Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử
  3. Chương 18
Trước /22 Sau

Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta nhìn kỹ, hóa ra là Phương Trọng Diệp. Hắn kéo ta chạy qua mấy ngã rẽ, rồi đưa ta lên một tòa lầu nhỏ xây bằng đá xanh.

Cửa sổ tầng hai của lầu nhỏ đang mở, hướng thẳng ra hồ nước. Cả hai chúng ta không một tiếng động, đứng nép bên cửa sổ, nhìn xuống một đoàn người đang đi từ hành lang cầu trên hồ bước xuống.

Người đi đầu là một nữ nhân mặc lễ phục lộng lẫy – chính là Tĩnh Nghi Công chúa. Theo sau nàng là một đoàn cung nữ và ma ma. Ở phía sau cùng, mấy tên gia đinh cao lớn đang áp giải một người bị trùm kín đầu bằng bao vải, loạng choạng bước đi.

Ta quay đầu, nhìn sang Phương Trọng Diệp bên cạnh. Hắn khoanh tay, tựa lưng vào cột gỗ trong đình, ánh mắt chăm chú nhìn ta. Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, khiến ta không rõ được biểu cảm.

"Bộ trường sam xanh thẫm này thật vừa vặn. Về sau, nhất định phải nhờ trưởng tẩu sai người làm thêm mấy bộ nữa."

Hắn khẽ nói, giọng trầm thấp.

"Ừ, ngài thật thông minh."

Ta đáp nhàn nhạt, tránh đi ánh mắt nóng bỏng trong đêm tối của hắn.

Chẳng mấy chốc, chuyện Thế tử của Xương Viễn Hầu phủ bị Tĩnh Nghi Công chúa thu làm nam sủng đã lan khắp kinh thành, từ phố lớn đến ngõ nhỏ, ai ai cũng đều biết tin

Hầu gia phái người đến phủ Công chúa đòi người, Trịnh phu nhân còn đích thân ngồi xe đến, nhưng đều bị gia nhân phủ Công chúa đuổi ra ngoài, chẳng chút nể mặt.

Nếu ta vẫn còn ở Hầu phủ, chắc chắn Xương Viễn Hầu sẽ cướp lấy tài sản của ta mang đến cầu cạnh An Vương phủ.

Giờ đây, trong toàn phủ, vật đáng giá nhất e rằng chỉ còn chiếc lư hương đồng trong từ đường dùng để dâng hương tổ tiên. Nghe đâu, họ đã bắt đầu bán nha hoàn, làm gì còn tiền để lo liệu đường lui.

Chờ đến khi họ như ruồi không đầu, chạy ngược chạy xuôi mấy ngày vô ích, ta chủ động đến thăm hỏi.

"Quân Nương…"

Trịnh phu nhân kéo lấy tay ta khóc lóc. Bà đã chẳng còn chút dáng vẻ quyền quý, gương mặt sưng phù, không trang điểm, trông càng thêm già nua tiều tụy.

"Không ngờ chỉ lúc hoạn nạn mới thấy chân tình. Con ta, Hi Lâm, chịu nỗi nhục lớn thế này, bằng hữu ngày thường đều đóng cửa không tiếp, chỉ có Quân Nương con, vẫn nhớ tình xưa nghĩa cũ, chịu đến giúp đỡ nó."

"Phu nhân nên cẩn trọng lời nói." Ta lập tức phủi sạch quan hệ.

"Ta với Thế tử chẳng có liên hệ gì. Giờ đây hắn đã được Công chúa để mắt tới, phu nhân đừng bừa bãi gán ghép, làm tổn hại đến thanh danh của Thế tử, khiến Công chúa phải phiền lòng."

Nghe xong, Trịnh phu nhân gào lên thảm thiết: "Thanh danh! Thanh danh gì nữa! Con ta đã hoàn toàn bị nữ nhân ác độc ấy hủy hoại rồi… ưm…"

Lữ ma ma thấy lời nói của bà không ổn, bất chấp lễ nghi, vội đưa tay bịt miệng Trịnh phu nhân lại.

"Không nói được gì với Tu nghi trong cung sao?" Ta giả bộ quan tâm hỏi.

"Hừ!" Nhị phu nhân ngồi trên ghế bên cạnh phẩy mạnh tay áo, cất giọng mỉa mai: "Tu nghi nương nương gì nữa, mấy hôm trước đắc tội với Quý phi, đã bị giáng làm Xung nghi rồi. Còn không bằng trông cậy vào Lan Nhi nhà ta, càng được nương nương yêu mến hơn."

"Ngươi câm miệng!" Trịnh phu nhân giận dữ hét lên.

"Ngươi còn dám nói! Nếu không phải con gái ngươi trong cung phản bội, hãm hại tỷ tỷ, thì Nguyệt Nhi nhà ta sao lại bị giáng cấp? Đều là người trong phủ, vinh cùng hưởng, nhục cùng chịu, Nguyệt Nhi gặp họa, các ngươi thì được gì tốt?"

Nhị phu nhân đưa tay chỉnh lại đóa hoa lụa trên đầu, cười lạnh nói: "Vinh thì chúng ta chưa thấy đâu, nhưng nhục thì chịu thay không ít rồi.

"Các ngươi làm phật lòng quý nhân, ngay cả của hồi môn của ta cũng bị thu sạch, đến Lan Nhi đáng thương nhà ta, chưa kịp định thân, mang danh tiểu thư Hầu phủ mà nghèo đến mức chẳng có hoa để cài…”

"Thêm nữa, lão gia nhà ta hiện vẫn chịu khổ trong ngục, không biết khi nào đầu lìa khỏi cổ…"

Nói đến đây, nhị phu nhân bỗng òa khóc lớn: "Lan Nhi chẳng qua có lòng hiếu thảo. Nếu Hầu gia đại bá của nó, hay tỷ tỷ Xung nghi của nó, có chút đáng trông cậy, thì đâu đến lượt nó phải vào cung cúi đầu khuất phục trước quý nhân.”

"Người nhà các ngươi vào cung chiếm tước vị, chiếm danh phận, lại đem lão gia nhà ta ra làm bia đỡ đạn…"

"Câm miệng! Con tiện nhân này! Ta phải xé rách cái miệng độc địa của ngươi!"

Trịnh phu nhân lao vào, cùng nhị phu nhân quần thảo một chỗ. Các ma ma và nha hoàn xung quanh vội vã lao đến, tay chân luống cuống kéo hai người ra.

Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, lặng lẽ nhìn bọn họ như chó cắn chó, chẳng nói một lời.

Đợi Trịnh phu nhân bình tĩnh lại, ta cho người lui ra ngoài, chân thành nói: "Phu nhân, trong tay ta có hai cách, không biết các người có tin tưởng hay không, có muốn thử hay không?"

Trịnh phu nhân vốn đã nghi ngờ ta, nhất là sau khi ta mang tài sản Hầu phủ dọn sạch. Nhưng giờ đây bà ta đã cùng đường, chỉ có thể đôi mắt đẫm lệ nhìn ta, không nói nên lời.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xong Rồi, Thiếu Tướng Cong Rồi (Tinh Tế

Copyright © 2022 - MTruyện.net