Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng không có hành động tiến vào, nhưng động tác tình ái như vậy cùng với việc ân ái kỳ thật cũng không khác nhau. Điều này làm cho cậu nhớ tới bọn họ lúc trước cũng thường xuyên dựa vào nhau phát tiết.
Cậu sớm biết mình thích Lý Ngang, cực kì cực kì thích y.
Bọn họ rời khỏi WC, Lý Ngang phải đi làm thủ tục bay, những người khác đều đã đi vào trước, cũng chỉ còn lại y. Trước khi chia tay, y đối Mông Nã nhắc nhở một câu, “Hãy chăm sóc tốt cho em ấy nhưng đừng có những ý nghĩ không đứng đắn đấy.”
Mông Nã cười khổ, đáp ứng y. Giống như nếu hắn không đáp ứng, sẽ bị sư tử cắn đứt cổ, hắn cũng không dám mạo hiểm sinh mệnh.
Lôi Khế Nhĩ nhìn theo Lý Ngang đi vào, thật lâu mới thu hồi tầm mắt.
“Chúng ta đi thôi.” Ái Đức Mông vỗ vỗ vai Lôi Khế Nhĩ, nhắc nhở cậu cần phải đi.
Lôi Khế Nhĩ có chút hoang mang.
“Ái Đức Mông trước tiên đặt giúp em phòng khách sạn, sau đó hãy đi báo danh với dàn nhạc.” Mông Nã hướng hắn nói.
“Nhưng khách sạn —- Lôi Khế Nhĩ đã đặt phòng, là phòng 2 người, bởi vì tiện nghi giá lại rẻ, vì vậy nó vẫn không phải là loại giường phụ.” Ái Đức Mông giải thích
“Không sao, cứ đặt thêm phòng.” Mông Nã không thèm để ý tới lời của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Có phải anh ngay cả tiền cũng không muốn tiêu ~~~ hừ”
Ái Đức Mông cười mà không nói, trong mắt thật ra có vài phần nuông chiều, tùy ý Mông Nã muốn làm gì cũng được.
Ba người cười nói hi hi ha ha, ngồi trên xe buýt, hành lý rất đơn giản, mỗi người tự mang balo cùng đàn violon, bọn họ phải đi đến một nơi cách sân bay khoảng bốn năm giờ, có thể ở trên xe hảo hảo ngủ một giấc. Lôi Khế Nhĩ biết bọn họ là đôi tình nhân, muốn cho bọn họ ngồi cùng nhau, nhưng Mông Nã muốn chăm sóc cậu, nên ngồi vị trí bên cạnh cậu, Ái Đức Mông không ngăn cản, cho rằng hợp tình hợp lý.
Đến nơi, đã là năm – sáu giờ chiều, đi tới nhà hàng gần đó dùng cơm, sau đó đi bộ qua khách sạn, vừa đi vừa nhìn cảnh vật chung quanh. Mông Nã tìm được một góc sân rộng, cảm thấy vị trí này rất tốt, đến lúc đó có thể đến nơi này diễn tấu.
Lôi Khế Nhĩ theo bọn họ tới khách sạn, trên đường đi nhắn tin cho Lý Ngang,
<Vừa tới khách sạn, còn em?> Lý Ngang rất nhanh trả lời
<Có thể cho anh xem phòng của em không?> (sử dụng camera của điện thoại)
<Không được, phải chuẩn bị đi ra ngoài.> Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ một hồi, lại gửi tin qua,
<Được rồi, sau khi trở về, sẽ cho anh biết.>
Lôi Khế Nhĩ sau khi đáp ứng, cất điện thoại đi, chuyên tâm đi đường. Đằng trước Ái Đức Mông cùng Mông Nã thảo luận tiết mục diễn tấu, hai người thảo luận rất ầm ĩ. Lôi Khế Nhĩ có chút ngoài ý muốn, mắt thấy vị vương tử kia chĩa mũi nhọn vào khuyết điểm của Mông Nã, Mông Nã cũng không tỏ ra yếu thế đáp lại vài câu.
“Hai người cảm tình thật tốt.” Lôi Khế Nhĩ hâm mộ, hai người này mặc dù cãi nhau, nhưng đều nhượng bộ đối phương một chút, cậu cẩn thận ngẫm lại cậu cùng Lý Ngang tựa hồ chưa từng đùa giỡn như vậy.
“Đương nhiên rồi.” Mông Nã tự tin đáp lại.
Ái Đức Mông cười khẽ, vươn tay ra nắm lấy tay Mông Nã, Mông Nã dùng sức giựt về, không ngờ bị Ái Đức Mông hung hăng bắt lấy, nguyên bản chính là muốn nói giỡn, cái này đâm lao phải theo lao, không thể rút tay về.
Lôi Khế Nhĩ thấy thế, phốc cười ra tiếng. Mông Nã xấu hổ gãi gãi mặt, nhỏ giọng đối Ái Đức Mông nói, “Đừng náo loạn.”
“Không nháo. Chỉ nắm tay thôi.” Ái Đức Mông trả lời hắn.
Mông Nã liếc mắt nhìn Lôi Khế Nhĩ một cái, Lôi Khế Nhĩ cúi đầu nhìn xuống chân mình, giả vờ như không nhìn thấy gì. Ái Đức Mông thấy vậy mới bằng lòng buông tay Mông Nã.
Mông Nã cực kì ngượng ngùng, cố ý đứng cách Ái Đức Mông một khoảng. Ba người ở hai phòng, một phòng ở lầu hai, một phòng ở lầu ba. Bọn họ ở trong thang máy, chờ lên lầu, Lôi Khế Nhĩ cùng Ái Đức Mông trên tay đều cầm thẻ phòng, Lôi Khế Nhĩ phòng ở lầu hai, Ái Đức Mông phòng ở lầu ba.
Đến lầu hai, Mông Nã cùng Lôi Khế Nhĩ đi ra, lại bị Ái Đức Mông bắt lấy cánh tay.
“Anh làm gì vậy?” Mông Nã trừng hắn
Lôi Khế Nhĩ rất thức thời, đối bọn họ vẫy tay, “Chúng ta hẹn gặp ở đại sảnh.”
“Này, này, Lôi Khế Nhĩ — “Mông Nả hô to, cửa thang máy đóng lại, đi tới lầu ba.
Lôi Khế Nhĩ nhìn chăm chú cửa thang máy đóng lại, không lưu luyến, đi đến phòng mình, thật tốt quá, một mình cậu chiếm lấy một phòng. May là trước đó đã thanh toán tiền phòng, cậu cũng không chịu thiệt. Thích!
Lôi Khế Nhĩ một mình ở phòng 2 người, phòng của khách sạn này dù giá rẻ nhưng cũng tiện nghi và sạch sẽ, nhanh chóng lau chùi nhạc cụ – đàn violon, xuất phát đi diễn tấu.
Đi vào thang máy, vừa vặn gặp gỡ bọn Ái Đức Mông, cùng bọn họ đi xuống. Mông Nã cùng cậu giải thích một hồi, Lôi Khế Nhĩ biểu lộ cậu có thể độc chiếm phòng 2 người phi thường vui vẻ, không cần phải lo.
Tới nơi, Ái Đức Mông lấy ra đàn violonxen, bọn họ một tổ hợp cùng diễn tấu, có thể cùng nhau hợp tấu. Bọn họ vừa rồi thảo luận các ca khúc, Lôi Khế Nhĩ cũng nóng lòng muốn thử, hầu như các ca khúc ấy cậu đều luyện qua.
Bọn họ ba người vào vị trí, hình thành một tam giác kiên định, đem hộp đàn của chính mình mở ra, xác nhận ca khúc đầu tiên. Bởi vì là ca khúc được yêu thích, nên rất nhiều người chú ý, ba người hợp tấu hài hòa, không giống như là một nhóm vừa mới hợp tác.
Trên thực tế, bọn họ sau khi được đại chỉ huy gia chỉ dạy, đều biết rõ ưu khuyết điểm của chính mình, mỗi người bổ trợ cho đối phương, mấy ngày nay tăng cường trao đổi âm nhạc, làm cho bọn họ hiểu biết âm nhạc lẫn nhau.
Ái Đức Mông và Mông Nã, cái hộp phía trước bọn họ có nhiều tiền, Lôi Khế Nhĩ cảm giác được chính mình vẫn chưa thể hiện hết sức nhưng cậu không chút nổi giận, cũng có người thưởng tiền cho cậu mà. Lôi Khế Nhĩ hướng người thưởng tiền cảm ơn. Cám ơn bọn họ thưởng thức âm nhạc của cậu.
Bọn họ diễn tấu những ca khúc phổ thông, quen thuộc để mọi người đều có thể cảm nhận được giai điệu của ca từ nhưng cũng có một số ít người yêu cầu bọn họ diễn tấu ca khúc khó những lúc như thế họ sẽ khéo léo từ chối đối phương. Mông Nã là người giỏi giao tiếp, Ái Đức Mông nói bởi vị hắn từng làm việc ở quán bar, tiếp xúc qua rất nhiều loại người, cho nên có thể hiểu được tiến lui như thế nào. Rất nhiều người bởi vì Mông Nã dẻo miệng nói hay mà cứ đứng nghe diễn tấu hoài không muốn rời đi thậm chí còn thưởng nhiều tiền.
Ngày đầu tiên, diễn 3 giờ liền, bọn họ kiếm được số tiền kha khá, tính cả phí tiền xe và tiền thuê phòng khách sạn vẫn còn dư. Ái Đức Mông đề nghị, bọn họ thuê phòng ở một khách sạn tốt hơn, lập tức bị Mông Nã cùng Lôi Khế Nhĩ bác bỏ.
Thật buồn cười ngaz, bọn họ phải tìm vé máy bay giá rẻ, còn Ái Đức Mông thì cứ vui chơi, đi tới đâu thì tính tới đó. Ái Đức Mông dùng một phần tiền lo chi phí ăn uống mấy ngày này còn toàn bộ phần còn lại sung công. Mông Nã tính toán.