Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chín giờ tối.
Hạ Hạ cầm bút nhìn bài tập trong vở bài tập nhưng lại không thể đặt bút xuống. Cô chưa bao giờ lo lắng như vậy, không hiểu sao thời gian hôm nay trôi qua cực kỳ nhanh, dường như trời tối nhanh hơn bình thường.
Vài lần nghĩ về những lời cô nghe được vào buổi trưa nay. Ý nghĩa rất rõ ràng thể hiện tối nay anh sẽ đến phòng cô làm gì. Nghĩ đến đây, trái tim cô thắt lại, cơ thể đau nhức.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng để bản thân bình tĩnh. Cô đã quyết định chịu đựng cho đến khi anh chán và buông tha cho cô, cho nên chuyện kinh khủng này sẽ không chỉ xảy ra một lần, và cô phải chuẩn bị tinh thần.
Có điều cô không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Cảnh tượng đêm đó lại hiện lên trong đầu, Hạ Hạ một tay cầm bút, một tay vô thức che bụng dưới, cơn đau lúc đó dường như vẫn còn ở đó...
Có tiếng cạch vang lên, cửa đột nhiên mở ra.
Hạ Hạ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông. Rõ ràng anh đã tắm rồi, thậm chí còn không thèm mặc áo sơ mi, đút một tay vào túi, tay còn lại đóng cửa.
Anh không nói một lời, nhưng bất cứ ai nhìn thấy cũng đều biết anh đến đây để làm gì.
Hạ Hạ ngón tay căng thẳng cứng đờ, không nói nên lời.
Chu Dần Khôn nhìn người đang ngồi ở bàn học: "Viết xong rồi à?"
"Không, chưa xong." Cô theo bản năng trả lời.
Sau đó cô thấy anh cau mày. Trong lòng Hạ Hạ lập tức căng thẳng, cô sợ anh sẽ chạy tới bóp cổ cô rồi lập tức bắt đầu, giống như đêm đó, trước khi anh đến gần, Hạ Hạ lúng túng đứng dậy: "Tôi... tôi còn chưa tắm."
Vừa nói, cô vừa vội vàng lấy bộ đồ ngủ rồi bước nhanh vào phòng tắm, không quên khóa cửa từ bên trong.
Mặc dù tiếng khóa cửa rất nhỏ nhưng người đàn ông vẫn nghe thấy. Anh nhìn cửa phòng tắm của cô, cánh cửa rách nát này chỉ cần đá một cái là mở ra ngay, anh cũng không biết cô khóa nó làm gì. Có điều hôm nay anh không muốn làm điều đó trong phòng tắm.
Chủ phòng trốn vào phòng tắm, để một người không hợp với không khí trong phòng ở lại. Chu Dần Khôn bước vào giống như đi dạo, nơi này quả thực rất gọn gàng, thoạt nhìn không có nhiều đồ, cũng không có gì có giá trị, ngay cả mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da mà phụ nữ dùng cũng chỉ có hai ba chai.
Có nhiều sách hơn anh tưởng. Có gối và búp bê được đặt trên chiếc ghế sofa đơn trong góc, bên cạnh là giá sách nhỏ có thể với tay tới.
Bên trái ghế sofa là giường ngủ màu hồng nhạt, được sắp xếp gọn gàng. Khi bước đến giường anh còn có thể ngửi thấy mùi kem nồng nặc. Anh đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào kem không ra kem sữa không ra sữa này từ khi bước vào cửa, nó giống hệt với mùi trên người cô. Nghĩ vậy, anh chuẩn bị đi đến đó.
Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn xuống. Thứ này bây giờ giống như có suy nghĩ riêng của nó, luôn phản ứng với một số nguyên nhân không thể giải thích được.
Ở nơi khác chẳng có gì để xem, ngoại trừ sự sạch sẽ, anh bước tới cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy bên ngoài biệt thự, theo góc độ này, nếu không kéo rèm, ban đêm đèn xe phản chiếu sẽ chiếu vào phòng chứ không chiếu thẳng vào giường, nhưng... anh nghiêng đầu, chắc chắn sẽ chiếu lên bàn học.
Đây là nơi bừa bộn duy nhất trong cả căn phòng. Đôi chân dài của người đàn ông thong thả bước tới bàn học, dừng lại cạnh chiếc ghế Hạ Hạ vừa ngồi.
Trải trên bàn là một cuốn sách bài tập dày cộm, đã đến trang 278. Chu Dần Khôn dùng hai ngón tay lật sách, phía sau còn trống nhưng phía trước đã làm hết rồi, từng vấn đề đều được sửa lại bằng bút đỏ, tỷ lệ chính xác rất cao.
Anh nhướng mày, vốn dĩ rất không hài lòng, cho cô cả buổi chiều để làm bài tập nhưng cô vẫn chưa làm xong. Nhưng bây giờ xem ra chậm một chút nhưng làm đúng là được.
Căn phòng không lớn chút nào, nhỏ hơn phòng ngủ chính của anh vô số lần, nhưng cũng không tệ, ít nhất mùi thơm cũng không khó chịu.
Sau khi người đàn ông nhìn quanh phòng xong, anh lại nhìn vào phòng tắm, bên trong không ngừng có tiếng nước chảy, dường như không có ý định kết thúc. Việc gì cô làm cũng chậm chạp thì phải. Anh đi ngang qua phòng tắm, mở cửa đi xuống hầm rượu dưới lòng đất.
Hạ Hạ gội đầu hai lần rồi đi tắm, thoa sữa dưỡng thể xong, cô lấy máy sấy sấy tóc. Mãi đến khi tóc được sấy khô, tiếng máy sấy tóc trong phòng tắm dừng lại, cô thực sự không biết tiếp theo phải làm sao. Tính toán thời gian, cô ở trong phòng tắm hơn một giờ, Chu Dần Khôn không có tính kiên nhẫn, không thể cứ mãi ở bên ngoài chờ đợi.
Nghĩ vậy, cô bước tới cửa, nhẹ nhàng áp tai vào cửa, trong phòng rất yên tĩnh. Hạ Hạ hé cửa ra, cẩn thận lắng nghe, nếu trong phòng có người phải có tiếng động, nhưng cô nghe được hai giây vẫn không có âm thanh nào.
Cô mở hẳn cửa bước ra ngoài, trước tiên cô nhìn xem giường và ghế sofa nhưng ở đó không có ai cả. May mắn là, căn phòng không lớn nên có thể nhìn thấy tất cả trong nháy mắt. Có vẻ như anh đã mất kiên nhẫn rời đi rồi.
Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô lo lắng suốt buổi chiều và cả đêm nay, cô có chút mệt, đang định tắt đèn đi ngủ, không ngờ cửa từ bên ngoài mở ra. Cô quay lại thì thấy Chu Dần Khôn cầm ly và rượu bước vào.
Cơ thể được tắm bằng nước nóng đang ấm ám lập tức lạnh đi, cô vô thức lùi ra xa anh: "Tôi vẫn còn một số bài tập về nhà chưa làm xong."
Chu Dần Khôn nhìn cô, trông giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi. Anh không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sô pha đơn, Hạ Hạ ngồi tựa lưng vào bàn học, lúc anh không chú ý thì lặng lẽ ngước lên nhìn. Chiếc ly đựng đá viên được đặt trên tủ giữa sofa và giường, anh rót rượu rồi bật TV nhưng không bật tiếng.
Cảm nhận được có người nhìn mình, Chu Dần Khôn nhìn về phía bàn học, người ngồi đó lập tức cúi đầu, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Thời gian cứ như vậy từng phút trôi qua, sau khi uống hơn nửa chai rượu, xem xong một trận đấu quyền anh trong im lặng, người đàn ông ngước mắt nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ. Anh tắt TV, cầm ly rượu bên cạnh nhấp một ngụm, đá bên trong đã tan, mùi vị không còn ngon nữa.
Anh đứng dậy.
Người ngồi ở bàn học giật mình không dám ngước mặt lên, nhưng cô vẫn cảm thấy anh đang đi theo hướng ngược lại nên mới dám nhìn về phía ghế sô pha. Rượu vẫn còn ở đó, là anh quên uống hay là có ý định quay lại uống tiếp?
Cô nhìn thời gian, tự hỏi sẽ mất bao lâu anh mới hết kiên nhẫn. Cô cầm bút nhìn chằm chằm vào câu hỏi, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến những vấn đề khác. Ngay cả lúc người đàn ông quay lại cô cũng không biết.
Chu Dần Khôn quay lại, đặt chiếc ly chứa đầy đá xuống rồi đi về phía bàn học. Một cánh tay nam tính cường tráng đặt lên bàn, Hạ Hạ giật mình, thân thể lập tức căng thẳng.
Tư thế này, anh ôm trọn cô trong vòng tay, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Vẫn còn 278 trang." Chu Dần Khôn hơi nghiêng đầu: "Tắm xong còn ngồi đây hơn một giờ mà vẫn còn chưa làm xong một trang à?"
Hạ Hạ không ngờ anh lại nhớ số trang và xem giờ, trong cơn hoảng loạn cô nhiên giải thích: "Câu hỏi này hơi khó."
"Thật sao." Người đàn ông mỉm cười.
Cách nhau một trang, trang đầu tiên làm gần như đúng hết, nhưng trang thứ hai hơn một tiếng còn chưa làm xong, độ khó chênh lệch lớn như vậy sao, thật là ngu ngốc.
Anh cũng đặt tay còn lại lên bàn, lúc này đã hoàn toàn vây cô đến trước mặt, sau đó cúi đầu lại gần tai cô, ngửi mùi thơm dễ chịu của cô: "Chu Hạ Hạ, cháu nghĩ dành thời gian cho việc này có ý nghĩa sao?"
"Không! Không có." Hơi thở nóng hổi xâm lược phả vào cổ cô, Hạ Hạ cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Cô lập tức đứng dậy, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh: "Tôi sẽ tìm sách giáo khoa. Chỉ cần đọc lại sách giáo khoa là có thể làm được."
"Được." Chu Dần Khôn tùy ý đẩy ghế sang một bên, vòng tay qua eo cô, bế cô đến bàn học, đặt cô ngồi lên vở bài tập đang mở: "Ngày mai chúng ta sẽ làm."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");