Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử
  3. Chương 20
Trước /22 Sau

Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cách kia thì cần Thế tử chịu ủy khuất một chút."

"Ta đã nghe ngóng, gần đây Tĩnh Nghi Công chúa có một lô vật phẩm quan trọng muốn vận chuyển ra khỏi kinh thành, nhưng không muốn kinh động đến người khác.”

"Nhà họ Diệp ta tuy không có bản lĩnh gì lớn, nhưng mấy trăm thùng dược liệu vận chuyển khắp Đại Giang Nam Bắc, từ đường thủy đến đường bộ, kín đáo mà không khiến người khác để ý, chuyện này chúng ta làm được.”

"Nếu Thế tử có thể lấy lòng Công chúa, đưa lời khéo léo, chủ động nhận lấy việc này, chẳng những có thể đường hoàng bước ra khỏi phủ Công chúa, mà còn mượn cơ hội rời kinh một thời gian."

"Trong phủ, chúng ta đã dâng một trang viên suối nước nóng cho Tam Hoàng tử phi. Đợi ngươi đi rồi, sẽ dâng thêm vài thiếu niên thanh tú cho Công chúa. Hai người không đủ thì bốn, bốn không đủ thì tám… Đợi đến khi ngươi trở về, chuyện cũ Công chúa cũng sẽ quên."

Trịnh Hi Lâm nghe xong, hồi lâu không đáp.

Ta cũng chẳng vội, ngẩng đầu, thong thả đếm xà ngang trên trần nhà, chờ hắn mở miệng.

Chậc chậc, Thế tử phủ Xương Viễn Hầu rõ ràng không được Công chúa ưa chuộng như Phương tiểu Tướng quân.

Nhớ lại căn phòng từng giam cầm Phương Trọng Diệp, ngay cả những cây xà và cột đều làm từ gỗ trắc vàng, khi cháy tỏa ra mùi hương vừa giống thuốc vừa như trái cây, thơm đến mê người…

Ước chừng qua một nén nhang, Trịnh Hi Lâm mới bắt đầu hỏi han chi tiết về đường vận chuyển dược liệu của nhà họ Diệp ra khỏi kinh.

Ta cũng không giấu giếm, từng chuyện một tường tận kể cho hắn nghe.

Khi sắp rời đi, hắn khẽ nói: "Quân Nương, ngày sau thoát khốn, nhất định không phụ lòng nàng."

May mà hắn còn che mặt, không thấy được vẻ mặt ta khi nghe những lời ấy. Ta sững lại một bước, suýt chút nữa vấp ngã.

Hắn nghĩ nhiều rồi. Ta không cần hắn, ta chỉ muốn mạng của hắn.

Hai ngày sau, Trịnh Hi Lâm nhờ người chuyển lời, mời Lý chưởng quầy đến phủ Công chúa qua cửa sau để bàn bạc kế hoạch vận chuyển hàng hóa.

Thời gian được ấn định vào đêm ngày thứ ba.

Nhà họ Diệp chuẩn bị mười hai cỗ xe chở dược liệu.

Giờ Sửu, đội xe dừng trước cửa sau phủ Công chúa. Trịnh Hi Lâm cùng một tên thái giám trắng trẻo, béo mập hầu cận bên Công chúa, phụ trách áp tải lô hàng ra khỏi kinh.

Hàng hóa của Công chúa được trộn lẫn trong vài chục rương dược liệu của nhà họ Diệp, di chuyển bằng đường thủy để tránh sự chú ý.

Đêm ấy, ta cải nam trang, dẫn đầu đội xe tiến đến.

Trịnh Hi Lâm, với vẻ ngoài yếu ớt, cùng tên thái giám trắng tròn kia, lần lượt chỉ huy đám gia nhân lực lưỡng trong phủ chuyển các thùng hàng.

Phủ Công chúa đen kịt, tĩnh lặng như thể không một bóng người. Trong màn đêm, mọi người hành động cực nhanh, ai nấy đều mặc y phục tối màu gọn gàng, tay áo và ống quần được buộc chặt, dáng người cao to, cánh tay mạnh mẽ, bước chân không chút tiếng động.

Khi tất cả các thùng hàng đã được chất đầy và buộc chặt trên xe, Trịnh Hi Lâm và thái giám mỗi người ngồi vào một đầu đoàn xe. Đám gia nhân theo đội hình chỉnh tề đi sau. Thái giám khẽ quát một tiếng, đoàn xe bắt đầu lăn bánh.

Đây chính là lúc ta chờ đợi!

Ta rút ra từ trong áo một chiếc hỏa chiết tử, châm lửa đốt mũi tên "xuyên vân" mà Phương Trọng Diệp đưa cho, rồi ném mạnh lên trời.

Mũi tên xuyên qua không trung, phát ra ánh sáng rực rỡ và tiếng nổ chói tai, khiến tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Trịnh Hi Lâm và thái giám vội nhảy khỏi xe ngựa, ánh mắt đầy hoảng hốt.

Chỉ trong chốc lát, ánh lửa từ vô số bó đuốc bao vây phủ Công chúa bùng lên, chiếu sáng cả một vùng. Nơi những bóng cây đen kịt chồng chéo, hàng hàng lớp lớp binh lính cầm đuốc và binh khí đứng kín.

Dẫn đầu là Phương Trọng Diệp, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, khí thế uy nghiêm. Hắn lạnh lùng chỉ về phía mười hai cỗ xe, lớn tiếng quát: "Khám xét!"

"Đứng lại!" Tên thái giám trắng trẻo the thé hét lên.

"Các ngươi là ai? Các ngươi có biết đây là đồ của Công chúa không? Ai dám động vào?"

Phương Trọng Diệp không đổi sắc mặt, cũng không nhúc nhích. Đám binh lính phía trước cũng không dừng lại, nhanh chóng vây chặt đám gia nhân theo sau đoàn xe, đồng thời tiến lên mở tung tất cả các rương hàng trên xe.

Bên trong rương là thư tín, ngân phiếu, khế đất, vàng bạc, ngọc khí, gấm vóc…

Tên thái giám vẫn đang gào thét, đám gia nhân bắt đầu vùng vẫy tìm cách phá vòng vây. Trong khi đó, đèn đuốc trong phủ Công chúa lần lượt sáng lên, từ sâu bên trong vọng ra tiếng bước chân và những âm thanh hỗn loạn.

Trong lúc lộn xộn, ta tranh thủ tiến gần đến chiếc xe thứ chín.

Chiếc rương trên xe này cũng đã bị mở nắp, bên trong là những tấm gấm thêu hoa văn tinh xảo, dưới ánh lửa rực rỡ càng thêm lộng lẫy.

Ta thò tay vào, nhanh chóng kéo ra từng lớp vải. Đến tầng thứ hai, một chiếc hoàng bào thêu hình rồng năm móng hiện ra trước mắt.

Thời gian như ngưng đọng. Đêm thu lạnh giá như băng.

Tên thái giám ngã phịch xuống đất, mặt tái nhợt như tro tàn. Đám gia nhân đang bị binh lính vây bắt cũng lặng người, sức lực như tan biến.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thích Em Đến Nghiện

Copyright © 2022 - MTruyện.net