Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi theo Phương Đồng, Vương Lãnh tới văn phòng của ông ta, trên tầng ba của Quán Thần Quyền.
Khi đi qua tầng hai, Vương Lãnh nhìn thấy tầng hai của Quán Thần Quyền được phân thành hơn mười mấy phòng, tất cả đều được ngăn cách bằng kính, dùng làm nơi dạy võ.
Ngay cả các phòng dạy học cũng vô cùng sang trọng, với những tấm thảm đỏ mềm mại ở hành lang, lan can và bàn làm bằng gỗ lim hoặc cổ thụ ở khắp nơi.
Khi đến văn phòng, mới hiểu rõ hơn về khối tài sản của Phương Đồng.
Toàn bộ văn phòng được trang trí không thể nói là đẹp nhất ở Kim Lăng, nhưng từng chi tiết, những bức tranh trên tường, thảm đỏ trên mặt đất, bàn ghế trước mặt, có thể nói là vô cùng xa xỉ. Có thể thấy tên Phương Đồng này đã kiếm được rất nhiều tiền từ võ cổ.
Vương Lãnh vốn là con nhà nòi, đã từng nhìn thấy không ít cảnh xa hoa, cộng với tâm hơn người tất nhiên sẽ không bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Hắn bình tĩnh ngồi trên sô pha, thưởng thức hồng trà do thư ký mang đến, không nói gì.
Vương Lãnh im lặng, Phương Đồng nào dám cũng im hơi lặng tiếng theo, sau khi Vương Lãnh nếm trà xong, ông ta liền vội vàng nói: "Cậu Vương, lần này, một đối thủ của tôi biết được rằng cánh tay của tôi đã bị gãy, vì vậy hắn ta đã gửi thiệp mời đến khiêu chiến".
"Trước đây, Quán Thần Quyền và Quán Uy Vũ của tên đó là quan hệ cạnh tranh, nhưng bởi vì thực lực của tôi mạnh hơn hắn ta một chút, cho nên Quán Thần Quyền của tôi là nổi tiếng nhất ở thành phố Kim Lăng".
"Nhưng hiện tại, tên đó đã đột phá, đạt tới giai đoạn giữa của Minh Kình, thậm chí còn mạnh hơn thế nữa, cho nên hắn ta mang theo hận ý, muốn hoàn toàn áp chế Quán Thần Quyền của tôi".
"Nếu cánh tay của tôi không bị thương, có lẽ vẫn còn sức chiến đấu, nhưng bây giờ ... Tôi chỉ có thể xin sự giúp đỡ của cậu!"
Nghe Phương Đồng nói xong, Vương Lãnh gật gật đầu, đặt chén trà trong tay xuống: "Giúp ông, không vấn đề gì, nhưng..."
Thấy Vương Lãnh ngập ngừng, Phương Đồng trong lòng chợt thắt lại, vội vàng hỏi: "Nhưng làm sao?"
"Tôi muốn ông tìm hết số dược liệu tôi cần trong vòng mười ngày".
Dược liệu của Bồi Nguyên Đan không khó kiếm ở Lam Tinh, chỉ là số lượng lớn nên sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng dù vậy cũng không nhất thiết phải quá mười ngày, vì vậy yêu cầu của Vương Lãnh cũng không coi là quá đáng.
Phương Đồng vội vàng gật đầu: "Được, không thành vấn đề, không biết những dược liệu mà cậu cần là những loại nào?"
Vương Lãnh lấy trong túi ra một tờ giấy, trên giấy đã viết tất cả dược liệu cần dùng cho việc luyện chế mười viên Bồi Nguyên Đan.
Sau khi cầm lấy tờ giấy, Phương Đồng nhìn nó và mỉm cười nói: "Cậu Vương yên tâm. Mặc dù tôi không am hiểu lắm, nhưng đã thấy qua các dược liệu này, không khó tìm, không cần đến mười ngày, với năng lực của anh trai tôi thì khoảng hai hoặc ba ngày nữa đều có thể tìm được hết".
Nói xong ông ta ấn nút, cô thư ký xinh đẹp vừa rồi lại bước vào.
"Gửi nội dung của tờ giấy này cho anh trai tôi, nhờ anh ấy nhanh chóng thu thập hết giúp tôi".
Cô thư ký nhận lấy tờ giấy và cung kính đi ra ngoài.
Vương Lãnh thấy vậy, nhàn nhạt nói: "Chuyện khiêu chiến tôi vẫn còn chưa giúp ông giải quyết. Ông đã nhanh chóng đi tìm dược liệu như vậy rồi?"
Phương Đồng mỉm cười, nụ cười trên mặt trở nên rất nịnh hót.
"Cậu Vương, không giấu cậu, mặc dù tên đó rất mạnh và chỉ còn cách giai đoạn cuối của Minh Kình một bước, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng ở cậu".
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Đồng vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.
Dù sao ông ta cảm thấy Vương Lãnh dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể ở vào giai đoạn giữa của Minh Kình, mà tên đó gần như đã sắp đạt đến giai đoạn cuối của Minh Kình, với thực lực như vậy ông ta không dám chắc rằng Vương Lãnh nhất định sẽ thắng.
Nhưng hiện tại, ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Vương Lãnh, cho nên tìm dược liệu trước cũng chỉ là muốn lôi kéo hắn.
Hy vọng rằng hắn sẽ nể mặt mình mà nỗ lực đối phó với sự khiêu chiến của đối thủ.
Lúc hai người vừa nói chuyện xong, thư ký liền tới báo cáo, Tô Vĩ Phong đã tới dưới lầu rồi.
Tô Vĩ Phong này là đối thủ của Phương Đồng, đối tượng khiêu chiến lần này.
Phương Đồng chợt cảm thấy căng thẳng, đưa Vương Lãnh đến phòng huấn luyện lớn nhất trên lầu hai, chờ đối phương đến.
Vương Lãnh nhìn ra được Phương Đồng đang rất căng thẳng, bàn tay ông ta lúc siết chặt lúc thả lỏng ra, có thể thấy được nội tâm đang rất giằng co.
Trái ngược với ông ta, Vương Lãnh lại vô cùng lãnh đạm, mặc dù hắn chưa từng đấu với người nào ở giai đoạn cuối của Minh Kình, nhưng hắn vẫn rất tự tin.
Dù sao, tiên tôn chính là tiên tôn!
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một luồng khí tức, sau khi Phương Đồng cảm giác được thì toàn thân chợt cứng đờ.
Vài người đứng sau lưng ông ta, rõ ràng là các học trò đắc ý của ông ta, cũng đều cau mày.
Khí tức dồn dập càng lúc càng mạnh, như thủy triều đánh vỡ bờ đê, lao về phía trước rất nhanh.
Phương Đồng ngay lập tức cảm thấy ngột ngạt, khuôn mặt của ông ta chợt đỏ bừng lên.
Vương Lãnh nhận ra điều đó, thầm gật đầu, thực lực của người này quả thực mạnh hơn rất nhiều so với những võ giả cổ mà hắn từng gặp trước đó.
Nhưng vẫn là một người bình thường đối với hắn!
Khi khí tức dồn dập, một người bước vào phòng huấn luyện và đứng ở cửa nhìn Phương Đồng với vẻ chế nhạo.
Nhìn thấy cánh tay bị gãy của Phương Đồng, vẻ khinh thường trên mặt người này càng trở nên rõ hơn.
Theo sau ông ta còn có vài người, một người là thư ký của Phương Đồng, những người còn lại đều là những người đàn ông cường tráng, hẳn là học trò của người này.
Sau khi bước vào, người này lạnh lùng nói: "Phương Đồng, đã lâu không gặp!"
Phương Đồng giật bắn mình, cứng ngắc đáp lại: "Đã lâu không gặp".
Ông ta không ngờ rằng đối thủ cũ của mình Tô Vĩ Phong, trước kia đã bị Quán Thần Quyền đè bẹp không thể trở mình, lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Đứng thản nhiên quay đầu nhìn cách trang trí của phòng huấn luyện, Tô Vĩ Phong cảm thán: "Phòng huấn luyện của Quán Thần Quyền thật sự rất đẹp".
Khuôn mặt của Phương Đồng trở nên cứng ngắc.
Nếu là trước đây, lời nói của đối phương nghe có vẻ tâng bốc ông ta, nhưng hiện tại...
Ông ta cảm thấy được sự chế giễu một cách trắng trợn.
"Thật đáng tiếc là sau này Quán Thần Quyền chắc sẽ không có được khung cảnh như ngày hôm nay".
Nghe được lời nói của Tô Vĩ Phong, lông mày Phương Đồng chợt nhíu chặt, còn chưa kịp lên tiếng, đám học trò phía sau đã giận dữ hét lên: "Xấc xược, ông thật sự cho rằng chúng tôi không trị được ông sao?"
"Ồ...", Tô Vĩ Phong cười nhạt, trên mặt hết sức khinh thường nói: "Chỉ dựa vào đám nhãi nhép các người sao?"
Tô Vĩ Phong nói những lời như vậy thì sớm đã xem thường ra mặt rồi, các học trò của Quán Thần Quyền vô cùng tức giận nhìn nhau rồi trừng mắt nói: "Đúng vậy thì sao, các người thật sự cho rằng chúng tôi không thể đánh bại các người sao?"
Tô Vĩ Phong cười lớn, liếc mắt nhìn vài người họ, sau đó nhìn về phía Phương Đồng, khinh thường nói: "Đừng nói là các người, ngay cả thầy của các người cũng chưa chắc đã là đối thủ của tôi!"
Nghe vậy, Phương Đồng tức đến đỏ mặt tía tai.
Đến tận cửa ức hiếp đã khiến ông ta vô cùng phẫn nộ, bây giờ còn xúc phạm bọn họ nhiều như vậy, sao ông ta có thể chịu được?
Nghiến răng nghiến lợi, Phương Đồng lạnh lùng hét lên: "Tô Vĩ Phong, đừng có ức hiếp người quá đáng!"
Tô Vĩ Phong nhếch miệng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: "Tôi chính là muốn xỉ nhục các người, các người có thể làm gì được? Đừng nói là ông, cho dù tất cả người có mặt tại đây cũng không có ai là đối thủ của tôi!"