Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Con đường rạng sớm vắng tanh, cả đường chỉ có vài chiếc xe chạy qua.
Trong xe thoang thoảng mùi máu. A Diệu liếc nhìn gương chiếu hậu: "Anh Khôn, dù anh không đến bệnh viện thì cũng nên để bác sĩ xem qua đi. Vết thương của anh có thể sẽ phải khâu đấy."
Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, nghe A Diệu nói xong anh mới mở mắt ra xem vết thương trên tay.
Thành thật mà nói, vết thương này đúng là xấu hổ mà, dù nặng hay nhẹ, nó cũng không phải là vết thương do dao hay do đạn bắn tạo ra, vừa nhìn đã biết là bị một người phụ nữ cắn.
Chu Dần Khôn anh từ bao giờ lại bị phụ nữ làm cho bị thương?
Anh cau mày thiếu kiên nhẫn: "Không khâu."
"Vậy tối nay quay lại chỗ cô Tạp Na nhé?" A Diệu hỏi lại.
Tạp Na cô ta biết cách băng bó.
"Ừ." Chu Dần Khôn lười biếng đáp lại.
A Diệu cảm thấy nhẹ nhõm. Một lúc sau, anh ta lại nhìn vào kính chiếu hậu: "Anh Khôn."
"Làm sao?"
"Tối nay anh thực sự muốn giết ông ta à?" A Diệu đã ở bên cạnh Chu Dần Khôn nhiều năm, cũng không giấu diếm mà hỏi ra.
Lúc đầu, có lẽ anh ta đã đoán được tại sao Chu Dần Khôn lại dùng Chu Hạ Hạ để uy hiếp Chu Diệu Huy.
Dù sao thì họ cũng đã hứa với Y Vạn ba mươi kg hàng hóa. Số lượng lớn như vậy, đừng nói là toàn bộ Đông Nam Á, thậm chí toàn bộ Châu Á, chỉ có Tái Bồng và Chu Diệu Huy có thể lấy ra được.
Việc truy đuổi của Thác Sa thực ra chỉ là vỏ bọc, Chu Dần Khôn dùng thủ đoạn, lẽ ra có thể dùng mạng sống của Thác Sa làm vật trao đổi. Nhưng liệu Chu Diệu Huy có đồng ý hay không thì thực ra vẫn còn chưa chắc chắn. Suy cho cùng, thời đại dựa vào đám côn đồ và phí bảo kê đã qua, Thác Sa và bang Hồng Ngõa đã không còn danh tiếng như những năm trước.
Nhưng nếu như trực tiếp dùng con gái của Chu Diệu Huy thì là đằng khác.
Lúc này, A Diệu đã hiểu ra mọi chuyện.
Nhưng tại sao Chu Dần Khôn lại chỉa súng vào Chu Diệu Huy? Anh thực sự muốn giết ông ta? Nhưng rõ ràng họ là anh em mà.
"Làm sao, không thể giết?"
Chu Dần Khôn liếc nhìn gương chiếu hậu, đối diện với A Diệu.
Ông già không cho anh động vào thuốc phiện là bởi vì ông ta có tận hai người con trai, ông ta còn có thể chọn qua chọn lại. Nhưng nếu như chỉ còn lại một đứa thì không còn lựa chọn nào khác.
Với công việc kinh doanh khổng lồ của chính mình, cứ thế phủi tay đi là không thể nào. Chỉ cần Chu Diệu Huy không còn là vật cản đường, tương lai muốn bao nhiêu thì cũng chỉ là một con số. Chỉ cần hắn còn sống, muốn lấy được hàng thì lần nào cũng sẽ phiền phức như đêm nay.
Ông ta là rắc rối, mà Chu Dần Khôn thì ghét rắc rối.
Chỉ một câu, A Diệu gần như đã hiểu được lý do.
Nếu không phải Chu Hạ Hạ nhảy lên cắn một cái, Chu Dần Khôn đã sớm giết chết Chu Diệu Huy, sau đó để cho xạ thủ đối phó đám người Thác Sa còn chưa chạy ra khỏi Tháp Sathorn, cuối cùng truyền đến tai ông cụ Tái Bồng sẽ là Thác Sa đuổi giết Chu Dần Khôn chỉ vì ngón tay của cháu trai mình, mà Chu Dần Khôn lại nhờ Chu Diệu Huy giúp đỡ, trong cuộc xung đột giữa hai bên, Thác Sa và Chu Diệu Huy không may bị bắn chết.
Điều này trong mắt người ngoài có vẻ hợp lý, nó sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng kinh doanh của Tái Bồng. Về việc ông già có tin hay không thì đến lúc đó cũng không còn quan trọng nữa.
Ván bài này tuy tàn khốc nhưng có thể giải quyết một lần là mãi mãi. Sự việc xảy ra bất ngờ nhưng Chu Dần Khôn chỉ tích tắc đã vẽ ra được cái kịch bản hoàn hảo như vậy.
Vậy thì...
Sau đó A Diệu không khỏi nghĩ đến cô gái suýt nữa bị Chu Dần Khôn bóp cổ đến chết kia.
Cô bé có vẻ yếu đuối và hèn nhát, mềm yếu đến mức chẳng ai thèm để ý đến, thế mà thực sự đã phá hỏng kế hoạch của anh Khôn.
Mặc dù Chu Diệu Huy không nói gì, nhưng sau này cơ hội như vậy chắc chắn sẽ không đến nữa. Cục diện chỉ có thể trở lại bị động như cũ, nếu anh Khôn muốn buôn thuốc, chắc chắn sẽ phiền phức rất nhiều.
Lần này, nếu không phải vì 30kg hàng hóa kia, chỉ sợ Chu Hạ Hạ đã bị ném khỏi tháp Sathorn cho nát bấy rồi, thi thể cũng để cho chó ăn. Có điều, để cô trở về mà không sứt mẻ gì có vẻ không phải là phong cách làm việc của Chu Dần Khôn.
Nhưng cũng không nhất thiết phải ra tay. A Diệu nghĩ, dù sao thì cô cũng là cháu gái ruột của Chu Dần Khôn. Cũng không phải là những người tạp nham bên ngoài kia, cái loại mà Chu Dần Khôn thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên.
Cho đến nay, những cô gái được anh Khôn nhớ tên thì hầu như đều có cuộc sống không tệ. Ví dụ như Tạp Na kia, người này đã sống trong nhà anh, cũng được xem như là một cô tình nhân chính thức, mà Chu Hạ Hạ, cắn anh mạnh đến thế nhưng vẫn còn toàn vẹn trở về.
Xe nhanh chóng lái vào cổng biệt thự, Tạp Na vội vàng đi xuống lầu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy bàn tay phải bị thương của Chu Dần Khôn.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói dịu dàng của Tạp Na tràn đầy lo lắng, cô ả thậm chí còn không chào A Diệu như trước, A Diệu nhìn cô ta cầm theo hộp y tế nên chỉ đi đến cửa rồi trở ra.
Tạp Na ngồi bên cạnh Chu Dần Khôn, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đặt lên đầu gối cô ta: "Nghiêm trọng như vậy, cần phải khâu lại."
Giọng điệu của có vẻ trách móc.
Chu Dần Khôn quay đầu lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ta, mỉm cười kéo dây áo của chiếc váy ngủ bằng lụa đã bị tuột do bước đi lo lắng của cô ta lên.
"Khâu lại làm sao thoải mái bằng việc nhìn em lo lắng chứ?"
Tạp Na đang mở nắp cồn khử trùng, nghe vậy, cô ta quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy nước mắt và oán trách.
"Được rồi được rồi, lần sau sẽ đi khâu vết thương trước."
"Còn có lần sau sao?" Tạp Na cúi đầu sát trùng cho anh: "Sao có thể cắn anh thành như thế này chứ?"
Từ vết răng và phạm vi vết thương, cô ta có lẽ có thể đoán được là bị một người phụ nữ cắn. Cô ta trước nay chưa bao giờ hỏi về việc làm của Chu Dần Khôn.
"Đang nghĩ gì vậy?" Người đàn ông dùng tay kia nhéo má cô ta: "Bị một con chó con cắn, chẳng lẽ còn phải cắn lại sao?"
"Chó nào mà miệng nhỏ thế? Chó nhỏ mà lại có thể cắn mạnh như vậy."
Tạp Na bôi thuốc có thành phần gây mê quanh khu vực, sau đó dùng kim bấm y tế ghim những phần nghiêm trọng nhất lại với nhau. May mắn là vết thương đã ngừng chảy máu. Sau khi khâu xong, ghim lại, rồi cẩn thận quấn bằng gạc. Nếu như được chăm sóc tốt, thì vết thương sẽ mau lành.
Chu Dần Khôn không quan tâm băng bó nó như thế nào, nhưng anh lại thấy thích thú trước lời nói của Tạp Na: "Giống một con chó con, nhưng không đáng yêu bằng chó con."
Tạp Na nghe vậy có chút khó hiểu, nghe không giống như đang miêu tả một người phụ nữ mà giống như đang miêu tả một đứa trẻ hơn?
Muốn hỏi thêm một câu nữa, nhưng lúc này Chu Dần Khôn lấy ra một tờ giấy, lau nước mắt trên khóe mắt: "Gần đây tôi có một đơn hàng lớn, sau khi xong việc sẽ đưa em đi chơi, đỡ khỏi phải ở trong biệt thự cả ngày buồn chán."
Tạp Na ngạc nhiên: "Tiếp theo anh không đi sao?"
Chu Dần Khôn nhướng mày.
Tạp Na đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng nói: "Xin lỗi, anh Khôn, em không hỏi nữa, chỉ là nhất thời em... vui quá thôi."
Cô ta đã hỏi một câu mà lẽ ra cô ta không nên hỏi.
Nơi ở của Chu Dần Khôn sẽ không được tiết lộ cho bất kỳ ai.
"Ừ." Chu Dần Khôn vỗ đầu cô ta: "Đi rót rượu rượu đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");