Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử
  3. Chương 5
Trước /22 Sau

Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Lần này dân nữ dùng một bộ châm pháp bảo vệ Quý phi bình an. Tuy là thân nữ nhi chưa xuất giá, nhưng xin Hoàng thượng ân chuẩn, cho phép dân nữ cải nam trang vào Thái Y viện, truyền lại châm pháp này cho các vị thái y có hứng thú học hỏi. Mong rằng tương lai có thể cứu giúp nhiều sản phụ và trẻ nhỏ hơn, để tích đức cho gia tộc họ Diệp.”

“Ồ?” Hoàng thượng ngạc nhiên, giọng đầy hứng thú.

"Không ngờ một nữ tử yếu đuối như ngươi lại có chí hướng lớn lao như vậy. Thật nên để đám lão già trong Thái Y viện, chỉ biết giữ thân an phận, giấu nghề như bảo vật, nghe những lời này. Nhận bổng lộc triều đình, đến lúc quan trọng lại chỉ biết quỳ xuống cầu mạng sống," Hoàng thượng nói, giọng đầy ý vị.

"Hoàng thượng nói đùa rồi. Dân nữ chỉ biết một bộ châm pháp này, chẳng có tài cán gì khác. Nếu có thể vào Thái Y viện học hỏi thêm y thuật từ các đại nhân, đó chính là phần thưởng lớn nhất mà Hoàng thượng ban cho dân nữ."

"Tốt! Tốt lắm!"

Hoàng thượng vỗ án cười lớn: "Trẫm chuẩn! Ngoài ra, ban cho ngươi 100 lượng vàng, 1.000 lượng bạc, một hộp trâm vòng châu ngọc, 50 xấp lụa là gấm vóc. Còn Quý phi, lát nữa nàng sẽ tự mình ban thưởng cho ngươi. Số này coi như để ngươi có chút của cải mà sau này kén rể, có được không?"

"Tạ ơn Hoàng thượng!" Ta cúi đầu tạ ân.

Đi đến bước này, kế hoạch báo thù của ta đã thành công được một nửa. Còn phần thưởng từ Tào Quý phi, ta phải "đòi" cho thật tốt!

Khi về đến Hầu phủ Trịnh gia, đống tài vật được ban đã chất đống trong đại sảnh.

Trịnh phu nhân của Hầu phủ chuẩn bị phong bì cho thái giám đến ban thưởng, nhưng gương mặt lại sa sầm, ngồi trên ghế thái sư chờ ta.

"Quân Nương." Vừa thấy ta bước vào, Trịnh phu nhân đã lạnh giọng nói.

"Ngày trước ta đúng là xem thường tâm cơ của ngươi. Hầu phủ đưa ngươi vào cung, ngươi được Hoàng thượng ban thưởng, liền phủi sạch quan hệ với chúng ta, phải không?"

Ta chậm rãi đưa tay lướt qua vàng bạc trên bàn, giọng điềm nhiên:

"Phu nhân thật mau quên. Đâu phải ta muốn vào cung, tối qua chẳng phải chính Hầu gia và phu nhân quỳ xuống cầu xin ta cứu mạng hay sao?"

"Rầm!"

Trịnh phu nhân đập mạnh tay xuống bàn.

"Nếu không phải Hầu gia dốc lòng lo liệu, ngươi, một cô nhi nghèo khó, cả đời có mơ cũng chẳng được chạm tay vào cánh cửa hoàng cung, nói gì đến chuyện lập công, nhận thưởng trước mặt Hoàng thượng!"

"Hầu gia quả thật đã dốc lòng." Ta mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh băng.

"Không biết tượng Quan Âm bạch ngọc và trân châu Nam Hải của nhà họ Diệp, An Vương phi nhận được có hài lòng không?"

Khi nhà họ Diệp gặp đại nạn, Trịnh gia lấy lý do muốn giúp đỡ và đã nuốt trọn bảo vật nhà ta. Giờ đây, khi Trịnh Hi Nguyệt gây ra đại họa, cả Hầu phủ đứng trên bờ vực, Trịnh gia mới "đau lòng" đem những thứ đó ra để xoa dịu, còn dám khoe khoang công lao?

Mặt Trịnh phu nhân tái mét, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Lữ ma ma bên cạnh. Ma ma sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất.

"Không phải nô tỳ nói, thưa phu nhân! Nô tỳ không hề hé lộ gì với cô nương!"

Họ nghĩ ta không biết gì sao? Hay nghĩ dù ta biết cũng chẳng thể làm được gì?

Ta cầm hộp châu báu lên, cười cười nhìn Trịnh phu nhân:

"Không biết vị thái giám đến ban thưởng có nhắc chưa, nhưng những thứ này đều là Hoàng thượng ban cho một cô nhi nghèo hèn như ta để sau này nhà họ Diệp kén rể. Phiền phu nhân sai người mang hết về viện của ta đi."

"Đợi chút nữa Quý phi cũng sẽ cử người đến ban thưởng. Cứ bày ra thế này, chẳng may người trong cung thấy, không chừng lại nghĩ Hầu phủ tham lam, muốn chiếm lợi của một cô nhi như ta. Thật chẳng hay chút nào."

Nói xong, ta quay lưng bước ra khỏi cửa, phía sau liền vang lên tiếng loảng xoảng của ấm chén rơi vỡ.

Vậy đã tức giận rồi sao?

Những chuyện này chỉ là khởi đầu, màn cao trào thực sự vẫn còn ở phía trước. Cả cái Hầu phủ nghèo túng này dựa vào tiền của ta mà dựng nên, thì ta sẽ từng bước một khiến nó sụp đổ.

Đến giờ cơm tối, Hầu gia tức giận trở về phủ, mang theo tin Trịnh Hi Nguyệt bị phạt cấm túc nửa năm, còn bản thân ông ta vì dạy con không nghiêm, bị Hoàng thượng trừng phạt cắt bổng lộc một năm.

Những kẻ quyền quý như họ vốn dĩ không sống dựa vào chút bổng lộc đó, nhưng Trịnh phủ từ lâu đã nghèo đến mức phải bán tháo tài sản, cơm còn muốn không đủ ăn.

Cả nhà bọn họ hiện giờ đều trông cậy vào tiền của ta để duy trì cuộc sống.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net