Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẻ mặt của Phương Hạo u ám đến đáng sợ: "Thằng nhãi, mày có tin tao có thể giết cả nhà mày chỉ bằng câu nói này của mày không”.
"Haha", Vương Lãnh cười khinh thường, thản nhiên thốt ra hai chữ: "Không! Tin!"
Hai mắt Từ Phi Nhã trợn tròn, vẻ mặt không dám tin, tên công tử bột này hôm nay ăn phải cái gì vậy? Lẽ nào hắn không biết chuyện này sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Vương sao?
Từ Phi Nhã vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, hai tên côn đồ phía sau Phương Hạo đã vồ lấy Vương Lãnh như một con báo.
Hội Hắc Long, không thể chịu nhục.
Một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt Phương Hạo, hắn ta chuẩn bị đích thân ra tay cho Vương Lãnh đẹp mặt.
Nhưng ngay giây tiếp theo, vẻ mặt hắn ta đông cứng lại, chết trân ngay tại chỗ.
"Bộp".
Vương Lãnh tùy ý phất tay, hai tên côn đồ của hội Hắc Long trực tiếp bị đánh bay ra xa, người đập vào vách tường, để lại hai lỗ hổng lớn hình người!
Từ đầu đến cuối, bọn họ còn không thể đụng vào một góc áo của Vương Lãnh!
Phương Hạo kinh ngạc, chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Vương Lãnh chậm rãi đứng lên, nhìn hai chân đang run rẩy của Phương Hạo cười khẩy.
“Anh… anh là ai?”, Phương Hạo nuốt nước bọt, run rẩy hỏi. Hắn ta không phải kẻ ngốc. Hắn ta đương nhiên hiểu được, một người có thể dễ dàng đánh hai người đàn ông xuyên qua tường thì phải có sức mạnh đáng sợ thế nào, thậm chí là mấy người từng đoạt huy chương vàng trong hội cũng không thể làm được như vậy.
“Ngay cả tôi là ai anh cũng không biết, vậy mà còn đòi giết cả nhà tôi?”, vẻ chế nhạo của Vương Lãnh hằn sâu trong mắt Phương Hạo càng khẳng định phán đoán của Phương Hạo là đúng, thân phận của người thanh niên này cao thâm tới nỗi hắn ta không thể tưởng tượng nổi.
“Xin... xin lỗi, mong tiền bối tha tội”, Phương Hạo chỉ còn nước chịu thua, đứng trước một người hung ác như vậy, hắn ta không thể không mềm.
Từ Phi Nhã thì đã ngơ ngẩn cả người, cô ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, hiện giờ trong đầu cô ta xuất hiện hàng ngàn câu hỏi, tên công tử bột vô dụng ngày trước sao đột nhiên lại có sức mạnh đáng sợ như vậy?
Vương Lãnh mỉm cười hỏi: "Không phục sao?"
“Không dám”, Phương Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói.
“Ừm”, Vương Lãnh gật đầu nói tiếp: “Anh có thể cút rồi đấy, trở về nhớ nói với hội trưởng của các người, tôi tên là Vương Lãnh, nếu anh ta muốn lấy lại mặt mũi thì cứ việc, tôi tiếp hết”.
“Cám ơn tiền bối”, Phương Hạo cúi đầu, vội vàng rời khỏi khu phố.
Chứng kiến một màn này, những người vây xem không biết phải dùng từ gì để hình dung.
Người thanh niên có thể khiến hội Hắc Long sợ hãi, rốt cuộc phải có thân phận thế nào?
Mọi người tò mò nhìn Vương Lãnh. Nhưng Vương Lãnh không hề quan tâm, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc hộp sắt màu đen trong tay.
Lúc này, Từ Phi nhã đi tới.
"Vương Lãnh, xin lỗi, trước kia tôi...", Từ Phi Nhã nhỏ giọng nói, đang định giải thích thêm.
“Cút!”, Vương Lãnh không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Mặt Từ Phi Nhã lập tức đỏ bừng, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ có ngày Vương Lãnh sẽ đối xử với cô ta bằng thái độ như vậy.
"Vương Lãnh, anh nghe tôi giải thích đã. Trước đây là do tôi thật sự hết cách nên mới như vậy, anh đừng giận nữa có được không", Từ Phi Nhã siết chặt hai tay, dịu dàng nói. Nếu là trước kia, e là Vương Lãnh đã vui sướng đến ngất lịm đi rồi.
Nhưng bây giờ……
Từ Phi Nhã có căn răng cắn lợi, Vương Lãnh cũng không thèm quan tâm.
“Ở đâu đây?”, lúc này, Vương Lãnh mới ngẩng đầu lên.
Thấy Vương Lãnh nói chuyện, Từ Phi Nhã vui mừng vội vàng nói: "Cái này lúc trước tôi mua được trên phố đồ cổ. Mấy ngày nữa là tới thượng thọ lần thứ 70 của ông nội, tôi định tặng nó làm quà mừng sinh nhật cho ông".
“Mua được sao?”, Vương Lãnh cười khẩy: “Từ Phi Nhã, cô tưởng tôi là thằng ngốc sao?”
“Ý anh là sao?”, sắc mặt Từ Phi Nhã thay đổi, cô ta gượng cười hỏi.
"Lớp đất phía trên vẫn chưa lau sạch, còn có vết máu khô nữa. Rõ ràng là trộm ở một ngôi mộ nào đó, hơn nữa lúc trộm còn khiến rất nhiều người phải chết. Cô đem món đồ này tặng sinh nhật ông nội là vì sợ ông nội cô sống lâu quá à?”, Vương Lãnh mỉa mai, với nhãn lực của hắn đương nhiên có thể nhìn ra nguồn gốc của chiếc hộp sắt đen này.
Nếu không phải bây giờ thực lực của hắn chỉ ở tầng thứ nhất Luyện Khí thì hắn đã mở chiếc hộp sắt này ra xem rồi.
Từ Phi Nhã kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra với Vương Lãnh vậy? Tại sao bây giờ hắn có thể quái dị như vậy, vừa nhìn đã biết xuất xứ của chiếc hộp này?!
"Vương Lãnh, đúng là chiếc hộp này không phải do tôi mua, nhưng nó rất quan trọng đối với tôi. Tôi sẵn sàng trả một triệu nhân dân tệ để mua lại nó", Từ Phi Nhã nghiến răng nói. Hiện tại cô ta chỉ có thể đánh cược rằng Vương Lãnh vẫn chưa biết công dụng thực sự của chiếc hộp này, sau đó dùng một triệu để chuộc lại.
Vương Lãnh cầm chiếc hộp đen trong tay lên, cười đùa hỏi: "Từ Phi Nhã, cô nói xem, nếu tôi bán chiếc hộp này cho hội Hắc Long, bọn họ sẽ trả bao nhiêu tiền?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Phi Nhã tái nhợt, không còn một cắt máu, cuối cùng cô ta cũng đã hiểu, rằng Vương Lãnh hiện tại đã không còn là Vương Lãnh của trước kia, độ thông minh của hắn vượt xa sức tưởng tượng của cô ta.
Vương Lãnh khinh thường cười, tuy hắn không biết trong hộp đen có cái gì, nhưng có thể khiến hội Hắc Long náo loạn như vậy chắc chắn không đơn giản, đừng nói là một triệu, ngay cả mười triệu cũng không mua được.