Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 86: TÊN NHÀ QUÊ
Bạch Quảng Nghĩa lắc lắc đầu, nói: “Không cần đâu, chú Liễu, là hai tên nhà quê đến từ Thương Châu, cháu giải quyết được.”
“Ừm, vậy thì tốt.” Liễu Chí Châu khẽ gật đầu.
Người từ Thương Châu đến?
Sau khi Liễu Y Y nghe thấy lời này, sắc mặt bất giác trở nên kì lạ, người thanh niên vừa bảo Kiều Tiêu Nguyệt đi đón, hình như cũng đến từ Thương Châu, không trùng hợp như vậy chứ?
Chắc là không đâu, Liễu Y Y tự an ủi bản thân, nhưng không biết tại sao, cô ta lại có chút mong chờ, hai tên nhà quê mà Bạch Quảng Nghĩa nói, thật sự là hai người mà cô gặp trên tàu hỏa…
“Quảng Nghĩa à, lát nữa sau khi cháu xử lí xong việc của mình, thì đưa Y Y ra ngoài chơi đi, hai đứa trẻ tụi cháu, cũng có chủ đề chung với nhau.” Liễu Chí Châu cười nói.
“Phải xem em Y Y có muốn đi cùng cháu hay không ạ.”
Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa vui vẻ, nhìn sang Liễu Y Y bên cạnh mình. Anh ta rất hài lòng với Liễu Y Y, là hoa khôi của đại học Kim Lăng, không những xinh đẹp, mà hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt, đủ để xứng với anh ta.
Liễu Y Y miễn cưỡng nở một nụ cười, đang định nói là muốn.
Lúc này, một giọng nói sốt ruột từ bên ngoài truyền vào: “Liễu tổng, bên ngoài có người nói muốn tìm cậu Bạch.”
“Ồ?” Liễu Chí Châu nhìn Bạch Quảng Nghĩa, cười hỏi: “Quảng Nghĩa à, hai tên nhà quê đến từ Thương Châu mà cháu nói đã đến rồi, có cần chú giúp cháu đuổi bọn chúng ra ngoài không?”
“Chú Liễu, không cần đâu, để bọn họ vào đi, cháu còn đang sầu vì không tìm được bọn họ đây.” Bạch Quảng Nghĩa nhàn nhạt cười, sắc mặt lộ ra vẻ hung ác.
“Để bọn họ vào đi.” Liễu Chí Châu vẫy vẫy tay, sai bảo người kia.
Sau đó, Trần Dật Thần và A Hào thong thả bước vào.
Giây phút nhìn thấy hai người, đồng tử của Liễu Y Y đột nhiên co lại, hô hấp cũng có chút gấp rút, không ngờ lại thật sự là hai người trên tàu hỏa!
Liễu Chí Châu dùng ánh mắt như đang nhìn người chết nhìn Trần Dật Thần và A Hào, sau đó thu tầm mắt lại, bắt đầu thưởng thức trà. Theo ông ta thấy, đắc tội với Bạch Quảng Nghĩa, là đã có thể phán hai người này tử hình rồi.
Bạch Quảng Nghĩa mạnh mẽ đứng dậy, lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần và A Hào hỏi: “Hai tên không biết sống chết này, đến đây để cứu con chó già Cố Minh Sâm kia sao?”
“Anh làm gì ông Cố rồi?!” A Hào tiến lên một bước, nghiêm nghị hỏi.
“Ông Cố? Hahaha.” Bạch Quảng Nghĩa cười lớn vài tiếng, sau đó đột nhiên ngưng cười: “Cái thứ già cỗi đó, ông đây đã băm cho chó ăn từ lâu rồi!”
Nghe thấy lời này, trán A Hào lập tức nổi lên gân xanh, vô cùng tức giận nói: “MÀY MUỐN CHẾT RỒI!”
Vừa dứt lời, A Hào đã xông đến trước mặt Bạch Quảng Nghĩa, nắm đấm sắt đá giống như một viên đạn đấm vào mặt Bạch Quảng Nghĩa.
Nắm đấm lướt qua gương mặt Bạch Quảng Nghĩa như gió, nhưng anh ta lại không chớp mắt lấy một cái.
Ngay sau đó, một cơ thể cao to như một tòa tháp đứng trước mặt anh ta.
Một cánh tay to lớn giơ ra, dễ dàng cản lại nắm đấm mạnh mẽ này của A Hào.
Ánh mắt Trần Dật Thần khẽ trầm xuống, gương mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ ngoài ý muốn, người đàn ông to lớn này, hình như là một võ sĩ?
Đồng tử của A Hào cũng co lại, cảm giác như nắm đấm lần này của mình đã đấm vào gang sắt vậy.
Người đàn ông to lớn kia cười một cách tàn nhẫn, lấy đấm trả đấm, mạnh mẽ đánh vào thái dương của A Hào.
Nếu như cú đấm này mà trúng, e là thái dương của A Hào cũng sẽ nổ tung mất!
Nhưng mà A Hào cũng là một người thường xuyên ở bên bờ vực sống chết, trong giây phút sinh tử này, phản ứng của anh ta rất nhanh!
Đầu anh ta linh hoạt né sang một bên, tránh được cú đấm của người đàn ông to lớn kia.
Thấy cú đấm của mình lại không thể giết chết con côn trùng A Hào này, sắc mặt người đàn ông to lớn kia lập tức có chút khó coi, anh ta tức giận hét lên một tiếng, dứt khoát nhấc đầu gối lên thúc về phía bụng của A Hào.
“Dừng tay!”
Lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Mọi người quay đầu lại, không ngờ người lên tiếng lại là Liễu Y Y!
Bạch Quảng Nghĩa cảm thấy kì lạ nhìn Liễu Y Y, không hiểu tại sao Liễu Y Y lại phải kêu dừng tay, cô ta muốn cứu A Hào?
“Y Y, con nói vớ vẩn gì thế!” Liễu Chí Châu trông rất uy nghiêm.
Liễu Y Y không chút dấu vết nhìn Trần Dật Thần, rồi cứng rắn nói: “Ba, hai người này, là bạn của con.”
“Vớ vẩn! Bạn bè cái gì! Sao trước kia ba không nghe con nhắc đến có hạng bạn bè thế này!” Liễu Chí Châu có chút tức giận nói.
Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa cũng trở nên khó coi, Liễu Y Y là người vợ mà anh ta đã xác định, bây giờ lại vì người đàn ông khác mà nói chuyện.
“Ba, bọn họ… thật sự là bạn của con, ba có thể bảo cậu Bạch bỏ qua cho bọn họ lần này không.” Liễu Y Y cầu xin, bây giờ cô ta có nỗi khổ không thể nói ra, không phải cô ta thật sự muốn cứu Trần Dật Thần và A Hào, mà cô ta sợ Trần Dật Thần và A Hào chết ở đây, người phía sau Trần Dật Thần sẽ không bỏ qua cho nhà họ Liễu bọn họ, sẽ xem nhà họ Liễu như đồng lõa.
Bạch Quảng Nghĩa hiển nhiên là không biết thân phận của Trần Dật Thần, đó là người mà đến cả Kiều Tiêu Nguyệt cũng phải đối xử cung kính.
Cô ta chỉ mong Bạch Quảng Nghĩa chết đi, nhưng cô ta không muốn Bạch Quảng Nghĩa liên lụy đến nhà họ Liễu.
“Em Y Y, những chuyện khác anh đều có thể đồng ý với em, nhưng riêng chuyện này, không được! Hai người bạn này của em, hôm nay nhất định phải trả giá!” Sắc mặt Bạch Quảng Nghĩa u ám, vốn dĩ anh ta không định giết chết Trần Dật Thần và A Hào, nhưng Liễu Y Y như vậy lại khiến anh ta nổi lên ý nghĩ muốn giết người.
“Cậu Bạch…” Liễu Y Y vẫn muốn cầu xin, nhưng Liễu Chí Châu lại lạnh lùng nói: “Im miệng! Còn dám nói một câu nữa, thì con cút ra ngoài cho ba!”
Tuy Liễu Y Y cảm thấy rất ấm ức, nhưng lại không dám nói thêm gì nữa, bây giờ cô ta chỉ có thể thầm cầu nguyện, Trần Dật Thần sẽ nể tình cô ta đã cầu xin thay anh mà sau này sẽ bỏ qua cho nhà họ Liễu.
Trần Dật Thần khẽ cười, cô gái này, cũng không ngốc như anh nghĩ.
“Cổ Hùng! Ra tay!” Bạch Quảng Nghĩa cũng không nghĩ nhiều đến vậy, lập tức lệnh cho người đàn ông to lớn kia ra tay.
Cổ Hùng cao gần hai mét cười một lên một tiếng hung dữ, mạnh mẽ giậm chân xuống nền nhà, mượn lực xông về phía A Hào, khung xương to lớn này của anh ta, cộng thêm với chỗ gân guốc chắc nịch này, lực va chạm mà anh ta tạo ra không hề nhỏ hơn so với lực va chạm của một con trâu to khỏe đang dốc toàn sức chạy tạo ra.
Nếu như A Hào bị anh ta xông thẳng vào, e là cơ thể của anh ta sẽ bị đè nát mất!
Sắc mặt A Hào thay đổi, về sức mạnh, anh ta quả thực không phải đối thủ của Cổ Hùng!
Nhưng lúc này, anh ta cũng không muốn tránh, một khi tránh, sẽ rơi vào trong nhịp tấn công của Cổ Hùng, như vậy, anh ta nhất định sẽ thua cuộc!
Vào lúc A Hào đang khổ sở, một giọng nói lười biếng vang lên phía sau lưng anh ta.
“thân dưới.”
Trần Dật Thần chỉ nói hai chữ, nhưng ánh mắt A Hào lập tức sáng lên.
Thân dưới!
Điểm yếu của Cổ Hùng là thân dưới
Trần Dật Thần nhìn ra được!
A Hào cũng không có thời gian để nghĩ sao Trần Dật Thần lại nhìn ra được, vội vàng ra tay, tập trung tấn công điểm yếu của Cổ Hùng.
Điểm yếu bị phát hiện, các chiêu thức của Cổ Hùng bắt đầu trở nên khó khăn, không còn ung dung thoải mái giống như trước đó nữa.
Thực lực của hắn ta, vốn không hơn A Hào là bao, chỉ là ỷ vào sức lực bẩm sinh, mới có thể trên cơ A Hào một chút.
Nhưng sau khi bị A Hào tấn công điểm yếu, ưu thế của hắn ta đã không còn nữa, lúc nào cũng phải phòng bị A Hào sẽ tấn công điểm yếu của mình.