đã tắt, mùi dược liệu bị đốt cháy vẫn còn phảng phất trong không khí.

Một ma ma dẫn theo vài nha hoàn mang đến một chiếc bàn nhỏ, bày ra bốn đĩa rau thanh đạm, bốn món điểm tâm, cùng một bát canh nóng hổi nghi ngút khói. Ma ma còn báo đã chuẩn bị giường nệm tại phòng bên cạnh, mời ta nghỉ tạm nơi đây.

Ta cảm tạ các nàng, nhưng lại chẳng có chút khẩu vị nào. Thu dọn lò thuốc và dược liệu, ta cầm lấy bình hoàng tửu dùng để hòa thuốc cho thiếu phu nhân, dựa vào bàn nhỏ, nhấp từng ngụm từ tốn.

Tiếng trống canh ba vang lên, bóng trăng đã xế về tây. Qua song cửa sổ, ta có thể thấy ánh trăng rọi xuống những phiến đá xanh trong sân, trắng như sương thu.

Ta đẩy cửa sổ ra, thò đầu nhìn ra ngoài, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Phương Trọng Diệp. Hắn chưa kịp tránh né, đôi mắt sáng rực giữa màn đêm, khiến ta có chút ngẩn ngơ.

"Diệp cô nương." Thấy ta đã phát hiện, Phương Trọng Diệp dứt khoát bước tới gần bên cửa sổ.

"Đêm đã khuya mà cô nương vẫn chưa nghỉ ngơi, có phải trong phủ quá ồn ào chăng?"

Nhìn thấy ta ôm bình rượu trong tay, hắn lại nói: "Sớm biết cô nương thích uống rượu, ta sẽ sai người mang đến một vò Thiệu Hưng Thập Nguyệt Tuyết. Loại rượu này hương thơm nồng đượm, rất hợp với nữ tử."

"Rượu này đã tốt lắm rồi." Ta mỉm cười từ chối.

Ta chưa từng uống rượu, nhưng đã từng thấy phụ thân và mẫu thân uống. Cũng chính những bình rượu như thế này, với màu vàng óng ánh như thế này.

"Hôm nay đa tạ cô nương đã cứu mạng trưởng tẩu cùng cháu trai và cháu gái của ta." Hắn nói khẽ.

"Là thiếu phu nhân phúc lớn mạng lớn." Ta đáp.

"Muốn luyện Tử Tục Đan chỉ có thể dùng nhau thai của sản phụ sinh con gái làm chủ dược. Nếu thiếu phu nhân không mang song thai long phượng, nếu không phải nhau thai bong sớm, e rằng ta cũng đành bó tay."

"Nghe nói Tử Tục Đan là bí dược gia truyền của gia tộc cô nương."

Ta nhoẻn miệng cười: "Sau này sẽ không phải nữa."

Phương Trọng Diệp thoáng hiện vẻ bất an, nghiêm nghị nói: "Đại ân của cô nương, phủ Tướng quân chẳng biết lấy gì báo đáp."

Ta nhìn hắn. Người thiếu niên này, anh khí ngời ngời, mày kiếm mắt sao.

Ta hỏi: "Tướng quân, thật lòng muốn báo ân sao?"

Phương Trọng Diệp sững sờ, rồi liền gật đầu: "Chỉ cần cô nương có gì muốn Phương mỗ làm, Phương mỗ nhất định sẽ dốc hết sức mình."

"Sau này, ngài đừng mặc bạch y nữa." Ta nói.

"Gì cơ?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Copyright © 2022 - MTruyện.net