Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lữ ma ma vội bước lên, đáp lời: "Diệp cô nương thật có nghĩa khí, có cách gì xin hãy nói cho chúng ta biết. Phu nhân nhà ta thương Thế tử, chỉ cần có thể đưa Thế tử bình an trở về, bất kể cách gì cũng đều nguyện thử."
Ta thầm cân nhắc lại kế hoạch trong lòng, rồi cất giọng nói: "Tĩnh Nghi Công chúa là tỷ tỷ của Tam Hoàng tử, lời người khác nàng có thể không nghe, nhưng lời Tam Hoàng tử thì nhất định phải cân nhắc. Nghe nói gần đây Tam Hoàng tử phi đang muốn mua một trang viên suối nước nóng, phu nhân có thể nhân cơ hội này giúp một tay, biết đâu có thể truyền được lời tới trước mặt Tam Hoàng tử phi, đó cũng là một đường hy vọng."
Trịnh phu nhân lập tức đứng bật dậy, đôi mắt đảo qua đảo lại, vẻ mặt vừa kinh vừa nghi.
Bà ta từng lén mua một trang viên suối nước nóng, giấy tờ giao cho Lữ ma ma giấu kỹ, ngay cả Hầu gia cũng không hay biết. Dù trong phủ khó khăn thế nào, bà ta cũng không chịu bán đi. Thế mà ta lại nói trúng.
Kiếp trước, khi ta chỉ là một oan hồn lang thang trong phủ, ta đã vô tình nghe được chuyện này. Loại người như bà ta, ta sẽ không để bà ta giữ lại chút tài sản nào trong tay.
"Vẫn còn một cách nữa." Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
"Các chưởng quầy của nhà ta ngày trước từng mở được một đường buôn dược liệu vào phủ Công chúa. Chỉ là lúc ấy ta còn nhỏ, không nhớ rõ đó là chưởng quầy của tiệm nào."
"Nếu phu nhân có thể tìm lại những chưởng quầy đã rời đi, ta sẽ hỏi từng người một. Có khi nhờ đó mà vào được phủ Công chúa để thăm Thế tử. Nếu gặp thời cơ thích hợp, chưa biết chừng có thể đưa Thế tử ra ngoài an toàn."
Trịnh phu nhân nghiến răng trừng mắt nhìn ta, đôi mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu.
Đúng, ta chính là muốn bà ta đi tìm lại các chưởng quầy của nhà ta. Mang đi được thì tìm về được, nhất định không được thiếu một ai.
Hầu phủ đã bết bát thế này, bà ta vẫn còn tiếc không chịu bán trang viên suối nước nóng kia. Ta giờ chỉ muốn nhìn xem, giữa số tài sản ít ỏi còn lại và đứa con trai duy nhất, bà ta sẽ chọn cái nào.
Không ai lên tiếng, ta cũng đã ngắm đủ cảnh Hầu phủ phơi bày bộ mặt nhơ nhuốc. Liền đứng dậy cáo từ.
Mấy ngày sau, các chưởng quầy cũ của nhà ta lần lượt đến bái kiến, thăm hỏi. Ta biết, Trịnh phu nhân đã tin lời ta.
Dù bà ta hiểu rõ ta hận Hầu phủ vì đã hại nhà ta diệt môn, nhưng bà ta vẫn luôn cho rằng ta đối với Trịnh Hi Lâm một mực si tình, dù có hận bà ta và Hầu gia đến đâu, cũng sẽ không làm hại Thế tử, bởi trong lòng còn lưu luyến tình cũ.
Thật không hiểu bà ta lấy đâu ra sự tự tin ấy.
Nhưng ta cũng không hoàn toàn lừa dối bà ta. Khi còn là một oan hồn trong phủ Công chúa, ta từng thấy Lý chưởng quầy của nhà ta đến đó giao dược liệu.
Về sau, ta mới biết, anh vợ của Lý chưởng quầy chính là đại quản gia của phủ Công chúa.
Nhờ Lý chưởng quầy làm cầu nối, vào một đêm khuya, ta dẫn theo Trịnh phu nhân và Lữ ma ma – cả hai đều đã cải trang – lẻn vào phủ của Tĩnh Nghi Công chúa.
So với tình trạng của Phương Trọng Diệp kiếp trước, Trịnh Hi Lâm lúc này quả thật còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng dưới ánh nến leo lét, vẫn có thể thấy rõ trên thân thể trần trụi của hắn chi chít vết roi, dấu răng, và những vết phồng rộp do bỏng.
Trịnh phu nhân còn chưa kịp tiến lại gần, đã bụm miệng khóc nức nở.
Trịnh Hi Lâm nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn lại. Khi nhận ra là chúng ta, hắn kinh hãi đến mức vội giật màn giường che lên người, khuôn mặt đầy vẻ nhục nhã và căm hận.
"Thế tử," ta thản nhiên nói, "lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Trịnh Hi Lâm chẳng dám đối diện với người nhà, kéo chặt màn giường trùm kín đầu, nhất quyết không chịu gặp mặt.
Ngay lần đầu gặp hắn, ta đã biết hắn là kẻ ngỡ mình thanh cao. Tiếc thay, thứ thanh cao ấy chỉ là phù du như gió, không hề thấm sâu vào xương cốt.
Ta thật sự lo rằng nếu hắn ở lại phủ Công chúa quá lâu, dần dần cúi mình thuận theo, chẳng khéo lại được Công chúa ưa chuộng, dựa vào nàng ta mà trở mình.
Lòng ta âm thầm sốt ruột. Nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này, rõ ràng là vẫn chưa "nghĩ thông suốt". Dẫu vậy, ta cũng không định cho hắn thêm thời gian.
Ta bảo Lý chưởng quầy đưa Trịnh phu nhân và Lữ ma ma đang khóc lóc không ngừng ra ngoài, rồi đứng cạnh giường, bắt đầu nói chuyện với hắn.
"Thế tử," ta chậm rãi nói, "chúng ta lẻn vào đây không dễ. Giờ không phải lúc để ngươi hổ thẹn. Nếu muốn rời khỏi phủ Công chúa, hiện tại có hai cách cho ngươi chọn."
Hắn vẫn không bỏ tấm màn trên mặt, giọng ủ rũ hỏi: "Cách thứ nhất là gì?"
"Cách thứ nhất," ta đáp, "là ngươi theo chúng ta rời đi ngay, chạy khỏi kinh thành trong đêm, và thề không quay lại. Dù Xương Viễn Hầu phủ vì vậy mà chịu cơn giận của Công chúa, cũng không đến mức mất mạng. Chỉ cần chịu đựng mười năm tám năm, chờ cơn giận của Công chúa nguôi ngoai, chuyện cũng sẽ qua."
Hắn lặng thinh một lát, rồi hỏi tiếp: "Còn cách kia?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");