Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối với Hàn Kim Văn, Chu Dần Khôn không chút do dự: "Đi thu xếp đi."
"Vâng."
Hạ Hạ ở trong viện dưỡng lão đến tối. Cô tự tay gói ghém đồ đạc của bà ngoại, rồi lại tự mình mang tro cốt của bà về, đem gửi ở chùa Phumi* cùng với tro cốt của mẹ cô.
*Bhumibol Adulyadej
Trên di ảnh bên cạnh cái hũ, hai mẹ con Tát Nha và Tát Mã đều đang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như thể đang nhìn Hạ Hạ rời đi.
A Diệu không có ở đây nên Chu Dần Khôn tự mình lái xe. Người đàn ông hút xong ba điếu thuốc mới thấy cô bước ra khỏi chùa. Trời đã tối, trước khi lên xe, Hạ Hạ không quên quay lại chào vị hòa thượng đã tiễn cô ra ngoài.
Cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, người đàn ông dập điếu thuốc nói: "Mọi chuyện xong rồi?"
"Vâng." Cô gật đầu.
Không còn lời nào nữa.
Sau hai giây im lặng, xe khởi động lái về phía biệt thự. Lúc trở lại đã quá mười hai giờ, Hạ Hạ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm. Cô vô thức nhìn về phía phòng bếp, lúc này quả nhiên trên bàn có đồ ăn đang bốc khói.
"Hạ Hạ về rồi à." Linda nhẹ nhàng bước tới: "Đói rồi phải không, đi rửa tay, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi nào."
Thấy Hạ Hạ có chút sửng sốt, Linda vỗ nhẹ vào cánh tay cô nói: "Đi ngủ lúc đói không tốt cho dạ dày, ăn một chút được không?"
Hạ Hạ thật sự không có cảm giác thèm ăn chút nào, nhưng trong mắt Linda lại tràn ngập vẻ quan tâm, còn đặc biệt nấu những món này cho cô, Hạ Hạ cũng mỉm cười, nhiệt tình đáp lại: "Được ạ."
Chu Dần Khôn đưa cô đến chùa cho nên khắp người đều bao trùm bởi một mùi hương của khói, nhìn cô gái cả ngày chưa ăn gì đang ngồi ở bàn ăn, anh cũng không nói gì đi lên lầu tắm rửa.
Sau khi Hạ Hạ ngồi xuống, Linda trước tiên bưng cho cô một bát súp, Hạ Hạ dùng hai tay nhận lấy: "Cô Linda, sao cô ở lại muộn thế?"
Linda mỉm cười: "Tôi nhận được điện thoại, cuối tuần này ngài ấy không có về nên bảo tôi tạm thời ở lại đây với cô."
Nhìn Hạ Hạ uống canh, Linda mới yên tâm hơn: "Nghe nói cô cả ngày chưa ăn gì nên tôi làm món gì đó nhẹ nhàng, sẽ không kích ứng với lá lách và dạ dày, ăn nhiều một chút cũng không sao."
"Vâng, cảm ơn cô Linda." Hạ Hạ cầm đũa lên ăn một ít.
Chu Dần Khôn mới tắm xong đi xuống, trên bàn ăn đã trống rỗng. Người đàn ông cau mày: "Con bé ăn bao nhiêu?"
"Hạ Hạ uống một bát canh, ăn chưa đến nửa bát cơm với rau, giờ đã về phòng rồi."
Linda dọn dẹp đồ ăn còn dư đi, rót một cốc nước đá rồi đặt vào tay Chu Dần Khôn như thường lệ. Người đàn ông ngồi vào bàn ăn, ngước mắt hỏi: "Con bé nói gì vậy?"
Linda lắc đầu: "Cô ấy không nói gì, chỉ cúi đầu ăn xong rồi đi lên lầu."
"Bà không nhắc đến bà ngoại của con bé đấy chứ?"
"Không có" Linda liếc nhìn về hướng cầu thang, thở dài một hơi: "Trẻ con ở độ tuổi này, người thân là nơi trú ẩn an toàn nhất, ngay cả kể là những người già như bà ngoại không thường xuyên ở bên cô ấy thì cũng sẽ là một loại nuôi dưỡng tinh thần. Giờ đây dưỡng chất tinh thần không còn nữa, Hạ Hạ nhất định sẽ rất đau lòng."
Người đàn ông nghe xong liền cau mày.
Nguồn nuôi dưỡng tinh thần không phải là tiền bạc hay quyền lực, vậy thì có ích gì? Bà ngoại cô đã già yếu rồi, nếu không có sự chăm sóc ở viện dưỡng lão thì chỉ sợ cũng không sống được tới bây giờ.
"Tại sao lúc buồn con bé lại không khóc?" Chu Dần Khôn nói: "Cũng không rơi một giọt nước mắt nào."
Nghe xong Linda cũng có chút lo lắng: "Vậy thì cô ấy có thể sẽ cất giữ tất cả trong lòng, thưa ngài, đây là hành động cực kỳ không tốt. Cảm xúc của con người, đặc biệt là những cảm xúc buồn bã tiêu cực thì càng cần phải trút bỏ. Nếu cứ giữ mãi trong lòng lâu ngày, chắc chắn sẽ gặp vấn đề về cả về tinh thần lẫn thể chất."
Có nghĩa là, nếu Chu Hạ Hạ không khóc, thì cũng chính là đang tự làm khổ chính mình.
Sắc mặt Chu Dần Khôn càng trở nên xấu hơn.
"Nhưng nỗi đau mất đi người thân thì sự an ủi của người ngoài cũng chẳng có ích gì, Hạ Hạ bắt buộc phải dựa vào chính bản thân mình để hồi phục."
Vừa dứt lời, chuông cửa biệt thự vang lên, Linda đi ra mở cửa, A Diệu bước vào.
"Anh Khôn, tất cả đã được sắp xếp."
"Ừ." Chu Dần Khôn đứng dậy nhìn về phía Linda lần nữa: "Nếu con bé có bất kì khác thường gì thì phải nói cho tôi bất cứ lúc nào."
Linda gật đầu: "Vâng, thưa ngài."
Chu Dần Khôn lên lầu thay quần áo, trước khi đi xuống còn đi ngang qua phòng Hạ Hạ, anh dừng lại, có ánh sáng phát ra từ khe cửa, chứng tỏ cô vẫn còn chưa ngủ. Nhưng bên trong rất yên lặng, không có chút động tĩnh nào.
Không khóc cũng không ngủ thì làm gì trong đó?
Người đàn ông mở cửa bước vào.
Căn phòng không lớn, nhìn thoáng qua mọi thứ đều rất gọn gàng, ngăn nắp, căn bản không có một bóng người. Anh nhìn về phía phòng tắm, bên trong vẫn sáng đèn nhưng lại không có tiếng giặt đồ.
Nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nghe được một số âm thanh nhè nhẹ phát ra từ bên trong, giống như tiếng nước tràn, cũng giống như tiếng nước nhỏ giọt xuống đất, còn xen lẫn với tiếng thút thít nho nhỏ.
Anh trực tiếp đi đến mở cửa ra. Trong phòng tắm, cô gái đang ngồi trong bồn tắm đầy nước, quần áo ướt sũng dính chặt vào người, cô ôm đầu gối, gần như vùi toàn bộ mặt vào trong nước.
Sắc mặt Chu Dần Khôn thay đổi, anh sải bước về phía trước, túm lấy gáy cô kéo ra ngoài: "Chu Hạ Hạ, cháu dám tự tử?"
Hạ Hạ đột nhiên bị kéo ra, cô giật mình, nước tràn vô mũi và miệng, làm cô gái liên tục ho khan. Người đàn ông không chút thương xót, buộc cô phải nhìn anh: "Tôi đã nói cho cháu biết nếu cháu chết thì mọi chuyện sẽ ra sao chưa?"
Cô gái liên tục lắc đầu, hai mắt đỏ hoe, không phân biệt được thứ trên mặt là nước lạnh hay nước mắt.
Lúc người đàn ông nhìn thấy đôi mắt này, anh lập tức hiểu ra. Nếu cô muốn tự dìm chết chính mình thì từ lúc lên lầu đến giờ cô đã chết ngạt từ lâu rồi.
"Ở trong nước làm gì?" Chu Dần Khôn buông cô ra: "Muốn khóc thì khóc cho đủ đi."
Hạ Hạ ôm đầu gối lắc đầu.
"Lắc đầu là có ý gì, không muốn ra ngoài?" Anh thản nhiên kéo chiếc khăn tới lau nước trên mặt cô.
"Cháu..." Giọng cô nghẹn ngào: "Cháu không có khóc."
Người đàn ông dừng lại một chút, nói: "Muốn lừa ai vậy"
Nghe vậy, mắt Hạ Hạ càng đỏ hơn: "Cháu không khóc.. cháu không thể khóc."
Nhưng vừa nói, nước mắt đã lăn dài, người đàn ông đặt chiếc khăn sang một bên: "Làm sao?"
"Cháu đã hứa với bà là sẽ không khóc, chúng ta đã thỏa thuận với nhau từ lâu rồi. Bà nói....bà đang ngày càng già đi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, bà nắm tay cháu, bà muốn cháu hứa lúc bà đi cháu không được buồn."
Càng nói, cô ấy lại càng khóc nhiều hơn.
"Mỗi lần đến thăm bà, cháu đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần lúc mở cửa ra sẽ không được nhìn thấy bà. Nhưng mà bà vẫn luôn ở đó mỉm cười với cháu, mang đồ ăn ngon cho cháu, còn... bà còn hỏi cháu ở trường có vui không."
"Làm sao mà bà có thể đột ngột ra đi như vậy được?" Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống nước trong bồn tắm: "Cháu vẫn muốn bà ngoại cùng cháu đến trường lần nữa, vẫn còn muốn ăn cơm cùng bà, vừa ăn vừa nghe bà kể chuyện tuổi thơ của mẹ."
"Cháu không hiểu tại sao ngày này sẽ đến sớm như vậy." Hạ Hạ bật khóc: "Cháu đã hứa với bà là sẽ không khóc, nhưng cháu không kìm lại được, cháu không làm được... cháu không còn người thân nữa rồi, cháu thực sự không còn người thân nữa."
Tiếng nói đau khổ kìm nén của cô vang vọng trong phòng tắm.
Chu Dần Khôn im lặng lắng nghe.
Chỉ để giữ lời hứa với một người đã chết mà cô lại chịu đựng suốt cả một ngày, đến lúc về cũng chỉ dám vùi mặt xuống nước giả vờ như bản thân không khóc. Một người sao có thể làm được chuyện ngu ngốc như vậy chứ, lục tung cả thế giới này ra sợ cũng không tìm được người thứ hai.
Thấy cô lại muốn vùi mặt vào trong nước, anh không nói một lời trực tiếp bế cô ra ngoài, nước trên người cô làm ướt hết bộ quần áo anh vừa thay.
Chu Dần Khôn ném cô lên giường, cởi bộ quần áo ướt của cô ra, cô gái kinh hãi nhìn anh như đang nhìn một con quái vật, nhìn thấy ánh mắt đó cổ họng người đàn ông nghẹn lại, anh kéo chăn bông đắp lên người cô, che kín toàn bộ cơ thể cô.
Anh đứng bên giường, cao ngạo nhìn xuống: "Ở trong này khóc cũng được, bà ngoại cũng sẽ không nhìn thấy."
Lúc đầu dưới chăn rất yên tĩnh, dần dần tiếng khóc càng lúc càng lớn.
A Diệu không biết sao Chu Dần Khôn lại ở trên lầu lâu như vậy, lâu đến mức anh ta phải lên nhắc nhở, đã trễ hơn hai tiếng so với giờ khởi hành ban đầu.
Vừa bước tới cửa phòng Hạ Hạ, anh ta đã nghe thấy tiếng khóc bên trong, A Diệu vô thức nhìn qua. Thấy Chu Dần Khôn trong phòng, A Diệu dừng lại, không vào làm phiền anh.
Chu Dần Khôn đứng bên cửa sổ, ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Mãi đến khi trong chăn không còn tiếng động nữa, anh mới quay người, bước đến bên giường nhấc một góc chăn lên. Đúng như dự đoán, ga trải giường đã ướt đẫm một vùng rộng lớn, cô gái cuộn tròn nhắm mắt lại, trên mặt vẫn còn nước mắt.
Khóc thật lâu, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Từ khóe mắt, người đàn ông nhìn thấy một bóng người ở cửa, không cần đoán cũng biết là A Diệu đang đợi ở bên ngoài. Giây tiếp theo, ánh mắt anh vô tình liếc nhìn bức ảnh đặt trên đầu giường, trong đó Chu Hạ Hạ đang ngồi giữa ba mẹ cô, mỉm cười hạnh phúc.
Anh lại cúi đầu nhìn người trên giường. Nhìn như thế này, trông giống như một chú cún con.
*
Trên máy bay.
A Diệu nhìn Chu Dần Khôn rồi lại nhìn người trong tay anh. Chu Hạ Hạ lúc tỉnh lại chắc phải rất sợ hãi, lúc ngủ bị đem lên máy bay, khi tỉnh dậy đã thì đến Châu Âu.
Có điều, Hạ Hạ lại không ngủ lâu như vậy. Đi được nửa đường, cô dụi mắt tỉnh dậy.
Nhìn thấy A Diệu ngồi đối diện, sau đó lại thấy bản thân đang trên máy bay, cô lập tức mở mắt ngồi thẳng dậy. Phản ứng lớn như vậy khiến người đàn ông đang nhắm mắt tập trung bên cạnh phải tặc lưỡi: "Làm gì vậy?"
Hạ Hạ lập tức quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen của người đàn ông.
"Chúng ta sẽ bay sang Anh à?" Hai mắt cô sưng đỏ, giọng nói khàn khàn: "Để làm gì vậy?"
Còn có thể làm gì, đương nhiên là vì có công việc.
Nhưng nói cho cô thì cô không hiểu, Chu Dần Khôn tùy ý nói: "Đi giải quyết một số việc."
"Vậy... chúng ta sẽ ở lại mấy ngày, khi nào thì về?"
Người đàn ông nhìn cô, rõ ràng không kiên nhẫn.
Hạ Hạ nhìn ánh mắt đó thì cúi đầu, mím môi nói: "Trường vẫn chưa cho nghỉ nên như vậy sẽ làm chậm trễ việc học."
"..."
Chu Dần Khôn nhìn cô: "Ý cháu là, tôi nên để cháu ở nhà để cháu tự khóc đến chết phải không?"
Anh đưa cô ra ngoài để thay đổi môi trường và thư giãn, nhưng những rắc rối thực sự của cô bắt đầu lộ diện.
Nghe anh nói vậy, Hạ Hạ không khỏi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng giải thích: "Cháu đã hứa với bà ngọai là sẽ học tập chăm chỉ để thi vào đại học."
Lại là bà ngoại.
Người đàn ông càng nghe càng khó chịu. Khóc suốt một đêm qua vẫn chưa xong, hôm nay lại mở miệng nói như vậy. Anh chưa bao giờ thấy cô coi những gì anh nói nghiêm túc đến vậy.
Chu Dần Khôn phớt lờ cô, Hạ Hạ đành phải im lặng.
*
Sau tổng cộng 12 giờ bay, máy bay hạ cánh ở Anh lúc 9 giờ sáng giờ địa phương.
A Diệu hỏi anh có nên đưa Hạ Hạ đến khách sạn trước không, như vậy thì khác nào ném con chó con một mình ở lại, Chu Dần Khôn nhìn con chó con vẫn đang trong trạng thái chán nản, nói: "Không cần, cứ đến đó đi."
Hạ cánh xuống còn mất thêm nửa giờ lái xe, cuối cùng mới đến được thị trấn Perth, Surrey.
Nơi này nằm ở phía tây nam London, giáp sông Thames, do có số lượng lớn cây xanh hồ nước và các cảnh quan thiên nhiên khác nên nó còn được gọi là khu vườn phía sau phía tây nam London.
Toàn bộ quận Surrey tràn ngập những tòa nhà kiểu Anh cổ điển, ngồi trên xe, Hạ Hạ nhìn thoáng qua đã thấy những tòa nhà thấp sang trọng, cảnh quan trang viên độc đáo, những người đang trò chuyện trên ghế công viên đang uống cà phê.
Gió thổi vào, mang theo chút mát lạnh trên mặt, ngay sau đó, cửa sổ xe nâng lên.
Hạ Hạ nghiêng đầu nhìn, thấy xe rẽ vào một đại lộ dài rợp bóng cây, lái một mạch đến cuối đường, hướng về một trang viên tư nhân lấy chủ đạo là màu trắng.
Dạo quanh đài phun nước trung tâm là có thể thấy nhiều người làm vườn mặc đồng phục đang cắt tỉa cây trong vườn. Xe chậm rãi dừng lại trước toà nhà chính, lập tức có người tiến tới mở cửa, lịch sự mời khách vào trong.
Vừa vào cửa đã có người giúp việc mặc đồng phục mang theo khăn nóng lau tay, nở nụ cười phù hợp như thể đã được huấn luyện đồng đều.
Nội thất trong biệt thự có trần hình vòm cao, màu trắng tinh theo phong cách nước Anh, đơn giản nhưng không hề trống rỗng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính kéo dài từ sàn đến trần nhà, tạo thành những đường nét kiến trúc độc đáo, Hạ Hạ cũng nhận ra những bức tranh trừu tượng trên tường là của họa sĩ Cruise ở Birmingham. Trước đây cô chỉ được nhìn thấy những bức ảnh này trưng bày trong phòng trưng nghệ thuật của trường.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hồng trà thoang thoảng, Hạ Hạ nghĩ chủ nhân nơi đây nhất định là người biết hưởng thụ cuộc sống.
Thấy cô lại nhìn thêm vài lần, Chu Dần Khôn kéo đuôi tóc cô: "Thích ngôi nhà này không?"
Hạ Hạ gật đầu: "Thật đẹp."
Người giúp việc dẫn đường, dẫn bọn họ đi qua một hành lại dài giống như phòng triển lãm nghệ thuật, cuối cùng đi tới phòng khách. Phòng khách rộng áp dụng thiết kế chìm với hai màu đen trắng, thoạt nhìn hơi giống một bàn cờ.
Hạ Hạ khi nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha thì hơi giật mình, có cảm giác hơi quen.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng kem, tóc cắt ngắn gọn gàng, nhìn có vẻ chỉ khoảng hai mươi. Trước mặt là một bộ ấm trà bằng sứ trắng, khi có khách đến, hắn ngước mắt lên mỉm cười dịu dàng: "Anh Chu, đã lâu không gặp."
Chu Dần Khôn nhướng mày đi tới, thản nhiên ngồi xuống: "Cũng không lâu gì, anh dù sao cũng chỉ mới vội vã chạy trốn khỏi Hong Kong đến nay chưa đầy một tháng."
A Diệu nghe vậy, trong tiềm thức muốn chạm vào súng. Đến ngần ấy thời gian rồi, lời nói của anh Khôn vào thời điểm quan trọng vẫn không hề thay đổi.
Hạ Hạ vừa nghe đến từ "Hồng Kông" liền nhớ tới người này là ai. Lúc cô còn ở Hồng Kông, Chu Dần Khôn đã đưa cô đến một sòng bạc ở Ma Cao, người này chính là ông chủ sòng bạc, hắn họ Trần. Lúc đó hắn còn đeo một cặp kính gọng vàng.
Nghe Chu Dần Khôn nói như vậy, sắc mặt Trần Huyền Sinh không chút thay đổi, ngược lại nhìn về phía A Diệu cùng Hạ Hạ đang đứng ở một bên, lịch sự nói: "Mời ngồi."
"Cảm ơn."
Hạ Hạ đáp lại, ngồi ở mép ghế sofa.
Không ngờ lúc gặp lại, Chu Dần Khôn thế mà đưa cô đi cùng. Trần Huyền Sinh không khỏi nhìn kỹ Hạ Hạ hơn một chút.
So với lần trước, cô gái này đã thay đổi rất nhiều. Đoạn thời gian đó, khuôn mặt cô tràn đầy sức trẻ, đôi mắt lại vô cùng trong sáng. Nhưng lần này, khi hắn nhìn qua cô, khóe mắt và lông mày của cô lại hiện lên một chút quyến rũ. Rõ ràng... từ khóe mắt hắn liếc nhìn Chu Dần Khôn, đúng như dự đoán, dù có nhỏ đến đâu thì cũng dở thủ đoạn biến thái được.
Hắn bình tĩnh quay mặt đi, rót hồng trà đã pha vào cốc: "Anh Chu cứ như vậy đến đây, anh không sợ tôi làm ra chuyện gì sao?"
Chu Dần Khôn mỉm cười nói: "Lãnh thổ đúng thật là lãnh thổ của anh, nhưng cuối cùng ai mới là người gặp rắc rối thì cũng khó nói."
A Diệu không khỏi nhìn Chu Dần Khôn lần nữa. Ngay cả kẻ ngốc nghe lời này cũng hiểu, anh Khôn lại tát thêm một cái vào mặt Trần Huyền Sinh, chế nhạo địa vị của Trần gia ở Hồng Kông, vì thế nên cuối cùng Trần Huyền Sinh mới phải bỏ chạy về Anh.
Anh ta lại nhìn Trần Huyền Sinh, người sau không nói gì chỉ mỉm cười, ý tứ không rõ ràng.
Bầu không khí nhìn thì có vẻ thoải mái nhưng lại căng thẳng đến khó tả.
Đúng lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng giày cao gót, mọi người trong phòng khách ngước mắt lên, đầu tiên đập vào mắt chính là một cái váy màu đỏ, cái váy ôm lấy những đường cong tinh tế của người phụ nữ, để lộ hình dáng đôi chân thon dài.
"Nghe nói hôm nay có khách, đêm nay tính khui chai* à?"
*Ý chắc mở tiệc.
Người phụ nữ thản nhiên vén tóc lên rồi bám vào cầu thang đi xuống. Chu Dần Khôn nhìn thoáng qua đã nhận Trần Thư Văn, cô ấy chính là chị gái đã dạy cô khiêu vũ trong sòng bạc Macao.
Qua giờ đụng xe đau quá, không có tâm trạng ôn thi nên lên chương luôn, giờ quay lại cày quốc tiếp nè, chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");