Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Noãn nhoài người trên bàn chơi game, cứ qua được một màn lại nhấp một ngụm cà phê, ngẩng đầu nhìn Thi Nhã Thừa phía đối diện.
“Sếp à, sao anh lại chơi game ở quán cà phê thế?”
Lạc Thủy Hà chưa về nhà ngay mà còn qua công ty, đường sá gồ ghề, Trần Noãn bị bỏ lại ở đây. Thế nên Trần Noãn cứ thế ngồi chờ như thể đang chờ Chúa cứu thế.
Và cũng bởi thế mà có thu hoạch ngoài ý muốn.
Thi Nhã Thừa tháo tai nghe ra trả lời: “Đang đi trên đường thì bị gọi qua cứu viện, vừa hay ngang qua chỗ này có wifi.” Nói xong lại nhìn vào màn hình.
Quán cà phê yên tĩnh, chỗ anh ta ngồi, tiếng gõ bàn phím lách cách có to cách mấy cũng không bị vang, không thấy ai tỏ ra bị làm phiền. Trần Noãn hỏi xong điều mình hiếu kỳ, lại tiếp tục cúi đầu giết thời gian, để yên cho sếp chơi trò của sếp, không biết làm thế có phải là thông minh không nhỉ? Cứ cho rằng sếp là một chuyên gia kiệm lời, không ngờ sếp còn có một dáng vẻ rất chăm chú chơi game nữa…
Trần Noãn chán chơi game lại cày phim, cày hết phim thì đến giờ cơm trưa, Thi Nhã Thừa vẫn đang đeo tai nghe, nhưng rõ ràng không còn chơi game nữa vì anh ta ngả người ra sau, gương mặt thư thái.
Trần Noãn liền hỏi: “Sếp à, em tính gọi cơm ngoài, anh có muốn ăn gì không?”
Tuy không chơi game nữa nhưng lần này không thấy sếp trả lời… Trần Noãn chủ động gọi luôn cho anh một suất.
Trần Noãn đưa phần gà rán cho Thi Nhã Thừa. Mặt boss ngơ ngác hẳn ra.
“Sếp à, cơm thôi.”
Thi Nhã Thừa tháo tai nghe ra, hơi ngạc nhiên một chút, cầm lấy phần cơm rồi nói “cảm ơn”.
Trần Noãn trông mặt sếp đoán chắc sếp lại cho rằng mình đang nịnh bợ rồi, vội giải thích: “Sếp à, không phải em nịnh bợ anh đâu nhé! Chớ hiểu lầm! Vừa hay đến giờ cơm, em hỏi mà anh không đáp nên em gọi giúp luôn! Em chỉ là tiện thể thôi! Tiện thể!”
Thi Nhã Thừa bật cười: “Tiện thể thì có gì không tốt đâu.”
Trần Noãn hết nói.
Mượn cớ cái chân đau, Trần Noãn quyết định dùng cơm mua chuộc lòng người. Lạc Thủy Hà vẫn đảm nhận vai tài xế.
“Cưng à, hôm nay cậu chịu khó chờ ở bệnh viện lâu một chút nhé, tớ xong việc sẽ quay lại đón cậu.”
“Cậu đi đâu thế?” Trần Noãn tay cầm bữa sáng, thuận miệng hỏi.
“Cậu nhìn mình này, bữa nay da khóe mắt xấu kinh, sắp làm đám cưới đến nơi rồi, phải đi tuốt tát một chút chứ.”
Trần Noãn soi kỹ hai bên mắt, ngoài làn da rất trắng rất mịn thì chẳng thấy gì lạ cả.
“Cậu định cưới thật đấy à? Sớm thế! Tớ thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ mà.”
“Kết hôn mới trưởng thành được, tớ cũng không thấy thấp thỏm nữa, yên tâm làm vợ người ta, vô lo vô nghĩ.” Nói đến cuộc sống tương lai, mắt Lạc Thủy Hà liền lấp lánh.
“Cậu đúng là đại lãn.” Trần Noãn lắc đầu.
“Cậu cũng mau mau kết hôn đi, tớ thấy Cố Thanh Thời cũng đến tuổi rồi đấy, nếu được thì chúng mình đi trăng mật với nhau nhé.”
“Nói như mình tán đổ được Cố Thanh Thời rồi vậy, với lại tớ còn muốn bay nhảy cả đời cơ!”
“Bay cái đầu cậu ấy, nhìn lại chân mình đi, bay đi đâu mà bay?”
“Mình bay đi tìm trai đẹp của mình!”
Tạ Bân Sam đi từ trong bệnh viện ra, mắt vẫn đeo quả kính gọng vàng tri thức, khuôn mặt dễ gần. Anh ta nhìn về phía cổng, chợt thấy Trần Noãn và một người đẹp đang đi vào, tính chạy lại kiếm chác bữa sáng, tán hươu tán vượn mấy câu, ai dè lúc nhìn thấy rõ mặt Lạc Thủy Hà rồi, chân liền khựng lại.
“Bác sỹ Tạ, chào buổi sáng!” Trần Noãn nhận ra anh ta, vẫy tay chào từ đằng xa.
Tạ Bân Sam lại gần, gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng, đây là?” Mắt nhìn sang Lạc Thủy Hà có phần ngẫm nghĩ, môi mỉm cười, đôi chút hiên ngang.
“Đây là bạn của em, Lạc Thủy Hà, cậu ấy đưa em đến bệnh viện.” Trần Noãn không để ý vẻ mặt của Tạ Bân Sam, nhanh chóng giới thiệu.”
“Hi, chào anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa?” Lạc Thủy Hà vui vẻ bắt chuyện theo thói quen.
Mắt Tạ Bân Sam sáng lên: “Chưa có, có điều anh…”
“Không may em lại có rồi.” Lạc Thủy Hà không để anh ta nói hết câu đã cắt ngang, “Thật là đáng tiếc.” Nói rồi nhún nhún vai.
Tạ Bân Sam phát hiện cô gái này có tính cách rất mạnh mẽ, khiến người ta không thể buông lời cợt nhả.
“Thủy Thủy đừng đùa nữa, đây là bác sỹ Tạ, bạn của bác sỹ Cố.” Trần Noãn nhanh nhẹn giới thiệu.
“Ồ.” Lạc Thủy Hà gật đầu, mắt sáng lên, “Nếu thế thì có thể phiền bác sỹ Tạ đưa bạn em tới chỗ bác sỹ Cố không? Mình còn có hẹn, sắp trễ mất rồi.” Câu cuối là nói với Trần Noãn.
Vừa nói xong, đôi tay sơn móng đỏ thẫm đã rút di động ra gọi cho ai đó, vừa nói vừa đi ra cửa, Trần Noãn chẳng kịp nói gì.
Cô và Tạ Bân Sam bốn mắt nhìn nhau, đều bất đắc dĩ trông theo Thủy Thủy đi đã xa.
“Hai người chơi với nhau lâu chưa?” Tạ Bân Sam hỏi.
“Bạn cùng ký túc xá đại học ạ.” Trần Noãn đáp.
“Tiểu Noãn à, anh thấy anh em mình có thể làm một giao dịch đấy.” Đôi mắt sau cặp kính ánh lên vẻ khôn khéo.
Trần Noãn vội bước thụt lùi ra sau, dầu có hơi đau một chút.
“Anh muốn làm gì thế? Hôm qua không phải đã từ chối rồi hay sao? Không phải anh bảo chuyện tình cảm để anh ấy tự quyết cơ mà?”
“Em xem, chuyện tình cảm thì do tên đó tự quyết, nhưng anh có thể giúp hành trình đến cái đích ấy ngắn lại, khiến nó thẳng tắp, không chút khúc khuỷu.” Đối phương càng cười vô hại, Trần Noãn càng sinh nghi.
“Vậy anh nói đi, giao dịch gì?”
“Số điện thoại của bạn em là bao nhiêu?”
Trần Noãn lập tức xua tay: “Muộn rồi, cậu ấy sắp kết hôn.”
Tạ Bân Sam chớp mắt cảm thấy lạnh như bị dội nước lên đầu.
Trần Noãn gọi: “Anh mau lại dìu em đi.”
Hai chữ “kết hôn” đã đả kích Tạ Bân Sam đến độ anh ta quên mất mình có phương án dự phòng: “bữa sáng”.
Cố Thanh Thời là người khá vô vị, khám xong chân, anh ta liền chuyên tâm làm việc của mình, coi Trần Noãn như không khí. Trần Noãn rất muốn nói chuyện nhưng sợ làm phiền nên cứ ngồi ngẩn tồ te.
Hai người gần như chẳng nói năng gì.
Tạ Bân Sam ngồi thất thần trong phòng làm việc một lúc lâu, đến khi có y tá vào gọi mới tỉnh mộng. Thấy không ổn lắm nên y tá hỏi: “Bác sỹ Tạ, anh hôm nay sao thế? Có chỗ nào không ổn à?”
Tạ Bân Sam những muốn trêu đùa dăm câu nhưng lực bất tòng tâm, lắc đầu cho qua chuyện: “Không sao, tôi đi ra ngoài một chút.” Anh ta nói xong liền đi luôn, không hề nhìn qua tờ danh sách y tá đưa.
Lòng anh ta rất buồn bực, thế này gọi là báo ứng ư? Khó lắm mới có chút động lòng đã bị phán quyết tử hình luôn ư?
Tạ Bân Sam lờ đờ đi qua phòng Cố Thanh Thời, trong phòng chỉ có mỗi Trần Noãn đang nghịch điện thoại.
“Hi, bác sĩ Tạ.”
“Thanh Thời không ở đây à?”
“Vâng, anh ấy vừa đi ra ngoài rồi.”
“Ờm, vậy thì tốt.” Nói rồi liền ngồi xuống cạnh Trần Noãn, “Tiểu Noãn à, anh em mình thương lượng chút đi.” Khuôn mặt anh ta bỗng nhiên tươi tỉnh hẳn.
“Anh nói đi.”
Tạ Bân Sam đang định nói thì thấy một cái hộp quen mắt trên bàn nước, bụng lập tức kêu òng ọc, thuận tay cầm lên luôn.
Trần Noãn trợn tròn mắt, vội ngăn lại: “Ấy, anh đừng đụng vào, cái này là cho bác sỹ Cố đó!”
“Tên đó ăn sáng rồi, anh còn chưa ăn, để anh ăn lót dạ đi.” Vừa nói vừa giơ hộp đồ ăn lên cao ngoài tầm với của Trần Noãn.
“Tiểu Noãn à, em xem em như này mà còn mưu cầu hiến kế ư? Có mỗi một bữa sáng mà còn keo kiệt, sao có thể kết đồng minh chứ?”
Trần Noãn ngây ra một lúc: “Ai muốn làm đồng minh với anh chứ!”
“Vậy em không muốn biết cuộc sống, thói quen, sở thích của bác sỹ Cố à?”
“Muốn ạ!”
“Muốn thì mau buông tay ra.”
“Bắt nạt em, giờ anh nói được chưa?”
Tạ Bân Sam nhanh chóng cắn một miếng bánh: “Chỉ một bữa sáng cỏn con mà đã muốn mua chuộc anh? Em coi anh rẻ mạt vậy ư?”
Trần Noãn cau mày: “Anh nôn ra mau!”
“Đừng nóng, ngồi đi, không phải anh tới đây là để anh em mình thương lượng hay sao?” Nói xong còn nháy mắt mấy cái rõ điêu.
Trần Noãn đau lòng nhìn bữa sáng trôi vào bụng sói, đau không nói thành lời.
“Nhìn cái kiểu gì thế? Anh có ăn không đâu? Mau bình thường cái đi.”
Trần Noãn ấm ức lườm anh: “Nói mau đi, anh còn có yêu cầu gì nữa?”
“Một, đưa số điện thoại của bạn em cho anh, hai, sau này mỗi ngày đều mang cho anh bữa sáng.”
“Một, không thể. Em nói rồi mà, Thủy Thủy sắp lấy chồng rồi đó, anh đừng mơ tưởng nữa, hai, tùy anh, chốt luôn!” Trần Noãn vui vẻ giơ tay ra ngoéo.
Tạ Bân Sam tránh người đi: “Ai nói anh có ý đồ gì với em ấy bao giờ thế? Nhà cô bạn kia của em có công ty bất động sản đúng không? Mẹ anh gần đây đang muốn mua một căn, muốn xin bạn em chút ưu đãi, chỉ vậy thôi, cô không định giúp anh à? Hơn nữa, nói cô bạn xinh đẹp của em bỏ quá cho chứ, tục ngữ nói vật họp theo loài, cả anh và cô ấy đều là cùng một kiểu người, sao có thể hấp dẫn nhau được chứ?”
Trần Noãn cẩn thận nghiền ngẫm, Thủy Thủy tuy là người chung thủy nhưng trình độ đào hoa làm hại chúng sinh cũng chẳng thua kém Tạ Bân Sam là bao.
“Anh muốn mua nhà thì để em nói với bạn ấy, anh với bạn ấy đâu có quen nhau, mà không đúng, sao anh biết nhà bạn ấy làm gì?”
“Bổn công tử là người phóng khoáng, phong lưu, đương nhiên có vô số bằng hữu.” Tạ Bân Sam nháy mắt làm duyên mấy cái, thực ra hai người đã từng có duyên gặp mặt một lần.
“Thôi được, em cho anh số nhưng anh phải giữ lời, chỉ em cách nội công ngoại kích đi, cưa thế nào mới đổ? Anh ấy thích gì, anh mau nói đi!”
“Cái này đơn giản thôi, đưa điện thoại cho anh.”
“Hai người đang nói gì vậy? Thích cái gì cơ?” Thình lình một giọng nói cất lên làm cả hai con người ngồi trong phòng sợ giật bắn mình.
“Mình nói này, Thanh Thời à, cậu học cái chiêu đi lại âm thầm như ma quỷ đó từ hồi nào vậy?”
Cố Thanh Thời nhìn hai người tỏ vẻ nghi hoặc: “Mình đi vào quang minh chính đại mà.”
Anh vừa nói vừa đặt xấp tài liệu lên bàn.
Trần Noãn hơi căng thẳng, anh ấy có nghe thấy không vậy? Cố Thanh Thời chẳng tỏ vẻ gì cả, chắc là không rồi, vậy thì tốt.
“Đưa weibo đây anh thêm vào cho.” Tạ Bân Sam thản nhiên nói với Trần Noãn.
Ít phút sau Cố Thanh Thời phá hiện Trần Noãn đã được thêm vào nhóm mấy người trong bệnh viện của họ, một lũ đàn ông đực rựa độc thân lập tức sôi trào.
“Gì thế này?” Anh quay qua hỏi Tạ Bân Sam.
“Tiểu Noãn giờ là bạn mình rồi, lại một lòng trung trinh với cậu, mình thấy là người nhà trước tiên cũng nên làm quen với nhau.” Tạ Bân Sam nói xong còn tự gật gù tán thưởng.
Cố Thanh Thời đỏ mặt, lừ mắt:”Bân Sam, cậu nói gì thế? Sao có thể đùa như vậy hả?”
Trần Noãn chen ngang bật cười: “Không sao hết, da mặt em siêu dầy.”
Sau này Tạ Bân Sam có dịp hỏi Cố Thanh Thời: “Cậu nghiên cứu cái gì thế?”
Cố Thanh Thời ngẫm nghĩ mãi mới trả lời: “Tớ nghiên cứu rồi.”
“?”
“Không phải đùa đúng không? Trên mạng nói nó là một chiến thuật… tán trai…” Nói xong mặt đỏ bừng.
“…”