Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử
  3. Chương 3
Trước /22 Sau

Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trịnh phu nhân ôm lấy Trịnh Hi Nguyệt, vừa mắng vừa xót, đúng là lời trách cứ nhưng ẩn chứa tình yêu thương. Ta đứng bên lạnh lùng quan sát, nghĩ bụng đây mới thực sự là mẫu tử thâm tình.

Đâu giống như câu “con ơi” hay “mẫu thân cầu xin con” mà bà ta dùng để lừa ta trước kia?

Nghe Trịnh phu nhân nói mấy câu, Trịnh Hi Nguyệt liền bật dậy khỏi lòng bà, chỉ tay vào ta hỏi: “Diệp Quân Nương, ngươi thực sự có thể cứu được Tào Quý phi?”

Chưa đợi ta trả lời, nàng đã lớn tiếng quát:

“Hôm nay ngươi nhất định phải đảm bảo mẹ con Tào Quý phi bình an. Nếu không, Trịnh phủ ta sẽ không tha cho ngươi, và Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho ngươi!”

“Nhà ngươi gặp tai họa, là Hầu phủ ta cưu mang ngươi, cho ngươi ăn mặc, nuôi dưỡng ngươi. Nếu ngươi dám không hết lòng, ngươi chính là kẻ vong ân bội nghĩa, không bằng cầm thú!”

Trịnh phu nhân nghe vậy, sắc mặt thoáng biến đổi.

Cung đình tai mắt khắp nơi, từ lúc vào đây, ta đã chú ý đến vị cung nữ áo xanh kia vẫn luôn đứng im lặng trong phòng.

Ta không biết rõ thân phận nàng ta, nhưng trực giác mách bảo, ta phải nhân cơ hội này tuyên bố lập trường, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Trịnh gia.

Ta lạnh lùng đáp lại Trịnh Hi Nguyệt:

“Nợ ai người nấy trả, Tào Quý phi khó sinh không phải do ta, Hoàng thượng vì sao phải trách phạt ta? Còn Hầu phủ các ngươi, dựa vào đâu mà nói sẽ không tha cho ta?”

Trịnh Hi Nguyệt xông tới, chỉ tay vào mặt ta:

“Ngươi! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?”

Ta đẩy tay nàng ra, giật phăng chiếc vòng cổ bằng vàng chạm ngọc và trân châu trên cổ nàng.

“Hầu phủ cho ta ăn mặc sao?” Ta cười lạnh.

“Chiếc vòng này đủ nuôi toàn bộ Hầu phủ các ngươi ăn uống cả nửa năm!”

Ta bẻ một góc chiếc lá vàng trên vòng, để lộ dòng chữ khắc tên mẫu thân đã khuất của ta trên đó.

“Nơi đây khắc tên của mẫu thân ta. Ngươi nói xem, nếu các quý nhân trong cung biết được chuyện này, họ sẽ thấy ngươi xinh đẹp hay ghê tởm?”

Trịnh Hi Nguyệt ôm cổ kêu đau, Trịnh phu nhân lập tức nhận ra điều bất ổn, đứng dậy quát lớn:

“Quân Nương! Ngươi làm sao vậy? Nói năng lung tung cái gì thế?”

Ta không để ý đến bà ta, mà quay sang vị cung nữ nói:

“Thưa tỷ tỷ, dân nữ Diệp Quân Nương có Tử Tục Đan gia truyền, có thể cứu nguy cho sản phụ, bảo vệ mẹ con bình an. Lần này tiến cung, chính là để cứu nguy cho Quý phi.”

“Không được! Ngươi không được đi!” Trịnh phu nhân lập tức đổi ý, lớn tiếng ngăn cản.

“Mẫu thân!” Trịnh Hi Nguyệt nước mắt ngắn dài nhìn bà ta.

Ta chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

Đến nước này, Trịnh gia dùng ta hay không dùng ta đều phải dựa vào ta!

Vị cung nữ cúi người hành lễ với Trịnh phu nhân, sau đó quay sang ta nói:

“Diệp cô nương, xin mời đi theo ta.”

“Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường.” Nói xong, ta không quay đầu lại, thẳng bước theo nàng ra khỏi viện.

Giây phút ấy, ta đã không còn là Diệp Quân Nương của ngày trước, kẻ cam chịu uất ức, lặng lẽ trong viện sâu, mơ mộng ngày được gả vào Hầu phủ nữa.

Trời đã sáng rõ.

Vị cung nữ dẫn ta đi thay một bộ váy cung nữ màu xanh nhạt, rồi đặt ta vào giữa hàng ngũ những cung nữ có trang phục tương tự, cùng tiến sâu hơn vào trong cung.

Con đường lát đá xanh cứng rắn, sạch bóng, vừa rộng vừa dài, dù có nhiều bước chân dẫm qua nhưng tuyệt nhiên không ai dám phát ra một tiếng động.

“Phương tiểu Tướng quân.”

Một đội cấm vệ quân từ phía trước đi tới, cung nữ áo xanh cúi người hành lễ với vị Tướng quân mặc áo giáp thêu kim tuyến dẫn đầu.

Ta nghe xong, trong lòng khẽ động, không nhịn được ngước mắt nhìn vị Phương tiểu Tướng quân ấy.

Quả nhiên là người mà ta nhận ra.

Chỉ là, khi đó ta còn là một linh hồn, hắn không nhìn thấy ta, nhưng ta lại thấy hắn bị hành hạ đến tiều tụy, thân hình gầy gò như bộ xương khô, hoàn toàn khác với bộ dạng hiện tại: khí thế hiên ngang, áo giáp sáng ngời như mặt trời buổi sớm.

Hóa ra, hắn từng có một thời phong thái oai hùng như thế này.

Phía sau có người khẽ kéo váy ta, ta mới nhận ra mình đứng thẳng lưng giữa đám đông, mà cung nữ phía trước lại thấp hơn ta một cái đầu. Ta vội vàng cúi đầu xuống, theo mọi người hành lễ, không dám để lộ sơ suất.

Gặp được cố nhân là điềm lành, dù cố nhân chẳng nhận ra ta, nhưng vẫn khiến lòng ta bớt phần lo lắng, tựa như có chỗ dựa.

Nhà họ Diệp giờ đây chỉ còn lại mình ta, con đường phía trước dù đầy hiểm nguy, cũng không thể lay chuyển lòng dạ kiên cường của ta.

Cung nữ áo xanh dẫn đường, cuối cùng đưa ta đến cung Dao Hoa, nơi Tào Quý phi đang ở.

Cung điện đầy rẫy thái y, thái giám, ma ma, cung nữ. Hoàng đế không có mặt, nhưng đã phái không ít người túc trực ở đây để canh giữ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
1 2 3 Xuyên Không Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net