Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chưa đợi cho Vương Chính Phong lên tiếng, đời thứ ba của nhà họ Vương đã đồng thanh thảo phạt, nhất thời, những tiếng nhục mạ không dứt bên tai.
Sắc mặt Vương Lãnh bình tĩnh, không có bất cứ động thái gì.
Bản thân hắn kiếp trước quả thực là tên ăn chơi có tiếng xấu nhất thành phố Kim Lăng, rượu chè cờ bạc, không cái gì là không hay, danh tiếng của nhà họ Vương cũng bị hắn phá hoại không ít. Cho nên rất nhiều người trong nhà họ Vương đã chất chứa oán hận với hắn từ lâu rồi.
Hôm nay, lửa hận mà bọn họ tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng bùng cháy, Vương Chính Phong thất vọng lắc đầu, ông ấy cũng không ngờ được, Vương Lãnh lại khiến người khác chán ghét đến như vậy.
"Anh cả, mau tống tên nghiệt súc này vào tù, danh tiếng của nhà họ Vương chúng ta không thể bị hủy hoại trong tay nó được!", ánh mắt của Vương Hải Sơn lóe lên tia âm hiểm. Một khi Vương Lãnh bị tống vào tù thì vị trí gia chủ này hiển nhiên sẽ rơi vào tay cha con ông ta.
Nhà họ Vương to lớn thế này, tuyệt đối không thể để một tên tội phạm cưỡng hiếp làm gia chủ được!
"Đúng, thứ táng tận lương tâm này nhất định phải tống vào tù!"
"Chỉ có ở trong tù thì tên súc sinh này mới hiểu ra bản thân là cái thứ gì!"
Đời thứ ba nhà họ Vương vô cùng xúc động phẫn nộ, cứ như Vương Lãnh đã phạm phải tội không thể tha thứ vậy.
Thần sắc Vương Lãnh thờ ơ lãnh đạm, hắn dù sao cũng đường đường là Tiên Tôn, cho dù hiện tại đã là hổ xuống đồng bằng, nhưng cũng không chấp nhận được một đám phàm phu tục tử làm loạn ở đây!
Tiên Tôn, không thể xúc phạm!
"Các người là cái thá gì! Mà cũng dám ăn nói với tôi như vậy!"
Vương Lãnh chợt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người, đột nhiên rất nhiều người thế hệ ba của nhà họ Vương cảm nhận được một cỗ khí thế khủng bố vô hình lao đến trước mặt. Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Lãnh phảng phất như một cơn sóng gió động trời, ập lên thân thể của đám đời thứ ba nhà họ Vương.
Khiến bọn họ run rẩy không ngừng.
Nhất thời, mọi người ngay đến dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Vương Lãnh cũng không có!
Ánh mắt Vương Chính Phong chợt lóe lên sự kinh ngạc, đây có phải là đứa cháu quần là áo lượt của mình đó không? Sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?!
Vương Hải Sơn vẻ mặt càng tỏ ra hoảng sợ hơn, ánh mắt vừa nãy của Vương Lãnh khiến ông ta sinh ra một cảm giác như đang đối diện với cái chết! Chuyện này là sao đây?!
Thấy mọi người không dám nhiều lời nữa, Vương Lãnh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thu lại ánh mắt. Mặc dù hắn đã mất đi một thân tu vi khiến nhật nguyệt cũng phải run rẩy, nhưng uy thế của Tiên Tôn thì vẫn còn, cho dù chỉ có một phần một vạn thì cũng đủ khiến lũ người phàm này cun cút sợ hãi rồi!
"Bác cả, cháu biết bác rất khó tin chuyện cháu bị người khác mưu hại", Vương Lãnh đứng lên, nhìn Vương Chính Phong rồi thản nhiên nói.
Vương Chính Phong vô thức gật đầu.
"Có điều, cho cháu ba ngày, cháu sẽ tự mình điều tra ra chân tướng mọi chuyện, sau đó giải thích đàng hoàng với bác!", sắc mặt Vương Lãnh bình tĩnh, mặc dù gương mặt của hắn vẫn còn non nớt, nhưng lời nói ra lại khiến Vương Chính Phong nảy sinh suy nghĩ không thể phản bác. Thậm chí Vương Chính Phong còn có một cảm giác kỳ lạ rằng ông ấy so với Vương Lãnh thì Vương Lãnh mới là người có địa vị cao hơn.
"Không được! Anh cả, nếu tên súc sinh này trốn mất thì sao!", Vương Hải Sơn bên cạnh nghiến răng nói, cho dù vừa nãy Vương Lãnh cho ông ta cảm giác rất đáng sợ, nhưng bất luận thế nào, hôm nay ông ta cũng không thể bỏ qua Vương Lãnh được nữa.
"Trốn?", Vương Lãnh mỉm cười khinh miệt, coi thường nói: "Chú ba, chú chớ quá đề cao bản thân. Người có thể làm tôi trốn không phải là không có, nhưng chú thì vẫn chưa xứng!"
"Cậu...", Vương Hải Sơn đột nhiên không thể kiềm chế cơn giận, gương mặt biến sắc như màu gan heo, nhưng vừa nghĩ đến sự bùng nổ vừa nãy, trong lòng ông ta lại có chút rùng mình.
"Chú Ba, đừng nói nữa!", Vương Chính Phong xua tay, ánh mắt di chuyển sang nhìn Vương Lãnh: "Phong Nhi, bác cả tin cháu một thêm một lần cuối cùng nữa. Ba ngày sau, nếu cháu không thể chứng minh bản thân trong sạch, bác sẽ đích thân đưa cháu vào tù! Đến lúc đó, hy vọng cháu đừng trách bác cả".
Vương Lãnh lắc đầu, cuối cùng cúi gập người nói: "Cảm ơn bác cả, cháu sẽ không để bác phải thất vọng".
Đối với Vương Chính Phong, Vương Lãnh vẫn luôn cảm kích từ tận đáy lòng, kiếp trước hắn bị cô lập hoàn toàn, sau khi bị tống vào nhà tù thì bác cả đã rút ngắn một nửa thời gian chịu phạt của hắn, đưa ra ngoài trước thời hạn, sau khi hắn ra ngoài xong còn cho hắn một khoản tiền lớn để bồi thường.
Cũng từ sau đợt vào tù đó đã khiến Vương Lãnh hoàn toàn tỉnh ngộ, hối cải thay đổi làm lại từ đầu, từ một tên vô dụng ăn chơi đàng điếm trở thành một Thiên Tôn Hạo Thiên danh chấn khắp cửu thiên thập địa.
Lửa giận trong mắt Vương Hải Sơn sắp phun trào ra bên ngoài, cho dù ông ta hận nỗi không thể tống Vương Lãnh vào tù ngay bây giờ, nhưng Vương Chính Phong dù sao cũng là gia chủ nhà họ Vương, quyết định do ông ấy đưa ra, Vương Hải Sơn cũng không dám làm trái.
Vương Lãnh không để ý đến Vương Hải Sơn, hắn chậm rãi mặc quần áo vào, sau đó vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Tô Hàm Vận ngồi trong góc một cái, từ đầu đến cuối chỉ là một người phụ nữ đáng thương, phải chịu thương tổn lớn nhất.
Gả vào nhà họ Vương chưa đầy hai ngày, người chồng còn chưa kịp động phòng viên mãn đã chết ở bên ngoài, sau đó lại bị em họ chồng của mình làm nhục, mất đi thứ quý giá nhất của đời người con gái.
Kiếp trước, người chị dâu này của hắn không chịu được đả kích như vậy, cô ấy đã chọn nhảy từ trên lầu cao xuống, kết thúc tuổi trẻ của chính mình.
Chuyện này về sau đã để lại khúc mắc rất lớn cho Vương Lãnh...
Kiếp này, tôi tuyệt đôi sẽ không để chị phải chết! Vương Lãnh thầm thề trong lòng.
Sau đó hắn đứng lên rời đi, đến nhìn cũng không thèm nhìn mấy người nhà họ Vương.
"Chú ba, thật sự cứ như vậy thả cho cậu ta đi sao? Ngộ nhỡ cậu ta điều tra ra được gì đó thì sao?", sau khi Vương Lãnh rời đi, một tên thanh niên đeo kính lo lắng hỏi.
Vương Hải Sơn cười nham hiểm: "Yên tâm, cậu ta sẽ không có cơ hội bước chân vào nhà họ Vương nữa đâu!"