Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phần lớn của cải đã được đòi lại, nhưng điều khiến ta đau đầu hơn chính là 50 cửa hiệu của nhà họ Diệp.
Chỉ trong vòng một năm rưỡi, Trịnh phu nhân đã tự ý thay đổi mục đích sử dụng của không ít các cửa hiệu.
Có nơi ban đầu bán son phấn thì nay chuyển thành cửa hàng nhỏ lẻ, có nơi bán trái cây khô, trà bánh, lại có nơi buôn vải vóc, lụa là.
Những cửa hiệu còn lại vì làm ăn phát đạt nên bà ta đã thay hết quản lý, khiến ta mất quyền kiểm soát.
Những quản lý cũ của cửa hiệu không biết đã bị Hầu phủ bán đi hay đuổi đi đâu mất.
Dù ta đã lấy lại được tài sản, nhưng việc tìm lại các quản lý giỏi từng điều hành cửa hiệu là điều không thể làm ngay lập tức.
Trịnh phu nhân chịu cú sốc quá lớn, chỉ biết khóc lóc kêu trời, ta có hỏi cũng không được gì, đành gác lại, tính toán sau.
Khi trở về viện nhỏ cũ kỹ của mình, lòng ta vẫn đầy phẫn uất. Lúc này, một nha hoàn bên cạnh lão Hầu gia lại đến cửa.
Nha hoàn ấy chẳng buồn gõ cửa, trực tiếp đá văng cửa phòng ta, không thèm nhìn ta lấy một cái, liền lên tiếng trách móc:
"Hầu gia hết tổ yến rồi, phu nhân bảo ta sang đây lấy. Mau đưa ra đi!"
Miểu Nhi đứng chắn trước mặt ta, lớn tiếng đuổi: "Không có, ở đây không có gì cả!"
Nha hoàn nhỏ hống hách, chỉ tay vào mũi Miểu Nhi quát:
"Không có thì sáng sớm mai phải đi mua ngay! Trời chưa sáng đã phải mang đến, lão Hầu gia dậy là phải có mà dùng. Nếu không, hậu quả ngươi tự chịu!"
Quả thật, ngày thường bọn họ chưa bao giờ coi viện của ta là nơi ở của con người. Miểu Nhi giận đến mức mặt đỏ bừng.
Ta bình thản cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, hương thơm thanh mát của trà Vân Vụ lan tỏa trên đầu lưỡi. Sau đó ta thản nhiên lên tiếng:
"Vừa hay, không có tiền mua, vậy thì tạm thời đừng ăn nữa."
Sáng hôm sau, ta ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị bảo lão Dương đưa ta tới Thái Y viện.
Trước khi xuất phát, suy nghĩ một chút, ta dặn lão Dương:
"Hãy ra ngoài tìm mua một căn nhà, rồi tìm thêm vài người hầu trung thành. Chúng ta sắp chuyển nhà!"
Lão Dương nghe xong, ánh mắt vừa sáng lên rồi lại đỏ hoe viền mắt, lau nước mắt xúc động:
"Tiểu thư, lão nô nhất định hoàn thành việc này thật sớm!"
Ta và Miểu Nhi nhìn nhau mỉm cười.
Khi bước đến tiền sảnh, đã thấy Hầu gia và Trịnh phu nhân nghiêm chỉnh ngồi đợi trong đại đường.
Hầu gia không còn vẻ giận dữ như hôm qua, mà thay vào đó là vẻ mặt hiền từ, dịu giọng nói:
"Quân Nương, ái thiếp của An Vương sắp sinh rồi, con qua An Vương phủ ở vài ngày, chờ đến khi đứa trẻ hạ sinh bình an rồi về đây."
Trịnh phu nhân cũng "rộng lượng" lên tiếng:
"Chuyện hôm qua, ta không so đo nữa. Con chỉ cần giao lại chìa khóa của hồi môn cho ta. Trước khi ra ngoài, nhớ bảo Miểu Nhi mua về ít tổ yến, đủ dùng trong ba tháng."
Cặp phu thê này đúng là không còn chút liêm sỉ!
Làm sao họ có thể ra vẻ bề trên nhân từ như thế, lại còn mặt dày nghĩ đến chuyện ăn tổ yến nữa chứ?
Họ nghĩ rằng ta không còn người thân thích, phải ở lại Hầu phủ chịu sự chèn ép và vơ vét của họ sao?
Ta sao có thể để bọn họ tiếp tục hút m.á.u ta như trước đây!
Giữ nét mặt nghiêm trang, ta đáp:
"Hầu gia, ta phải đến Thái Y viện làm việc mỗi ngày."
"Không sao cả." Hầu gia phẩy tay, hoàn toàn không để tâm.
"Xe ngựa trong phủ sẽ theo con, ban ngày con đi làm ở Thái Y viện, tối lại về nghỉ tại An Vương phủ là được," Hầu gia tiếp lời, giọng đầy tự nhiên như sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Ta không trả lời thẳng, mà quay sang Trịnh phu nhân, cất giọng hỏi:
"Thưa phu nhân, chiếc chìa khóa của bộ khóa cung còn lại nằm trong tay Quý phi nương nương. Nếu muốn, bà có thể đến tìm Quý phi mà đòi."
Bà ta trừng mắt nhìn ta đầy căm tức:
"Ngươi có ý gì? Định ôm hết số tài sản đó một mình sao?"
Ta thấy chẳng đáng phí thêm lời với bà ta, bèn quay sang Hầu gia, nghiêm mặt nói:
"Ta và Thế tử đã từng định thân, là vị hôn thê tương lai của Thế tử. Nay chưa xuất giá mà lại phải ở trong phủ người khác để đỡ đẻ cho một thiếp thất, ngài nghĩ như vậy có thích hợp không?"
Hầu gia nghe vậy liền sững sờ, hiển nhiên là trước giờ chưa từng nghĩ đến điều này.
Trịnh phu nhân vốn không định thật lòng gả ta làm con dâu, bị ta nói móc, cơn tức giận lập tức bùng lên, liền lớn tiếng nói:
"Hôn sự giữa con và Hi Lâm cũng chỉ là một câu nói đùa giữa ta và mẫu thân con, không mai mối, không bằng chứng. Giờ con giỏi giang như vậy, không cần phải dựa dẫm vào Hầu phủ chúng ta nữa. Hãy đến An Vương phủ mà giúp một tay, không chừng An Vương cao hứng sẽ ban cho con một tương lai tốt đẹp."
"Thì ra chỉ là một câu nói đùa." Đây chính là câu ta chờ đợi!
"Vậy thì, Quân Nương sau này cũng phải gả chồng. Một kẻ không thân thích như ta ở lại Hầu phủ Trịnh gia là điều không thích hợp. Để giữ gìn danh tiếng cho bản thân, ta sẽ sớm dọn ra ngoài."
Hầu gia và Trịnh phu nhân trước nay vẫn luôn nghĩ ta si mê Thế tử Trịnh Hi Lâm, không thể rời xa Hầu phủ.
Không ngờ ta lại chủ động đề xuất dọn đi, khiến cả hai người họ đứng đực ra, không thốt nên lời.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");