Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong Quốc Tử Giám, Lý Chính đang cùng mấy tiểu đồng bọn nhiệt tình trò chuyện về một vài chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Đương nhiên, Lý Chính là nghe, bọn họ nói chuyện. Lý Chính một mặt hâm mộ nhìn bọn hắn nói chỗ kia náo nhiệt chơi vui, cảnh sắc thật đẹp, mỹ nữ cầm kỹ tốt bao nhiêu. Hiện tại Lý Chính còn không biết có một cái nồi lớn đen thui che ở trên đỉnh đầu của hắn. Quốc Tử Giám tan học, trên đường Lý Chính thường ngày đi về Vân Ương cung của mình đột nhiên nghe thấy,
- Tam hoàng tử điện hạ, chậm đã…
Lý Chính quay người nhìn lại,
Thì ra là Lý tổng quản từ nhỏ đã đi theo bên người Thần Hoàng mang theo mấy tiểu thái giám đi tới.
Lý Chính dừng bước
Mọi người đều biết thái giám bên cạnh hoàng đế từ nhỏ có bao nhiêu cân lượng. Cho nên rất khách khí đối với hắn.
‘Lý công công tới tìm ta làm gì? Chẳng lẽ Thần Hoàng tìm ta có việc?’
Trong lòng Lý Chính suy nghĩ, mở miệng hỏi:
- Không biết Lý công công tìm bản hoàng tử có chuyện gì?
Lý tổng quản nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt cười nói:
- Tam hoàng tử điện hạ, bệ hạ cho mời!
Quả nhiên, trong lòng Lý Chính hiểu rõ.
- Không biết phụ hoàng tìm ta có chuyện gì?
Lý Chính hai năm qua nhìn thấy Thần Hoàng không có mấy lần. Phần lớn ở cùng Vân Phi nhìn thấy Thần Hoàng, còn có đêm giao thừa cử hành đại yến, một vài hoàng tử không được chào đón cũng có thể nhìn thấy Thần Hoàng, bình thường nếu không có Thần Hoàng triệu kiến, cơ hồ một năm đều không gặp được một lần.
- Tam hoàng tử điện hạ đến sẽ biết…
Lý tổng quản mặt không đổi sắc cười nói.
“Sặc, xem ra giờ hỏi cũng không biết …”
Lý Chính thấp thỏm bất an thầm nghĩ, nhưng cũng có vẻ mong đợi,
- Không biết Thần Hoàng tìm ta có chuyện gì, chẳng lẽ chuẩn bị ban cho ta đất phong khai phủ!
Cứ như vậy, Lý Chính theo Lý tổng quản tới ngự thư phòng. Tiến vào ngự thư phòng đã thấy Thần Hoàng không giận tự uy khí vũ bất phàm ngồi phê tấu chương, toàn bộ ngự thư phòng không có một người nào ở bên cạnh.
- Nhi thần, bái kiến phụ hoàng, nguyện phụ hoàng vạn thọ vô cương.
Thần Hoàng để tấu chương xuống, nhìn nhi tử tướng mạo đường đường, phong thần như ngọc của mình một chút, trong mắt lóe lên một tia ấm áp.
- Chính nhi, năm nay tuổi tròn mười sáu rồi nhỉ
- Đúng vậy, phụ hoàng, một tháng nữa nhi thần tuổi tròn mười sáu!
Giọng Lý Chính nhu hòa đáp.
- Ngươi có biết hôm nay khi vào triều, Tần Lâm Quân vào triều thỉnh cầu trẫm ban hôn!
- Sao?
Trong lòng Lý Chính giật mình, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc. Còn chưa chờ Lý Chính trả lời, Thần Hoàng rời khỏi ngự bàn, khí chất duy ta độc tôn từ trong ra ngoài toát ra:
- Hai mươi năm trước, Tần Niết cùng Đại Hiên hoàng triều ta diệt Đại Càn và Đại Dự vương triều, để cho cương thổ Đại Hiên hoàng triều chúng ta khuếch trương thêm một phần ba. Trở thành trấn quốc đại tướng quân triều ta, chưởng quản quân đoàn Hắc Linh tám trăm ngàn quân tiếng tăm lừng lẫy, có được đại tướng quân phủ ở Tĩnh Châu.
- Uy vọng trong quân không ai là đối thủ, bây giờ, càng ngày càng bành trướng. Khí tức Thần Hoàng càng ngày càng kinh khủng, toàn bộ không gian giống bị trời ép xuống.
- Mà năm nay, nữ nhi Tần Niết, Tần Lâm Quân đột phá Tông Sư chém giết danh tướng Vũ La Phù, càng làm cho sức ảnh hưởng trấn quốc phủ cao hơn một bậc. Hiện tại, mấy trăm vạn dặm cảnh địa trong Tĩnh Châu chỉ nghe Văn đại tướng quân, không nghe Đại Hiên hoàng đế! Trong triều càng có một nửa thế lực có liên quan với đại tướng quân phủ.
- Hừ, nhưng trẫm chính là chúa tể của Đại Hiên hoàng triều, Tần Niết không dám vạch mặt. Bởi vậy dưới thủ đoạn của trẫm, Tần Niết không thể không phái Tần Lâm Quân đến Ngọc Kinh thành chọn rể. Trẫm vốn cảm thấy có thể vây khốn Tần Lâm Quân trong Ngọc Kinh thành, để Tần Niết không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không ngờ không hổ là đệ nhất nữ thiên kiêu Đại Hiên hoàng triều ta. Không dám tự mình tìm trẫm ban hôn, sợ trẫm lưu nàng lại Ngọc Kinh thành, trực tiếp vào triều thỉnh cầu trẫm ban hôn.
- Mà trẫm lại không có lý do gì từ chối hôn sự này
Nói đến đây, khí tức Thần Hoàng kinh khủng biến mất không thấy, tựa như đi ra chưa từng có.
- Ngươi biết người nàng muốn trẫm ban hôn là ai không?
Trong lòng Lý Chính chấn động, Fuck! Nói cách khác, phụ thân của Tần Lâm Quân có ý mưu phản, sau đó bị Thần Hoàng dùng thủ đoạn uy hiếp,
Không thể không để Tần Lâm Quân đi vào Ngọc Kinh thành chọn rể! Chuẩn bị cầm tù Tần Lâm Quân. Nhưng không biết là ý nghĩ của Tần Niết hay là mưu trí của Tần Lâm Quân, ngày thứ hai trực tiếp vào triều thỉnh cầu hoàng đế ban hôn, Thần Hoàng không thể không ban hôn. Mà đối tượng ban hôn…!!
Lý Chính nghĩ như vậy, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra run rẩy đáp lại Thần Hoàng
- Nhi thần không biết!
- Không sai, là Tam hoàng tử Lý Chính ngươi
Thần Hoàng nói, Lý Chính biết lại không dám tin câu nói này.
- Mà nhiều nhất... Chờ ngươi khai phủ, thế lực đại tướng quân phủ sẽ tạo áp lực trẫm ban cho ngươi đất phong, để Tần Lâm Quân đi theo ngươi đến đất phong.
Lý Chính khóc không ra nước mắt:
- Phụ hoàng ta có thể không tiếp nhận không...?
Thần Hoàng nhìn thoáng qua Lý tổng quản.
Lý tổng quản xuất ra thánh chỉ hô:
- Tam hoàng tử Lý Chính. tiếp chỉ:
- Tam hoàng tử Lý Chính năm nay tròn mười sáu, sắp khai phủ, Lý Chính văn tư mẫn tiệp, thông minh hơn người, rất được trẫm yêu thích, ban cho chữ -Tần-, phong làm Tần Vương! Tần Lâm Quân là một đời thiên kiêu chi kiêu nữ, phối với Tần Vương, chính là ông trời tác hợp, đợi mười tám tuổi sẽ thành hôn.
Lý Chính bất đắc dĩ quỳ xuống tiếp chỉ:
- Tạ phụ hoàng, nguyện phụ hoàng vạn thọ vô cương...
Lúc này Tần Lâm Quân đã trở lại đại tướng quân phủ trong Ngọc Kinh thành, trong một gian phòng rộng lớn, một vị nam tử người mặc áo giáp màu trắng, vẻ mặt cương nghị đứng ở tại bên cạnh. Một thị nữ hỏi:
- Thiếu chủ, kế hoạch này thật có thể thực hiện à?
- Yên tâm, Thần Hoàng sẽ đồng ý, đây cũng là yêu cầu ta đến Ngọc Kinh thành.
Tần Lâm Quân trả lời.
Ánh mắt Tần Lâm Quân sáng ngời nhìn phương hướng hoàng cung,
Ai nói nữ tử không bằng nam!
Hoàng đế chỉ có nam nhân mới có thể làm sao!
Tần Lâm Quân suy nghĩ trong lòng, một cỗ khí khái hào hùng phát ra từ trong ra ngoài.
Lý Chính hốt hoảng trở lại Vân Ương cung, nằm trên giường ngủ,
Móa! Tuy hoàng phi là đệ nhất nữ thiên kiêu, nhưng đây không phải ý ta muốn. Có quá nhiều tuấn kiệt yêu thích Tần Lâm Quân. Nhất định phải chọn ta! Chọn thái tử, hoặc là Nhị hoàng tử không tốt sao!
Không đúng, nếu nàng chọn một trong hai người này, không nhất định sẽ thực hành mưu kế của nàng. Ai, vẫn là tự trách mình quá yếu ớt. Thần Hoàng còn không muốn giúp ta, đối thủ của hắn là Tần Niết, đối thủ của ta cũng chính là Tần Lâm Quân. Xong, đời này xong. Thế lực không có, Tần Lâm Quân thế lực lớn, vũ lực thì đánh không lại. Nàng một năm trước đã đến Tông Sư, bây giờ ta mới vừa vào Tiên Thiên. Nàng còn có ý mưu phản.
Trong khi làm Lý Chính đang thở dài sinh hoạt tương lai của mình. Chỗ sâu trong đầu có một tiếng nói như cổ đồng vang lên,
“Kiểm trắc thấy kí chủ đã phong vương!”
“Hệ thống triệu hoán nhân kiệt Hoa Hạ, khởi động...”
Đại Hiên, tân lịch năm bảy mươi hai!
Tần Vương Lý Chính chưa lập gia đình… Có hệ thống!