Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở về biệt thự, Hạ Hạ liền lập tức đi tắm nước nóng, cảm thấy toàn thân đều trở nên mềm mại.
Rõ ràng lúc ở Anh cô vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau khi vừa đặt chân đến Thái Lan, toàn bộ cơ thể cô như tràn đầy sức sống. Sau khi sấy khô tóc, cô lại nghe thấy điện thoại rung, cô bước ra ngoài.
Cầm máy lên nhìn tên người gọi, cô dừng lại nhấn nút kết nối. Còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông bên kia đã lên tiếng: "Tối nay tôi không về, cháu ngủ một mình được không."
"Ồ, được."
"..." Người đàn ông bên kia im lặng hai giây: "Cháu không có gì muốn hỏi à?"
Giọng điệu không mấy thân thiện.
Giây trước rõ ràng còn bình thường, nhưng giây sau cô không biết đã chọc tới chỗ nào của anh, Hạ Hạ nghĩ nghĩ một lát rồi nhận ra cô thực sự không có gì muốn hỏi cả. Đầu bên kia điện thoại đợi vài giây rồi cúp máy.
Hạ Hạ để điện thoại xuống, ngồi vào bàn học, nhìn tờ lịch.
Đã qua một tháng.
Nhưng mà giống như anh thực sự không có vẻ gì là chán cô. Cho dù là lúc ở Anh hay là bây giờ trở lại. Cô nhìn vào chiếc điện thoại vừa nói chuyện bất giác cau mày.
Rốt cuộc cô nên làm gì nếu mọi chuyện thực sự đúng như những gì chị Thư Văn nói? Nếu một năm, hai năm, thậm chí năm năm mười năm đều sẽ không chán thì sao, cô quả thực đang quá thụ động.
Hạ Hạ thở dài, tắt đèn đắp chăn mỏng đi ngủ. Trong phòng tối, cô nằm ngửa trên giường, lặng lẽ nhìn trần nhà.
Cô nhớ lại trong đầu cuộc trò chuyện trong phòng với Trần Thư Văn vào đêm trước khi rời nước Anh. Chị Thư Văn cẩn thận lắng nghe mọi chuyện xảy ra giữa cô và Chu Dần Khôn, sau một lúc dài im lặng, chị ấy đã hỏi cô vài câu.
Đầu tiên, cô muốn gì? Hạ Hạ biết rất rõ điều này, cô muốn rời đi. Chỉ là, cô không thể hành động liều lĩnh như trước, cuối cùng còn để anh phát hiện ra những người khác có liên quan.
Thứ hai, liệu có cơ hội đạt được mục đích hay không? Nếu không, có thể tự tạo ra cơ hội cho mình hay không? Hạ Hạ xoay người, qua cửa sổ nhìn lấy màn đêm bên ngoài.
Mặc dù Chu Dần Khôn không cử bất kì ai giám sát cô mọi lúc, và anh cũng chưa bao giờ cưỡng bức kiểm tra điện thoại di động của cô, nhưng dù vậy, việc cố gắng làm điều gì đó bí mật dưới mí mắt anh vẫn mang rủi ro rất lớn. Cô không thể để con dao vừa lấy ra khỏi cổ Tụng Ân và Suchela đặt lại nhanh chóng như vậy được.
Nhưng nếu... đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô gái ánh mắt khẽ chuyển động, nhịp tim vô thức đập nhanh. Đây là một ý tưởng hoàn toàn khác với hướng đi trước đó, vừa có vẻ khả thi lại vừa mạo hiểm, Hạ Hạ hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, không thể vội vàng đưa ra quyết định.
Cuối cùng, cô nghĩ đến lời nhắc nhở của chị Thư Văn - đừng để vẻ ngoài dịu dàng hòa hợp đó đánh lừa.
Cô ấy nói Chu Dần Khôn và Trần Huyền Sinh là cùng một loại người, thậm chí còn tệ hơn và biến thái hơn cả Trần Huyền Sinh. Để đạt được mục đích, anh có thể làm ra một đống thứ vô nghĩa, và sẵn sàng chiếm lấy bằng mọi cách.
Hạ Hạ hiểu rất rõ điều này. Chu Dần Khôn còn có thể ra tay đánh chính anh cả của mình đến chảy máu đầu, không chớp mắt ra tay chặt ngón tay của Tụng Ân, tra tấn chú Suchela một cách vô nhân đạo, thậm chí còn nắm tay cô ép cô bóp cò giết chết anh A Vĩ.
Anh đã cứu cô. Nhưng cũng đã cướp đi tài sản thừa kế của ba cô, ép cô cùng anh quan hệ, dùng những người mà cô quan tâm để đe dọa và ép buộc cô, còn giam cầm cô cho đến tận bây giờ.
Cô không biết mục đích của anh là gì khi đột nhiên trở nên kiên nhẫn và dịu dàng khác thường. Nhưng Hạ Hạ vẫn nhớ rõ mỗi lần anh thất hứa, cũng nhớ rõ những lần anh trở mặt.
Càng nghĩ cô càng quyết tâm rời đi.
Đêm càng lúc càng muộn, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Cô gái trên giường dần dần nhắm mắt lại, trong lòng mong chờ ngày mai. Bởi vì càng đến gần ngày mai thì càng đến gần tự do hơn.
*
Trong phòng riêng, Chu Dần Khôn vừa cúp điện thoại, cửa từ bên ngoài mở ra.
Hai người đàn ông bước vào, một người trông khoảng bốn mươi tuổi, người kia trông già hơn một chút. Những vị khách này không ai khác chính là Bì Sa Văn, người kế nhiệm Ba Thái làm ủy viên cảnh sát, và bố vợ hắn ta, Tướng Phán Lực Ngang, phó tư lệnh quân đội Thái Lan.
"Ngài Chu."
Chu Dần Khôn mỉm cười: "Cuối cùng cũng gặp được hai người."
Anh bắt tay với Bì Sa Văn, người sau giới thiệu: "Đây là cha của tôi—"
"Đô đốc Phán Lực Ngang." Chu Dần Khôn tự nhiên đưa tay ra, nhìn thẳng vài Phán Lực Ngang.
Phán Lực Ngang hôm nay mặc bộ đồ giản dị màu đen, mặc dù trên đầu đã có ít tóc trắng nhưng thân hình vẫn cao ráo khoẻ mạnh, ông ta sắc bén nhìn Chu Dần Khôn, sau khi xác định được đây chính là kẻ điên bị đồn là độc chiếm thị trường ma túy ở Thái Lan và Myanmar, hành động cực kỳ kiêu ngạo là chàng trai trẻ trước mặt.
Cậu con trai út của Tái Bồng, so với hồi đó đã khá hơn rất nhiều.
Phán Lực Ngang nắm tay Chu Dần Khôn: "Ngài Chu còn trẻ như vậy, sao không tìm một con đường tốt mà đi."
Trong phòng riêng không có ai khác, Phán Lực Ngang đi thẳng vào vấn đề, Chu Dần Khôn nhướng mày: "Con đường nào kiếm được nhiều tiền thì con đường đó mới là tốt."
"À, đúng vậy."
Ba người ngồi xuống, Chu Dần Khôn tự mình mở một chai rượu. Bì Sa Văn nhìn anh nhàn nhã rót rượu, hắn nhìn qua bố vợ, sau đó mỉm cười: "Xem ngài Chu đây cũng không lo lắng chút nào."
Chu Dần Khôn ngước mắt lên: "Phó tư lệnh đã đích thân đến đây gặp tôi thì có gì phải lo lắng?"
"Nga đã ra lệnh truy nã yêu cầu cảnh sát Thái Lan phải hợp tác." Bì Sa Văn nhìn anh: "Nhưng ngài Chu không cần phải lo lắng."
"Là một công dân tốt của Thái Lan, tất nhiên tôi tin tưởng cảnh sát." Chu Dần Khôn nâng ly lên.
"Sở cảnh sát sẽ từ chối hợp tác với Nga với lý do vì không đủ bằng chứng. Chỉ cần anh Chu không đặt chân lên lãnh thổ Nga, vậy thì họ sẽ không thể làm gì anh."
Bì Sa Văn nâng ly lên chạm nhẹ.
Chu Dần Khôn nhìn Phán Lực Ngang, người này không nói gì cũng không nâng ly. Im lặng vài giây, đặt ly rượu vang đỏ lên bàn, Chu Dần Khôn tựa người vào ghế sofa nói: "Xem ra loại rượu này không hợp khẩu vị của tôi rồi."
Bì Sa Văn mỉm cười không nói gì, chờ bố vợ của hắn lên tiếng.
"Phó tư lệnh trước đây luôn tránh không gặp mặt tôi, thời điểm này hai người lại đích thân tới, đừng nói là trùng hợp đấy chứ?"
"Thế nào." Phán Lực Ngang lên tiếng: "Anh Chu cho rằng vụ tấn công đồn cảnh sát và bắn chết tướng Ba Thái chỉ cần tìm một vật tế thần là có thể giải quyết được?"
Chu Dần Khôn tò mò hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"
"Ngài Chu," Bì Sa Văn nói: "Việc này xảy ra ở Bangkok, tại nhà hát trung tâm quan trọng nhất, và Ba Thái lại là một tướng cảnh sát. Nó có tác động tiêu cực rất lớn đến cảnh sát và quân đội, một quả lựu đạn ném bừa bãi ảnh hưởng đến rất nhiều người dân vô tội. Tỉ như, khi đó tôi vừa mới nhậm chức, ngoài ra còn có tướng Phán Lực Ngang phụ trách nhà hát trung tâm."
Chu Dần Khôn nghe xong lãnh đạm gật đầu: "Nhưng vụ án này cũng đã khép lại, có cần nói thêm nữa không?"
"Đương nhiên." Phán Lực Ngang nhìn anh, trầm giọng nói: "Tôi hi vọng trong lòng anh hiểu rõ, chúng tôi không muốn loại chuyện này tái diễn lại một lần nữa trong nhiệm kỳ của chúng tôi. Ngài Chu, hành vi ban đầu của anh không khác gì hành vi của một tổ chức khủng bố."
Chu Dần Khôn nghe vậy cười lớn, cầm bật lửa châm một điếu thuốc: "Có chứng cứ gì chứng minh là tôi làm không?"
Bì Sa Văn nhìn chằm chằm anh, mỉm cười.
"Ngài Chu có lẽ không biết, trong số các nghi phạm hình sự bị cảnh sát thẩm vấn sẽ được chia thành hai loại. Một là loại người thực sự vô tội, những người này từ đầu đến cuối chỉ kiên trì với một quan điểm - tôi không làm."
"Mà loại còn lại, khi bị thẩm vấn phản ứng đầu tiên là có bằng chứng gì. Tôi nghĩ anh Chu hẳn là phải rất rõ ràng về sự khác biệt."
Chu Dần Khôn ngậm điếu thuốc trong miệng, như cười như không nhìn người đối diện.
Bì Sa Văn hiểu ý nghĩa của cái nhìn đó.
"Quả thực chúng tôi chưa bao giờ thu được bằng chứng chính xác, hiện tại tên trùm xã hội đen Na Long đã bị bắt, vụ đánh bom đồn cảnh sát cũng đã khép lại, không còn truy cứu nữa. Nhưng chúng tôi cũng mong anh Chu đừng coi mọi người như kẻ ngốc."
Đến mức này thì mọi chuyện đã quá rõ ràng.
"Cho nên thời điểm này phó tư lệnh lại cho tôi một sự đảm bảo là muốn từ trên người tôi lấy xuống một chấp thuận."
"Cái này thì dễ nói." Chu Dần Khôn cười cười*: "Ngay từ đầu tôi đã không muốn gây rắc rối, chỉ là đang chống trả khi bị người khác bắt nạt mà thôi. Bây giờ cảnh sát và quân đội đều đang ở đây, tất nhiên một công dân tốt như tôi chắc chắn sẽ tuân thủ pháp luật rồi. "
*Bản raw: cười đẹp, cười rạng rỡ, cười rất tươi.
Nói xong, anh mỉm cười nhìn Phán Lực Ngang: "Nhưng thứ hai người muốn chắc không phải chỉ đơn giản là một lời chấp thuận thôi phải không?"
Phán Lực Ngang từ đầu vẫn luôn bình tĩnh quan sát anh, đối mặt với đôi mắt đen đang cười kia, ông ta im lặng hai giây: "Phải."
Mặc dù cuộc tấn công vào đồn cảnh sát đã mang đến hậu quả cực kỳ tiêu cực, nhưng mọi việc đều đã qua, thật sự không đáng nếu phải bỏ ra nhiều lợi nhuận trong tương lai cho một vụ việc chưa rõ ràng.
"Tôi nghe nói anh đang thực hiện đề xuất hợp pháp hóa cần sa."
Là nghe nói, không phải đang hỏi. Nghe được từ bộ trưởng bộ Y tế Lai Tư, người hiện là người ủng hộ mạnh mẽ duy nhất có thể lên tiếng. Mà tướng Phán Lực Ngang trước mặt lại là nhân vật quan trọng hơn cả Lai Tư.
Suy cho cùng, trong ba đội quân lục quân, hải quân và không quân của Thái Lan, quân đội chắc chắn là bên đứng đầu, mà người chỉ huy quân đội có mối quan hệ mật thiết với hoàng gia Thái Lan, bởi vì ông ta nắm giữ quyền lực thực sự cho nên có thể kiểm soát được tình hình chính trị Thái Lan, ngay cả Thủ tướng Thái Lan cũng không thể lay chuyển được lợi ích của quân đội. Nếu quân đội có thể hỗ trợ thì cơ hội thông qua đề xuất hợp pháp hóa sẽ tăng lên rất nhiều.
Thấy hắn chủ động đề cập đến chuyện này, ánh mắt Chu Dần Khôn hơi lóe lên, cũng hiểu được ý tứ của hắn. So với một lời hứa hời hợt thoáng qua, thứ đáng tin cậy hơn là khi tất cả mọi người đều ở trên cùng một con thuyền, trở thành một cộng đồng vì lợi ích không thể tách rời.
Ví dụ, thứ mà Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn mong muốn là gió yên sóng lặng trong nhiệm kỳ của hai người họ, cũng như những quyền lợi và lợi ích mà họ có được từ việc sử dụng quyền lực của mình để che giấu.
Thứ Chu Dần Khôn muốn là chính phủ Thái Lan viện trợ nhiều nhất có thể để anh tránh khỏi những rắc rối chính trị không cần thiết. Còn về tiền bạc thì không là vấn đề gì cả.
"Chỉ cần đề xuất có thể thông qua, điều kiện là gì cũng không vấn đề." Anh hào phóng nói.
Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn nhìn nhau.
"Như vậy, Ngài Chu có thể chi trả 200 triệu đô la Mỹ mỗi năm được không?"
*4 nghìn 882 tỷ (4.882.000.000.000 VNĐ).
Chu Dần Khôn phủi tàn thuốc, trầm giọng nói: "Vậy thì phải xem viện trợ của hai người có xứng đáng hay không đã."
"Nếu tôi đoán không sai thì đoàn đội của Ngài Chu muốn sử dụng giá trị Y tế và thuế cần sa làm điểm vào." Phán Lực Ngang nói: "Đây cũng chính là lập luận mà Lai Tư đưa ra trong hai đề xuất trước đây của ông ấy. Không biết Ngài Chu đây có gì muốn nói không?"
"Quả thật có một tuyên bố mới, nhưng nó cần phải được giữ bí mật." Chu Dần Khôn nói: "Chỉ cần những người trong Quốc hội có xuất thân từ quân đội thì có ai mà lại không cho tướng Phán Lực Ngang thể diện chứ. Nếu hai người có thể chủ động bày tỏ ý kiến thì mọi việc cũng sẽ dễ giải quyết hơn nhiều."
"Với tư cách là Bộ trưởng Bộ Y tế, đề xuất của Lai Tư đã bị bác bỏ hai lần, Ngài Chu chưa bao giờ thắc mắc nguyên nhân là tại sao sao? Nếu các mối quan hệ chính trị có ích, Lai Tư sẽ không tiếp cận Ngài Chu để đưa ra lời đề nghị."
Chu Dần Khôn nhướng mày và chờ đợi câu tiếp theo.
"Lần đầu tiên Lai Tư đưa ra đề xuất là dựa trên giá trị y tế của cần sa và hệ thống quản lý quốc gia trong tương lai về vấn đề này. Nó có thể đã được thông qua, nhưng trùng hợp là, truyền thông Thái Lan gần như cùng lúc đưa ra tin tức người bị bệnh tâm thần do hút cần sa. Theo báo cáo về bệnh tâm thần, lượng lớn dữ liệu trên cho thấy có tới 60% số ca bệnh tâm thần phân liệt gia tăng trong nước là do bệnh nhân hút cần sa."
Đầu ngón tay Chu Dần Khôn xoa ly rượu, im lặng lắng nghe.
Lúc này Bì Sa Văn tiếp lời: "Thời điểm đó Ngài Chu có lẽ không ở Thái Lan, nếu không thì lẽ ra ngài phải biết rằng việc tiết lộ báo cáo này sẽ trực tiếp dẫn đến sự thất bại của đề xuất. Xét cho cùng thì tác hại của cần sa như một loại ma túy vượt xa giá trị y tế của nó."
"Và thất bại của đề xuất thứ hai là do Lai Tư không giải quyết trực tiếp vấn đề mà thay vào đó hắn lại đưa ra vấn đề thuế trong khi lại né tránh những vấn đề quan trọng nhất, rồi cố gắng thuyết phục Thủ tướng bằng chính sách tiền tệ, kết quả cũng đã rõ."
Đến lúc này, ý tứ cũng đã rất rõ ràng.
Nếu muốn đề xuất thứ ba được thông qua, vấn đề ban đầu sẽ không thể tránh được dù thế nào đi nữa. Những gì Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn nói đều đã đi thẳng vào vấn đề, chẳng khác nào đề cập đến điểm mấu chốt nhất của Chu Dần Khôn.
"Đó là tất cả những gì tôi có thể tiết lộ, tôi hy vọng Ngài Chu có thể giữ lời hứa sau khi mọi chuyện xong xuôi."
Nói xong, Bì Sa Văn lại nâng ly lên, lần này Phán Lực Ngang cũng cầm ly rượu vang đỏ trước mặt lên, Chu Dần Khôn mỉm cười cùng nhau nâng ly.
Sau khi xong việc hai người cũng không ở lại lâu, Chu Dần Khôn bảo Ngô Nỗ đưa hai người đi. Ngô Nô cố ý đóng gói một rương vàng miếng, Bì Sa Văn từ chối, nhưng Ngô Nỗ lại hào phóng cười: "Không bao nhiêu cả đâu Ngài phó tư lệnh, A Khôn trước nay đều rất hào phóng với người người của mình, cậu ấy vừa đáp máy bay đã vội vàng đến đây, trời cũng gần sáng rồi, coi như đây là món quà nhỏ cậu ấy đãi hai người bữa sáng vậy."
Bì Sa Văn nhìn bố vợ, Phán Lực Ngang gật đầu đồng ý. Xe của họ lái đi, Chu Dần Khôn vừa gọi điện thoại xong bước ra ngoài.
Ngô Nỗ quay lại: "Mọi chuyện ổn chứ?"
Chu Dần Khôn hừ một tiếng, lại liếc nhìn hắn một cái: "Lão Hàn đã về rồi sao ông vẫn còn ở đây?"
Ngô Nỗ chậc lưỡi: "A Diệu không có ở đây, tôi đang đợi cậu điều người qua, cậu đã—"
Nói được nửa chừng, Chu Dần Khôn liếc nhìn góc tối bên cạnh, Ngô Nỗ cũng theo bản năng nhìn sang: "Sao vậy?"
Chu Dần Khôn thu hồi ánh mắt: "Không cần điều người đến, để tài xế ở lại là được."
Vừa nói vừa liếc nhìn người thanh niên đang đợi ở xe. Người này trước đó đã canh gác gần biệt thự, cũng là người vừa đưa Hạ Hạ về.
"Là hắn."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");