Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng thứ sáu chín giờ, Hạ Hạ đột nhiên tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra, cô đã ở trong một căn phòng xa lạ, đầu giường cũng không có điện thoại di động. Cũng giống như ngày hôm qua, cô không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức reo. Cô vừa cử động, cánh tay đang vòng qua eo đã ôm cô lại.
Người đàn ông phía sau nhắm mắt lại, uể oải nói: "Đi đâu vậy?"
Đêm qua Chu Dần Khôn quấn con thỏ nhỏ trần trụi trong bộ đồ đen mang về, sau đó nhét vào một cái chăn có kích thước phù hợp rồi đi ngủ cho đến tận bình minh.
Lúc đó đã bốn năm giờ, có nghĩa là anh mới chỉ ngủ được một lát.
"Cháu lại đi học muộn." Dưới chăn, Hạ Hạ dùng sức mở rộng cánh tay của anh, quần áo của cô không thấy đâu, nhìn bộ đồ đen trên mặt đất, cô lập tức mở chăn ra bước xuống giường nhặt lên, vừa bước xuống đất, chân đã nhũn ra khuỵu xuống.
Vùng kín và bụng dưới cảm thấy rất khó chịu, eo, chân, tay và lưng đau nhức vô lực. Hạ Hạ cau mày, bình tĩnh lại vài giây, mặc quần áo vào rồi bám vào giường đứng dậy.
Lúc này, một bàn tay nóng hổi nắm lấy cổ tay cô, Chu Dần Khôn xoa xoa vết lằn còn sót lại trên cổ tay cô: "Muộn rồi thì thôi không cần đi nữa."
Trong lòng không có chút dấu vết tội lỗi nào của kẻ chủ mưu.
Quả nhiên, loại "quan tâm" này khiến Hạ Hạ giãy giụa, cô dùng sức rút tay ra, vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Hôm nay cô có bài kiểm tra.
Hạ Hạ rút tay ra, chạy ra khỏi phòng, Chu Dần Khôn nhìn đôi chân trắng nõn mềm mại chuyển động trong lòng lại ngứa ngáy. Anh nhìn đầu ngón tay mình, dường như hơi ấm của cô vẫn còn ở đó.
Lúc nãy Chu Hạ Hạ ngập ngừng nói chuyện, là do cô xấu hổ hay là hành động quyến rũ?
Người đàn ông vén chăn bông đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo thường ngày bước ra ngoài, lúc anh đi ngang qua cửa phòng cô, cánh cửa đóng chặt, có lẽ là đang thay quần áo.
Lúc anh đi xuống cầu thang, A Diệu đã ở trong phòng khách.
Bên cạnh chiếc cặp đi học màu hồng là vài chiếc bao cao su bọc bạc. Hai thứ cách nhau một trời một vực, rõ ràng sẽ chẳng ai nghĩ đến chúng là thuộc về cùng một người.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn đi xuống, A Diệu trước tiên gọi "Anh Khôn".
Chu Dần Khôn đi tới, nhìn những thứ trên bàn trà: "Những thứ không dùng đến nên đem vứt đi."
Bị thít chặt một lần thì không là vấn đề, nhưng bị đi bị lại thì là vấn đề lớn đấy.
A Diệu gật đầu, ném đồ vào thùng rác gần nhất, rồi nhìn Chu Dần Khôn lần nữa. So với những dấu vết tình ái trên xe, thứ khiến A Diệu ngạc nhiên hơn là anh Khôn lại thức dậy vào lúc này.
Nhìn thêm một lần, anh ta dường như hiểu ra một chút. Một đêm trôi qua, trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vẫn có thể nhìn ra một tia tràn đầy thỏa mãn, toàn thân toát ra vẻ lười biếng sau ân ái nồng nhiệt.
A Diệu nhìn đi chỗ khác.
Trong phòng, Hạ Hạ cuối cùng cũng tìm được một bộ đồng phục học sinh mới toanh.
Có lẽ tối qua đã giặt rồi, sáng nay lại cảm thấy cả người sảng khoái nên có thể trực tiếp mặc quần áo. Nếu bây giờ tắm trước khi đi như sáng hôm qua thì sẽ quá muộn.
Cô vội vàng rửa sạch xong, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy cặp sách trong phòng đâu nên đành phải quay lại phòng ngủ chính để tìm. Sự thật đã chứng minh, Chu Dần Khôn căn bản không quan tâm đến cái cặp của cô, có lẽ nó vẫn còn ở trong xe.
Những mảnh vỡ lần lượt hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt cô gái nóng bừng. Cô nhắm mắt lại buộc mình không nghĩ về chuyện đó nữa.
Người đàn ông ở tầng dưới nghe thấy tiếng bước chân vội vã giống hệt sáng hôm qua, không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được bóng dáng thơm tho đang lao về phía mình, A Diệu nhìn thấy cô, vô thức cầm chiếc cặp bên cạnh lên đưa cho cô.
Hạ Hạ giật mình nhận lấy, sau đó lại mở miệng nói cảm ơn. Cặp sách đi học sạch sẽ, có lẽ là đã được lau sạch. Vậy thì... chắc hẳn anh ta cũng đã nhìn thấy những thứ đó trong xe.
Cô xấu hổ đỏ mặt, đeo cặp sách lên lưng, mím môi nói: "Cảm ơn."
Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn cô: "Chu Hạ Hạ, nghỉ một ngày cũng không được à?"
Cô thậm chí còn chưa được ngủ ngon, vậy đến đó thì nghe được gì.
Hạ Hạ nghe vậy rũ mắt xuống, không hiểu tại sao anh lại muốn quan tâm đến chuyện này. Nếu không đi học, vậy thì mỗi ngày cô đều phải ở đây?
"Muốn đi." Cô nghèn nghẹt trả lời.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng giọng điệu lại rất kiên định. Chu Dần Khôn lười tranh cãi với cô, anh đang định đứng dậy lấy chìa khóa xe thì nghe thấy Hạ Hạ hỏi: "Anh cho tôi quá giang được không?"
Yêu cầu này gần như chính xác như những gì Chu Dần Khôn mong đợi, nhưng.... cô lại đang nói chuyện với A Diệu.
Sau khi nhận được yêu cầu, A Diệu lập tức nhìn Chu Dần Khôn – người đang lạnh lùng nhìn Chu Hạ Hạ. Cũng không phải anh bảo cô không được đến trường, vậy mà cô đã tức giận.
Tại sao đêm qua khóc lóc van xin thì không cứng rắn như vậy đi.
Nghĩ như vậy, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh thú vị. Người đàn ông nhìn đi nơi khác, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, thản nhiên xua tay.
A Diệu nhận được chỉ thị, gật đầu với Hạ Hạ.
Chiếc xe tối qua đã được đưa đi lau chùi, A Diệu lái chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng nhất trong gara. Hạ Hạ vừa lên xe đã kêu anh ta không cần chạy quá nhanh, nên chú ý đến an toàn, A Diệu gật đầu, nhanh chóng đưa người đến trường.
Sau khi nhìn Hạ Hạ rời đi, Chu Dần Khôn xem một trận đấu quyền anh trên TV. Người đàn ông nghe thấy tiếng mở cửa cũng không thèm quay lại nhìn: "Đi lấy một chai rượu."
A Diệu đáp lại, sau đó đi lấy rượu và ly, không quên cầm theo đá.
"Anh Khôn, em đã hẹn với Bì Sa Văn ba lần, nhưng lần nào hắn cũng từ chối." Anh ta đặt chai rượu và ly đá vào tay Chu Dần Khôn: "So với thái độ lần trước hắn nhậm chức cảnh sát trưởng khác một trời một vực."
Cựu ủy viên cảnh sát Barlow bị đánh bom chết trước mặt đông đảo người dân, sau đó Chu Dần Khôn đã hẹn với Trợ lý Nội các của Đặc Nạp, đồng thời yêu cầu bên kia tiến cử Bì Sa Văn làm Ủy viên cảnh sát tiếp theo trước mặt Thủ tướng.
So với Barlow đầy tham vọng, Bì Sa Văn sinh ra trong một khu ổ chuột, hắn có được vị trí như ngày hôm nay nhờ cưới một người vợ thuộc dòng dõi cao quý, và hắn cũng hiểu rất rõ điều này. Quan trọng hơn là, bản thân Bì Sa Văn là một quân nhân, bố vợ là quan chức cấp cao trong quân đội Thái Lan. Quân đội Thái Lan và hoàng gia có mối liên hệ mật thiết với nhau, nếu đi theo đường lối này và gia nhập gia đình hoàng gia, tỷ lệ thông qua đề xuất hợp pháp hóa ma túy sẽ được nâng cao lên rất nhiều.
Suy cho cùng, nếu đề xuất này muốn được Quốc hội thông qua thì các thủ tục khác nhau rất phức tạp, cũng không biết sẽ mất bao lâu. Đặt tất cả chip* vào hi vọng này không an toàn, cũng không đủ nhanh.
*Mấy cái chip tròn tròn trong sòng bài ấy, chip này thay cho tiền.
"Làm sao, mày cho rằng nó sau khi nhậm chức liền trở mặt không nhận người*?"
*Trở mặt không nhận người: đạt được lợi ích rồi thì không nhớ đến lòng tốt của người khác nữa.
Chu Dần Khôn nhấp một ngụm rượu: "Vừa mới nhậm chức, Sở cảnh sát Bangkok đã bị tấn công, quân đội cũng thất bại, cái này giống như một cái tát vài mặt Bì Sa Văn và bố vợ nó vậy. "
Lúc này A Diệu mới nhớ ra thời điểm đó để giải cứu Chu Hạ Hạ khỏi Tướng Ba Thái đã xảy ra một vụ khủng bố. Ngày hôm đó Đặc Nạp cũng gọi điện chất vấn anh Khôn. Do rút lui kịp thời nên nguyên nhân của sự việc này vẫn chưa được tìm ra, với tư cách là cảnh sát trưởng, Bì Sa Văn đã phải chịu áp lực rất lớn.
"Vậy chúng ta có nên tiếp tục liên lạc với hắn không?" A Diệu nghĩ thầm, nếu trực tiếp từ bỏ đường dây này thì thật đáng tiếc.
"Những kẻ này thật đúng là ngu ngốc." Chu Dần Khôn cười lạnh: "Nếu không bắt được hàng thật, tại sao không bắt hàng giả?"
*Ý là nếu không bắt được người gây ra thì có thể bắt kiểu kẻ chịu tội thay.
A Diệu đại khái hiểu được ý tứ này.
Thái Lan có nhiều nhóm tội phạm đến mức không đếm được, chỉ cần đổ lên đầu bọn chúng một vụ tấn công khủng bố là vụ án có thể khép lại. Nhưng vấn đề là... nếu úp nồi như vậy cho một nhóm tội phạm thậm chí còn không có súng cối thông thường thì sau khi tin tức được phát đi ngay cả những đứa trẻ đang ăn kẹo mút trên đường cũng không tin.
Bì Sa Văn không làm như vậy có lẽ vì sợ mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Nếu thật sự muốn tìm vật tế thần thì cũng phải sắp xếp thật cẩn thận. Người đàn ông ngồi trên sofa buồn chán, dùng điều khiển từ xa chuyển kênh, từ trận đấu quyền anh đến buổi hòa nhạc, từ buổi hòa nhạc sang tin tức, cuối cùng dừng lại, nâng cằm lên.
A Diệu nhìn qua.
Tin tức đưa tin phát hiện xưởng in tiền đô la giả trong một sòng bạc ngầm ở Bangkok, một phần nhỏ tiền giả được lưu hành trong sòng bạc, phần lớn số còn lại được bán cho các cửa hàng đổi tiền và lưu thông ra thị trường.
"Nơi này là một vị trí tốt." Chu Dần Khôn nói: "Là hắn."
Hắn, là ám chỉ Na Long, ông chủ đứng đằng sau sòng bạc ngầm này. Thủ lĩnh băng đảng nổi tiếng ở Patpong, khu đèn đỏ của Bangkok, thời trẻ từng có một khoảng thời gian gắn bó với ông già Tái Bồng, sau đó thành lập doanh nghiệp riêng, còn học hỏi ông già thành lập một đội quân vũ trang, cuối cùng cũng chỉ thành lập ra một băng nhóm xã hội đen chỉ biết đập phá và cướp bóc. Sau một số thao tác, miễn cưỡng đáp ứng tiêu chuẩn để kết thúc vụ án.
"Để ý một chút, trước gửi cho Bì Sa Văn hiệu suất làm việc để hắn yên tâm, sau đó hẹn gặp sau."
"Đã hiểu."
"Đối với những thứ khác thì chú ý tiến độ, nếu không có việc gì khẩn cấp thì mấy ngày nay đừng tới." Chu Dần Khôn một tay chậm rãi lắc ly rượu, tay còn lại chống lên lưng ghế sofa: "Tao muốn nghỉ ngơi vài ngày."
A Diệu nghe thấy hai từ mà trước đây anh ta chưa bao giờ nghe thấy, vô thức hỏi lại: "Nghỉ ngơi?"
Trong giọng điệu không che giấu được sự ngạc nhiên. Chu Dần Khôn liếc anh ta một cái, hào phóng nói: "Mày cũng được phép nghỉ ngơi vài ngày."
Anh Khôn thế mà lại bảo anh ta nghỉ ngơi.
A Diệu sửng sốt một lát, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc: "Anh Khôn, có phải là vì tối qua em về muộn không?"
Nhiệm vụ mua băng đô thỏ ngày hôm qua quả thực không hoàn thành tốt. Nhưng nếu anh thật sự bất mãn thì theo tính tình của anh Khôn có lẽ sẽ trực tiếp trừng phạt, anh không bao giờ vòng vo như vậy.
Chu Dần Khôn tặc lưỡi, mất kiên nhẫn nói: "Mày không hiểu tiếng người à?"
A Diệu lập tức cúi đầu nói: "Xin lỗi, anh Khôn."
Nghe giọng điệu, có lẽ anh thực sự chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày. Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, Anh Khôn chưa bao giờ được nghỉ ngơi. Anh ta chỉ theo đi khắp nơi thôi nhưng cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi. Anh Khôn quanh năm bận rộn, mọi quyết định đều liên quan đến cuộc sống và công việc, thể chất và tinh thần kiệt quệ nên anh xứng đáng được nghỉ ngơi vài ngày.
Thật tình thì, người đàn ông chỉ đơn giản nhìn thấy ngày tháng trên bản tin. Hôm nay là thứ sáu, ngày mai và ngày kia là cuối tuần, thỏ con sẽ ở nhà. Sau một thời gian dài tận hưởng dịch vụ suốt ngày đêm, Chu Dần Khôn không muốn ai làm phiền mình.
A Diệu nhận được thông báo nghỉ lễ tạm thời mà trước đây anh ta chưa từng nhận được, sau khi bước ra khỏi cửa biệt thự, anh ta vẫn có chút bối rối, không biết phải làm gì trước.
Trong biệt thự, Chu Dần Khôn quay lại trận đấu quyền anh trước đó, xem đến chán ngán, có một ít cảnh đẫm máu cũng quay đi quay lại. Anh chuyển kênh, cuối cùng dừng trước phim truyền hình nhiều tập.
Chu Dần Khôn khoanh tay xem hai phút, tình tiết giống như có chút quen thuộc.
Trong phim, có một người đàn ông giữ một cô gái trẻ đang đi học, tập này hai người cãi nhau, người đàn ông đến đón cô ở cổng trường nhưng giáo viên tình cờ nhìn thấy nên đã mời cô đến văn phòng. Sau khi thảo luận chi tiết, người đàn ông cuối cùng đã tặng một thư viện cho trường và đặt tên nó theo tên cô gái. Cô gái cảm động, hai người không chỉ làm hòa mà mối quan hệ của họ cũng nhanh chóng được hâm nóng.
Chu Dần Khôn uống hết rượu trong ly, còn có một cách khác.
Bộ phim truyền hình phát sóng liên tục bốn tập, khi kết thúc cũng đã là hai giờ rưỡi chiều, chai rượu trên bàn đều đã cạn sạch. Ba tập tiếp theo nói về hôn nhau, không có gì thú vị, đúng là lãng phí thời gian, xem hồi lâu lại nhớ đến cái thư viện.
Người đàn ông tắt TV đi đến phòng tập thể dục dưới lòng đất tập đấm bốc trong hai giờ, mồ hôi chảy đầm đìa, lúc này mới cảm thấy sảng khoái.
Sau khi tắm xong, anh nhìn thấy Hạ Hạ đi học về.
Thứ Sáu tan trường sớm hơn bình thường nửa tiếng, Hạ Hạ chào Linda, chuyên gia dinh dưỡng vừa đến rồi đi lên lầu thì bắt gặp Chu Dần Khôn ở cầu thang tầng hai. Cô dừng lại, nhìn lên rồi lại nhìn xuống.
"Cháu về phòng đây."
Trông có vẻ mệt mỏi, chắc là do tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, vẫn còn chưa hồi phục.
Chu Dần Khôn đi xuống lầu gọi một cốc nước đá. Lúc Linda mang đến, anh cũng vừa ngồi xuống ghế sofa, tình cờ nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn.
"Con bé để ở đó à?"
"Vâng." Linda đặt cốc nước đá bên cạnh: "Hình như là thông báo của trường. Thưa ngài, chiều nay có lớp thể dục, Hạ Hạ về chắc là đói lắm, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối trước."
"Ừ." Người đàn ông cầm tờ thông báo lên.
Nhìn thấy nội dung bên trên, anh hơi nhướng mày. Thư mời phỏng vấn phụ huynh – Địa điểm: Văn phòng Tư vấn Công tác Học sinh.
Phỏng vấn, văn phòng. Vì lý do nào đó, ba từ chợt lóe lên trong đầu: thư viện*.
*图书馆
Chu Dần Khôn nhìn vào danh sách, nhếch khóe môi.
Chu Hạ Hạ lần này đã có chút tiến bộ, cuối cùng cũng biết loại chuyện này nên tiếp cận ai trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");