Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta bước tới, lấy giấy bút trên sạp, đưa cho Trịnh Hi Lâm:
"Thế tử viết ngay một tờ giấy vay nợ đi. Có bạn bè của ngài ở đây, cũng coi như có người làm chứng."
Một gia đình nghèo túng đến mức cả kinh thành đều biết!
Chẳng mấy chốc, khắp phố phường lan truyền câu chuyện, đến mức ăn mày cũng không dám ngồi trước cổng Hầu phủ, sợ bị họ giật bát xin ăn.
Sự việc náo loạn khiến cả nhà Hầu phủ trở thành chuột chạy qua đường, ban ngày chẳng dám ló mặt ra khỏi cửa, vì phải trốn tránh đám chủ nợ đến đòi tiền.
Nửa tháng liền, tiền sảnh Hầu phủ náo loạn không ngừng. Trong phủ bắt đầu sa thải gia nhân, dỡ chỗ này vá chỗ kia, cố duy trì tình trạng bấp bênh.
Đã mấy bữa tối không có lấy một miếng thịt trên bàn ăn, lão Hầu gia tức giận đến độ mắng chửi om sòm.
May thay, viện nhỏ hoang phế của ta lại trở thành nơi hiếm hoi được yên tĩnh.
Bữa tối, ta ăn uống ngon miệng, vừa xử xong một con cá trắm hấp, là lão Dương nhờ người đi bắt về, cá rất tươi, giá ba mươi lượng một con, ngon đến nỗi khiến lông mày cũng muốn rụng.
Ăn uống xa hoa quen miệng, ta liên tục đổi món, đến mức vòng eo của Miểu Nhi cũng tăng thêm vài tấc.
Mỗi khi đến giờ cơm tối, ta thường nghe thấy tiếng xào xạc ngoài viện, không rõ chỉ đứng rình mà hít mùi có thể no được không.
Lão Dương nói, cần bố trí vài người đàn ông trong viện để đề phòng người Hầu phủ đến trộm thức ăn.
Với những người trước đây từng đối xử tốt với ta, đôi khi ta cũng sẵn lòng bố thí cho một chút.
Đường đường là một Hầu phủ, vậy mà gia nhân lại đói đến nỗi thảm hại như thế này, thật sự hiếm thấy.
Những ngày gần đây, nha hoàn thân cận của lão Hầu gia – người từng đến viện ta đòi tổ yến – đã đói đến mức yếu ớt, ngay cả ánh mắt căm ghét khi nhìn ta cũng không còn sức mạnh như trước.
Ngược lại, Miểu Nhi nhìn lại nàng ta, ánh mắt như muốn nuốt cả trời đất.
Lão Dương lo ngại xảy ra chuyện, đã lặng lẽ dần dần chuyển toàn bộ của hồi môn của ta đến nơi khác để cất giữ an toàn.
Ta dự tính để Hầu phủ thiếu thốn thêm vài ngày nữa, mặc họ tự sinh tự diệt. Bởi ta còn một việc lớn hơn phải làm.
Vì ta vào Thái Y viện là để tìm một người.
Kiếp trước, sau khi ta bị c.h.é.m đầu, hồn phách trôi dạt khắp nơi, không chốn nương thân, cuối cùng bay đến Hầu phủ Trịnh gia.
Một ngày nọ, ta mới biết hóa ra thảm họa của nhà họ Diệp bắt nguồn từ chính lão Hầu gia và Trịnh phu nhân.
Bọn họ tham lam tài sản của gia tộc ta, liên thủ với một thái y tráo đổi thuốc, bày mưu hại c.h.ế.t cả nhà họ Diệp, chiếm đoạt tài sản.
Họ đã cho trộn một lượng lớn vỏ cây hương gia bì vào địa cốt bì, đó vốn là dược liệu cống nạp của gia tộc ta.
Địa cốt bì và hương gia bì không chỉ khác nhau về dược tính mà hương gia bì còn mang độc.
Gia tộc họ Diệp vốn nổi danh bao đời với nghề bào chế thuốc, sao có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy?!
Cũng chỉ trong một hơi thở, toàn bộ nam đinh họ Diệp bị tống vào ngục.
Mẫu thân ta cắn răng chịu đựng, chạy vạy khắp nơi kêu oan, cuối cùng bị chỉ dẫn tìm đến người họ hàng xa là Trịnh phu nhân.
Sau khi bàn bạc, mẫu thân ta cùng Trịnh phu nhân quyết định hứa gả ta cho Thế tử Trịnh Hi Lâm.
Kèm theo đó, hơn nửa gia tài cùng năm mươi cửa hiệu thuốc được đưa vào làm của hồi môn, giao ta vào Hầu phủ để Trịnh phu nhân "chăm lo".
Không ngờ rằng, một khi bước chân vào Hầu phủ, ta đã không thể nào bước ra nữa.
Nhớ lại những chuyện này, ta căm hận đến mức chỉ muốn hóa thành ác quỷ, xé nát những kẻ thù ác độc kia.
Sống lại một đời, nếu không báo thù, thì ta sống lại còn có ý nghĩa gì nữa?
Đáng tiếc, ở kiếp trước, ta không thể nghe được danh tính vị thái y tráo đổi thuốc kia. Dù ta đã luôn dõi theo lão Hầu gia, hắn cũng không bao giờ nhắc lại chuyện này, càng không lộ chút manh mối trong các cuộc trò chuyện với thái y.
Ta biết Hoàng thượng sẽ không để ta ở Thái Y viện quá lâu, nên lúc này, ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra thái y đó.
Mười ngày trôi qua, ta đã nhận mặt gần hết những người trong Thái Y viện, từ Viện sử đến những tiểu đồng.
Cuối cùng, hai người bị ta đưa vào danh sách nghi ngờ.
Người đầu tiên là Tôn thái y.
Theo như ta tìm hiểu, sau khi nhà họ Diệp gặp nạn, Dược Cục hoàng gia đã tái xét chọn nhà cung ứng địa cốt bì và nhà cung ứng mới chính là do Tôn thái y tiến cử.
Mối quan hệ giữa Tôn thái y và nhà cung ứng mới thế nào, vì thời gian chưa lâu, ta vẫn chưa điều tra được rõ.
Người thứ hai là Lý Dược Giám ở Dược Cục.
Chức vị của hắn không cao, nhưng quyền lực lại rất lớn. Hắn đã ngồi ở vị trí này ba năm, dù có cơ hội thăng chức nhưng hắn vẫn từ chối.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");