Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 13: Cầu xin ra tay
Đúng vào lúc này, một bóng người lao vào nhanh như tia chớp, phảng phất như kéo theo tiếng xé gió.
Mặc dù hơn hai mươi vệ sĩ bảo vệ xung quanh đã cầm sẵn dao găm trong tay, phòng thủ như lang sói.
Nhưng lúc thân ảnh này lóe lên đến bên cạnh người bọn họ thì bọn họ vẫn không thể phản ứng kịp.
Thân ảnh này quỷ mị tập kích qua từng người vệ sĩ một, tốc độc cực nhanh, chỉ trong vài hơi thở đã lướt qua toàn bộ vệ sĩ.
VietWriter
Sau đó đúng giữa đại sảnh, một gương mặt trẻ tuổi dần dần hiện lên trước mắt mọi người, trên người hắn ta vẫn tản ra khí tức khiến cho người khác phải sợ hãi.
Còn hơn hai mươi tay vệ sĩ sau lưng hắn ta đúng lúc này giống như quân cờ Domino, lần lượt ngã xuống.
Trước ngực của bọn họ đã xuất hiện một vết lõm vào trong cực lỳ rõ ràng!
Mọi người đã nhìn thấy, lập tức kinh hãi đến mức cơ thể phát lạnh!
Quá khủng khiếp rồi!
Rốt cuộc là năng lực cỡ nào mà lại đạt được đến mức này, hắn ta có còn là người nữa không?
Hơn hai mươi người nháy mắt đều bị quật ngã toàn bộ?
Nếu như bản thân mà phải chịu sự tấn công mạnh mẽ tốc độ như vậy thì e là sớm đã mất mạng rồi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nghĩ đến đây, trống ngực của mọi người điên cuồng đập loạn lên, một nỗi sợ hãi dày đặc dâng lên.
Nhìn Từ Lập Sam đứng trong đám người, ánh mắt của người đến chầm chậm nheo lại, một cỗ sát khí khiến người ta sợ hãi đến cùng cực bạo phát ra từ trong ánh mắt đó: "Từ Lập Sam, ông chắc không ngờ được những việc ông làm năm đó sẽ gặp phải báo ứng như thế này đúng không?"
Bị sát khí của người này làm cho khiếp sợ, đám người nhà họ Từ đều sợ hãi lùi về sau, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ!
Bị hắn ta nhìn như vậy, trong lòng Từ Lập Sam cũng có chút hoảng loạn, nhưng nghĩ đến Phương Đồng đang ở bên cạnh, cho nên ông ta cắn răng, cố tỏ ra mạnh mẽ quát: "Cậu không phải là Lôi Khiếu Lăng, rốt cuộc cậu là ai?"
Người đến cười ha ha, sẵng giọng nói: "Chỉ là một nhà họ Từ nhỏ bé, không cần đến anh Lăng phải ra tay, một mình tôi là đủ rồi!"
"Tên của tôi, các người không xứng được biết, nhưng để cho các người chết được nhắm mắt, tôi có thể nói với các người, tôi là Điêu Nguyên Phi. Nhớ kỹ cái tên này, bởi vì đây chính là cái tên cuối cùng mà các người được nghe khi còn sống!"
Mọi người nghe vậy xong thì đều hoảng sợ, bọn họ không ngờ người đến không phải là Lôi Khiếu Lăng, mà lại là một người chưa từng được nghe thấy tên.
Nhưng chỉ một mình hắn ta trong nháy mắt đã giải quyết hết toàn bộ đám vệ sĩ, mọi người vô cùng kinh hãi, nghe thấy những lời nói tàn nhẫn của Điêu Nguyên Phi xong thì sắc mặt lại càng tái nhợt hơn.
"Điêu Nguyên Phi, chúng ta hà tất gì cứ phải oan oan tương báo, nếu như ban đầu không phải do em trai của Lôi Khiếu Lăng làm xằng làm bậy, giết chết người nhà họ Từ tôi trước thì tôi cũng sẽ không đối đầu với cậu ta, hiện nay chúng tôi..."
Điêu Nguyên Phi gầm lên một tiếng, trực tiếp cắt ngang lời Từ Lập Sam: "Bất luận ông ngụy biện thế nào, thì lần này tôi cũng sẽ hoàn thành việc anh Lăng đã dặn dò, đồ sát cả nhà họ Từ các người để bồi táng cho em trai của anh Lăng!"
Trong những lời này có chứa sự tàn nhẫn dày đặc đến cực điểm, khiến mọi người nhận ra, Điêu Nguyên Phi nhất định nói được làm được.
Có người kinh hãi không thôi, vội vàng chạy đến cầu khẩn Phương Đồng vẫn đang thản nhiên ngồi ở bàn bên cạnh: "Quán chủ, xin ông mau ra tay đi, tên khốn này quá ngông cuồng rồi!"
"Đúng vậy, quán chủ, chỉ có ông mới có thể hạ được hắn ta!"
"Quán chủ, xin hãy cứu nhà họ Từ chúng tôi!"
Nghe những lời khẩn cầu của mọi người, sắc mặt Phương Đồng từ từ tỏ ra khoái chí.
Sống chết của nhà họ Từ nằm trong tay ông ta, cảm giác thao túng này giống như nắm trong tay cả trời đất vậy.
Ông ta từ từ đứng lên, trên mặt chỉ có sự khinh miệt nồng nặc, còn có một tia càn rỡ: "Hà tất phải thế?"
Điêu Nguyên Phi lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Phương Đồng.
Nhìn thấy ông ta, sự thù địch trong ánh mắt của Điêu Nguyên Phi lần nữa tăng vọt lên: "Phương Đồng, hóa ra ông cũng ở đây!"
Phương Đồng không để ý đến, ông ta lắc đầu, vẻ mặt ẩn chứa sự khinh bỉ sâu sắc, nói: "Hà tất phải thế? Nếu đã rời khỏi Hoa Hạ thì tại sao còn phái người trở về gây sự chứ? Có lẽ ban đầu tôi không nên hạ thủ lưu tình, hiện giờ cậu đã đến đây rồi vậy thì vĩnh viễn ở lại đi".
Nghe vậy, Điêu Nguyên Phi hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại cười lớn lên, biểu cảm dữ tợn: "Vốn định sau khi giải quyết xong nhà họ Từ thì sẽ đến quán Thần Quyền để báo mối thù năm đó cho anh Lăng, nhưng không ngờ, hôm nay ông lại ở đây. Vậy càng tốt, tôi sẽ giúp anh Lăng giải quyết cả hai mối ân oán này một thể luôn!"
Nghe những lời nói hung hăng của Điêu Nguyên Phi, sắc mặt Phương Đồng bộc phát sự khinh miệt, ông ta khinh bỉ không quan tâm, căn bản không thèm nhìn Điêu Nguyên Phi mà quay đầu lại nhìn về phía Vương Lãnh: "Ranh con, nhìn cho kỹ đây, võ giả cổ... không phải là người mà mày có thể sỉ nhục!"
Dứt lời, Phương Đồng quay đầu lại, bước từng bước về phía Điêu Nguyên Phi, động tác của ông ta cực kỳ chậm rãi, nhưng giống như một con cự thú hồng hoang đang đi tới, rất có trọng lượng, mỗi bước chân hạ xuống làm mọi người phải thót tim.
Mọi người thấy vậy thì đều tỏ ra vui mừng, mặc dù khí thế của Điêu Nguyên Phi đáng sợ, nhưng Phương Đồng cũng không kém cạnh, phảng phất như có phần thắng lớn hơn, xem ra nhà họ Từ thật sự được cứu rồi!
Vương Lãnh đứng bên cạnh vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, Điêu Nguyên Phi không lọt được vào mắt hắn, tên Phương Đồng này hắn lại càng coi thường hơn.
Cho nên hắn bèn nhẹ nhàng dựa lưng lên tường, cười nhạt quan sát, đợi kịch hay kế tiếp.
Nói là kịch hay, nhưng Vương Lãnh đã có thể nhìn thấy trước kết cục rồi, nhìn Phương Đồng, hắn âm thầm lắc đầu, trong lòng có chút thương hại.
Đám người nhà họ Từ lại đi gửi gắm mạng sống cho người như vậy... không thể không nói... đúng là quá ngốc!
Khí thế bốc lên đủ rồi, Phương Đồng nheo mắt lại, quang mang khiếp người nở rộ, ông ta vừa nhấc chân lên, thân hình bỗng nhiên biến mất!
Chỉ trong vài hơi thở, Phương Đồng đã đột nhiên đến trước mặt Điêu Nguyên Phi, thân hình của ông ta cấp tốc ngửa ra sau, hữu quyền kéo hết cỡ ra sau.
Trừ khi...
Thấy bộ dạng kinh hoàng của Phương Đồng, Điêu Nguyên Phi cười nhạt lắc đầu, nói: "Làm người ấy mà, không nên tự cho mình là nhất, có lẽ ông không ngờ được công kích của ông lại bị một hậu bối không tên không tuổi như tôi chặn đứng lại đúng không?"
Từ từ thu lại nụ cười trên gương mặt, ánh mắt Điêu Nguyên Phi lóe lên tinh quang, hắn ta chậm rãi nói: "Nói cho ông biết, tôi... cũng là võ giả cổ!"
Một câu nói khiến cho Phương Đồng và tất cả mọi người có mặt ở đó chấn động trong lòng!
Bọn họ không ngờ được, Lôi Khiếu Lăng ngày trước như một con chó chết, vậy mà hiện nay tùy tiện phái ra một người lại chính là võ giả cổ!