Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Lãnh đã nói chuyện với Vương Chính Phong, bảo Vương Chính Phong buông tay, không cần vì thể diện mà giam cầm Tô Hàm Vận nữa.
Mặc dù im lặng một hồi, hơn nữa còn ngạc nhiên nhìn Vương Lãnh lúc lâu, nhưng cuối cùng Vương Chính Phong cũng đã đồng ý.
Nếu như Vương Lãnh không nảy sinh quan hệ với Tô Hàm Vận thì ông ấy tất nhiên cũng không dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng hiện tại...
Có lẽ để Tô Hàm Vận rời đi là lựa chọn tốt nhất cho cả Vương Lãnh và Tô Hàm Vận.
Vì vậy, chưa đến giữa trưa, Tô Hàm Vận đã thu dọn xong xuôi, cũng khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Tô Chính Phong, quản gia nhà họ Vương giúp cô mang hành lý xuống lầu, chuẩn bị lên xe rời đi.
Từ lúc Vương Chính Phong đồng ý đến lúc phái người làm thủ tục, Tô Hàm Vận đã bắt đầu thu dọn hành lý, lúc này sự việc đã xử lý ổn thỏa rồi thì bèn lập tức rời đi, có thể thấy sự chán ghét của cô với nhà họ Vương đến mức nào, đến một khắc cũng không muốn ở lại.
Lúc Tô Hàm Vận rời đi, Vương Lãnh không tới tiễn, hắn chỉ đứng bên cửa sổ, âm thầm nhìn theo bóng hình đó, nhìn cô lên xe, sau đó nhìn theo chiếc xe sang chậm rãi rời khỏi nhà họ Vương.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng hiện tại kết cục này cũng đã tốt hơn với sự nuối tiếc trước đây nhiều rồi. Về phần sau này, hắn còn có thể có liên quan gì đến người phụ nữ này hay không thì chỉ đành tùy duyên vậy.
Trùng sinh mấy ngày, cuối cùng cũng giải quyết được hết nguy cơ, cũng đã bù đắp được tiếc nuối. Tiếp theo đây, hắn vẫn phải nỗ lực tu luyện, dù sao trong ấn tượng của hắn, nguy cơ trong tương lai vẫn còn không ít, hơn nữa những di hận khổ sở khắc sâu trong lòng, Vương Lãnh vẫn còn ghi nhớ.
Cho nên nheo mắt lại, Vương Lãnh quay người chuẩn bị trở về phòng tiếp tục tu luyện, nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên.
Rút điện thoại ra nhìn thì thấy trên điện thoại hiển thị là Tên Mập, Vương Lãnh không khỏi nhớ lại.
Tên mập, tên đầy đủ là Tiết Duệ, là bạn cùng bàn với Vương Lãnh, cũng coi như là lâu la tùy tùng của Vương Lãnh, thường xuyên tụ tập ăn chơi với nhau.
Gia cảnh của Tiết Duệ khá bình thường, không những không phải là thế gia, mà ngay đến giàu có cũng không được tính, cho nên mới quyết một lòng đi theo Vương Lãnh.
Kiếp trước, Vương Lãnh bị xích bỏ tù, Tiết Duệ cũng thường xuyên tới thăm tù, việc này khiến Vương Lãnh cực kỳ cảm động, nhưng sau này cũng không thấy cậu ta tới nữa.
Vốn Vương Lãnh còn tưởng Tiết Duệ không tới là bởi vì cậu ta cho rằng hắn không có hy vọng ra tù, không còn dựa dẫm được nữa cho nên mới dần dần xa cách.
Nhưng đến sau khi Vương Lãnh ra tù thì mới biết sở dĩ Tiết Duệ không còn xuất hiện nữa là vì không có sự bảo vệ của hắn, cậu ta đã bị người ta đánh đến chết.
Người đánh chết Tiết Duệ tên là Đồng Tinh Vũ, là kẻ thù không đội trời chung của Vương Lãnh, cũng chính vì vậy mà khi Vương Lãnh vào tù, Đồng Tinh Vũ mới trút hết thù hận lên người Tiết Duệ.
Hiện giờ Vương Lãnh trùng sinh quay về, đương nhiên sẽ không để bi kịch này xảy ra.
Bấm nghe điện thoại, Vương Lãnh im lặng không lên tiếng, đầu bên kia vang lên giọng nói: "Lão đại, cứu em với, em bị kẹt trong nhà vệ sinh không ra được!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vương Lãnh có chút cảm thán, 500 năm thời gian tựa như một cái chớp mắt, không ngờ lúc này hắn vẫn có cơ hội được nghe thấy giọng nói này lần nữa.
Sau khi hồi tưởng lại, nghe rõ những lời tên mập nói, Vương Lãnh nhất thời buồn cười, tên này...
Hắn mấy ngày không đến trường, cái tên vô tâm này không gọi điện tới hỏi thăm, gặp vấn đề thì mới tìm hắn giúp đỡ, như vậy mà còn coi hắn là lão đại sao?
Đương nhiên, Vương Lãnh biết, nguyên nhân tên mập không gọi điện thoại tới là do hắn đã dặn trước rồi.
Vương Lãnh trước đây là một playboy, tất nhiên không có chuyện ngày nào cũng đến trường, cộng thêm nhà họ Vương giàu nứt đố đổ vách, cũng không yêu cầu con cháu bắt buộc phải đạt được thành thích này nọ, cho nên Vương Chính Phong cũng không quá để tâm đến việc học hành của hắn.
Giáo viên thì không quản nổi, Vương Chính Phong cũng không quản, thành ra để cho Vương Lãnh tự tung tự tác, thường xuyên bỏ học, dần dà tên mập cũng quen, tất nhiên không vì mấy hôm Vương Lãnh không tới trường mà gọi điện thoại tới hỏi.
Nghe thấy tên mập mắc kẹt, Vương Lãnh cười thầm một trận rồi mới từ từ nói: "Xảy ra chuyện gì?"
"Lão đại, hiện tại cấp bách lắm rồi, làm gì còn thời gian để hỏi chuyện gì nữa?", giọng nói của tên mập như sắp khóc, có thể thấy tình hình quả thực có chút cấp bách.
Nhưng Vương Lãnh hiện tại tâm tình đã không còn như xưa, cho dù trời có sập xuống thì hắn cũng vẫn không hoảng không vội.
"Cậu không nói thì tôi biết giúp cậu kiểu gì?"
Nếu như là vấn đề nhỏ, Vương Lãnh đương nhiên sẽ không ngốc nghếch chạy tới trường, việc cấp bách trước mắt đối với hắn là tu luyện kìa.
"Lão đại, ác bá dẫn người chặn ở trường bắt em, em chỉ đành trốn trong nhà vệ sinh, anh còn không tới thì em chết chắc đó!", tên mập khóc không ra nước mắt nói.
Tên ác bá mà cậu ta nói chính là kẻ thù của Vương Lãnh, Đồng Tinh Vũ, cũng là lão đại của Tôn Đào.
Thực lực của nhà họ Đồng hơi kém hơn so với nhà họ Vương, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, ở trong trường cũng coi như rất ngông nghênh, cho nên Đồng Tinh Vũ mới dám đối đầu với Vương Lãnh.
Hiện giờ, hắn ta đã nghe Tôn Đào kể lại rằng Vương Lãnh bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương, sau này khó có thể dựa vào thế lực của nhà họ Vương nữa.
Mặc dù cực kỳ vui mừng, nhưng Đồng Tinh Vũ tạm thời vẫn đang quan sát, không dám lập tức đối phó với Vương Lãnh, nhưng lâu la của Vương Lãnh, Tiết Duệ thì đương nhiên phải chơi đùa một phen rồi.
Đương nhiên, Đồng Tinh Vũ đường đường là công tử nhà giàu, có thể trong lúc bận trăm công ngàn việc mà nghĩ đến việc đối phó với tay chân của Vương Lãnh, cũng là do Tôn Đào khó chịu vì lần trước bị Vương Lãnh sỉ nhục đã cố ý mớm lời trước với Đồng Tinh Vũ, cho nên mới có tình cảnh lúc này.
"Liên Liên, cậu xong chưa?"
Nghe thấy giọng con gái vang lên trong điện thoại, liên tưởng đến nhà vệ sinh mà tên mập nói, Vương Lãnh liền cười ngất, nếu như hắn đoán không nhầm thì tên mập có lẽ đang trốn trong nhà vệ sinh nữ?
Cũng đúng, nếu như là trong nhà vệ sinh nam thì sớm đã bị người của Đồng Tinh Vũ tóm được rồi.
Chuyện này xem ra hắn không ra mặt thì không xong rồi.
Với lá gan như chuột nhắt của tên mập, nếu không có hắn thì thật sự không thể đối phó được với những người này.
Thế là Vương Lãnh đứng lên, lấy chìa khóa xe rồi đi xuống phía dưới lầu.
Lái chiếc Audi R8 nhập khẩu của hắn đi, đây là chiếc xe mới mà không lâu trước đó Vương Lãnh đòi đổi xe nên Vương Chính Phong đã mua cho hắn.
Ban đầu Vương Lãnh đòi mua xe thể thao Rolls Royce hoặc Lamborghini, nhưng Vương Chính Phong đã từ chối, mặc dù ông ấy chiều Vương Lãnh nhưng cũng không lãng phí khoa trương.
Ông ấy cho rằng, một học sinh cấp ba thì không cần xe hơi thể thao đắt tiền như vậy để khoe mẽ.
Vương Lãnh bất đắc dĩ đành hạ yêu cầu xuống một bậc, mua chiếc siêu xe mấy triệu tệ này.
Ban đầu hắn còn vì chiếc xe này mà bị Đồng Tinh Vũ lái chiếc xe giá hơn chục triệu tệ cười nhạo.
Tất nhiên, bây giờ Vương Lãnh đã là Tiên Tôn, tâm tình đã vượt xa người thường, không còn để tâm đến những thứ bên ngoài nữa, chỉ có thực lực mới là thứ khiến hắn siêng năng theo đuổi.
Trường cấp ba Thị Nhất là trường trung học tốt nhất ở thành phố Kim Lăng, cách biệt thự nhà họ Vương không xa, đại khái lái xe mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Không lâu sau, Vương Lãnh đã đến trường cấp ba Thị Nhất, nhưng hắn không lái xe vào hẳn trong trường giống như trước đây, mà dừng xe ở bên đường, sau đó nhảy tường vào trong.
Nhiệm vụ cấp bách hiện tại là phải tìm ra tên mập, sau đó bảo vệ hắn an toàn, chứ không phải là đánh nhau với đám vệ sĩ của Đồng Tinh Vũ trước cổng trường.
Dù sao giải quyết những việc lặt vặt này cũng không quan trọng bằng việc bảo đảm sự an toàn của tên mập.
Rút điện thoại ra gọi cho tên mập, điện thoại vừa kết nối, Vương Lãnh đang định hỏi tên mập ở đâu thì nghe thấy bên trong điện thoại vang lên một tràng tiếng kêu thảm thiết.
Vương Lãnh lập tức chau mày, thân hình lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ!