Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm trở về Thái Lan cô ngủ rất ngon, ngày hôm sau là thứ Hai, Hạ Hạ vẫn đến trường như thường lệ.
Tiết học buổi sáng vừa mới kết thúc, Hạ Hạ còn chưa kịp dọn dẹp xong sách vở thì Lai Á đã chạy tới ôm lấy cô: "Sao cậu lại đột nhiên không đến trường vậy? Tớ còn tưởng cậu thật sự không thèm chào hỏi một tiếng mà đã bỏ đi du học rồi đấy!"
"Đương nhiên không phải." Hạ Hạ nói: "Bà ngoại tớ qua đời, tớ... đến Anh để thư giãn."
"À, ra là vậy." Lai Á cẩn thận nhìn cô: "Vậy bây giờ cậu cảm thấy ổn hơn chưa?"
Nói xong, cô ấy kéo Hạ Hạ bước ra ngoài: "Chúng ta vừa ăn trưa vừa nói chuyện đi."
"Tớ ổn hơn nhiều rồi. Bà ngoại ngày càng già đi, sức khỏe cũng không được tốt. Thực ra tớ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi."
Lai Á nghe xong chuyện, cô ấy còn còn khoa trương mua một đống đồ ăn, hai người ngồi dưới gốc cây cạnh sân trường, nắng chiếu thảng vào chân, gió nhẹ nhàng thổi qua, thật ấm áp và chữa lành.
"Đúng rồi, tớ còn chưa biết bà cậu." Lai Á cắm ống hút vào sữa dâu rồi đẩy đến trước mặt cô: "Chắc cậu đã khóc đến sưng cả mắt phải không?"
Bị nói trúng tim đen, Hạ Hạ gật đầu nói: "Nhưng tớ chỉ khóc một lần thôi. Tớ đã hứa với bà sẽ hạnh phúc mỗi ngày."
"Ồ." Lai Á chống cằm: "Cậu nói vậy làm tớ cũng thấy nhớ bà. Bà rất tốt với tớ, lúc có bà ở bên mẹ tớ thậm chí còn không dám mắng tớ. Sau này khi bà ngã bệnh, bà cũng nói những lời cuối cùng như vậy trên giường bệnh. Tớ lúc đầu còn tưởng bà sẽ bảo tớ phải ngoan ngoãn vâng lời, chăm chỉ học tập, không được chạy lung tung."
"Nhưng mà cuối cùng, tất cả những gì bà nói là bảo tớ phải cười mỗi ngày." Lai Á thở dài: "Cuối cùng tớ đã khóc rất nhiều, còn vừa khóc vừa cười làm mẹ sợ, mẹ còn tưởng tớ bị điên. Thực ra, tớ chỉ muốn làm những gì tớ đã hứa với bà mà thôi."
Hạ Hạ yên lặng lắng nghe, Lai Á thấy cô không nói nữa thì hỏi: "Ơ kìa, cậu cũng nên nghĩ đến mặt tích cực trong vấn đề này, thay vì lúc nào cũng bị bệnh tật hành hạ, vậy thà ra đi thanh thản còn tốt hơn."
"Ừm." Hạ Hạ gật đầu, mỉm cười với Lai Á: "Cảm ơn cậu."
"Sao cậu ngốc thế?" Lai Á mở hộp sushi ra cắn một miếng lớn đầy miệng: "Ai bảo chúng ta là bạn tốt chứ. Nhân tiện, mấy ngày nay tớ đã rất nghiêm túc ghi chép, đều là muốn giúp cậu đấy, đầy đủ rồi, chỉ chờ cậu về xem thôi. Nếu tình trạng này mà cứ tiếp diễn, tớ nghĩ có khi tớ có thể đậu đại học được luôn ấy."
Cô ấy nói vậy khiến Hạ Hạ bật cười. Cô mỉm cười nhìn Lai Á: "Lai Á, tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?"
"Cậu nói đi."
"Ừm.. tớ nhớ trước đây cậu có nói gia đình cậu đã đầu tư vào một bệnh viện. Vậy có biết cách nào để đưa một bệnh nhân ra khỏi bệnh viện không? Không phải là kiểu chuyển viện hay xuất viện, cái loại để lại hồ sơ. Mà là phải được giữ bí mật ấy."
"Có á." Lai Á không do dự trả lời: "Cậu đang nói đến dự án y tế từ thiện?"
Hạ Hạ không ngờ cô ấy thực sự biết, hai mắt sáng lên: "Cậu có biết nhiều về dự án này không?"
Lai Á trợn tròn mắt: "Không nhiều lắm, trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, bố mẹ và ông tớ cho rằng tớ mỗi ngày ở nhà không học hành còn rất ồn ào, cho nên họ bắt tớ đi làm tình nguyện viên. Đây là kiểu tình nguyện viên từ thiện y tế, nói trắng ra thì là chăm sóc bệnh nhân, họ còn đòi hỏi đi ị đi tiểu, sao lúc đó không giết tớ luôn đi cho rồi."
"Loại chuyện này có thể giữ bí mật được không?"
"Không phải là có thể giữ bí mật, mà là nhất định phải giữ bí mật."
Lai Á chắp tay nói: "Rất nhiều bệnh viện lớn có loại dự án y tế kiểu này, nói cho hoa mỹ thì gọi là một tổ chức từ thiện, nhưng nói trắng ra lại là thử nghiệm lâm sàng. Không phải có rất nhiều bệnh nhân trong bệnh viện không đủ khả năng chi trả cho phẫu thuật hay không đủ tiền để uống thuốc nhập khẩu sao? Nếu tự nguyện đăng ký dự án y tế này, vậy thì có thể được miễn mọi chi phí điều trị. "
"Tuy nhiên cũng phải ký một bản cam kết thể hiện sự đồng ý với mọi hành động y tế trong quá trình điều trị, bao gồm cả việc sử dụng những loại thuốc chưa ra mắt trên thị trường và cả những ca phẫu thuật không cần thiết. Bệnh viện không muốn chịu trách nhiệm nên đương nhiên sẽ giữ bí mật các thông tin bệnh nhân."
*Thông tin này có được khi mình đi học, chỉ là muốn chia sẻ một chút, không cần thiết lắm nên có thể bỏ qua. Muốn một viên thuốc được đưa ra thị trường, bắt buộc phải trải qua hàng loạt các khâu thử nghiệm, trước tiên phải chứng thực thành phần của thuốc, có đủ điều kiện, thành phần đó có đúng sẽ chữa trị, hay ức chế được bệnh hay không, sau đó mới có thể xin giấy cấp phép thử nghiệm trên chuột bạch, nếu như thành công, sẽ tiếp tục xin giấy cấp phép sử dụng trên động vật bậc cao hơn (ví dụ như khỉ), cuối cùng mới có thể xin giấy cấp phép sử dụng trên con người. Và đương nhiên, trên trăm người là không đủ, một loại thuốc mới, hoặc vaccin mới bắt buộc phải thử trên ít nhất thuộc hàng nghìn người, sau đó mới được đưa ra buôn bán trên thị trường. Trước đây dịch covid-19, có một số loại vaccin được đưa tới Việt Nam làm thuốc thử nghiệm, và người dân ta đồng ý, trước cái bệnh sẽ chết, và tiêm vaccin chết hoặc không chết, đương nhiên sẽ có người lựa chọn may rủi. Chấp nhận việc thử thuốc, có thể đúng đắn hoặc không. Nhưng cống hiến cho y học là một điều rất tôn vinh.
Hạ Hạ nghe xong liền cau mày: "Như vậy chăng phải tương đương với việc đánh cược với mạng sống của chính mình sao?"
Lai Á nhún vai: "Nếu không thì sao? Chỉ có một phần mười ngàn cơ hội còn tốt hơn là ngồi chờ chết mà. Có một số người mắc bệnh hiểm nghèo không có tiền chạy chữa thì dự án y tế từ thiện này là sự lựa chọn tốt nhất của họ. Không thể cứ luôn trông cậy vào các cơ quan phúc lợi của chính phủ."
"Vậy thì... nếu như không phải mắc bệnh hiểm nghèo, hay là những bệnh nhân không có tiền chữa trị thì có thể đăng ký được không?"
"Tớ không biết. Chắc là phải có điều kiện lọc. Ví dụ như chỉ là bị cảm lạnh thông thường thì chắc là không được."
Nhìn Hạ Hạ trầm ngâm, Lai Á tò mò hỏi: "Sao đột nhiên lại quan tâm tới chuyện này vậy? Cậu có ý định đi làm tình nguyện viên sao?!"
"Không không." Hạ Hạ ngập ngừng nói: "Tớ muốn dùng phương pháp này để giúp một người và gia đình người ấy rời khỏi Thái Lan, nhưng có lẽ là không đáp ứng đủ điều kiện rồi."
Suy nghĩ một lúc, cô hỏi: "Dùng tiền thì có được không?"
Lai Á nghe thấy từ "dùng tiền" từ Hạ Hạ, sữa dâu cô ấy vừa uống gần như muốn phun ra ngoài. Cô ấy nhanh chóng bịt miệng lại, Hạ Hạ lập tức đưa khăn giấy qua.
"Sao vậy, không được hả?"
"Khụ, khụ, khụ! " Lai Á ho mấy tiếng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Bất ngờ nha, Hạ, cuối cùng cậu cũng nhận ra được mình là một người giàu có rồi. Cậu bình thường đến trường trên một chiếc ô tô sang trọng nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng tiền? Tiền có thể tạo nên sự khác biệt đấy! Chỉ là hạn mức cho việc khám chữa bệnh từ thiện thôi, rất dễ giải quyết. Nhưng—"
Cô ấy chợt nhận ra: "Ý cậu là muốn giúp đỡ người khác ra nước ngoài? Khi đó các dự án ở Thái Lan chắc chắn sẽ không còn nữa. Nó phải là một dự án y tế trao đổi xuyên biên giới để những ứng viên được chọn có thể đưa gia đình họ ra nước ngoài điều trị. Tuy nhiên, điều kiện sàng lọc đối với loại dự án này nhìn chung rất nghiêm ngặt, nếu muốn thao túng danh sách... tốt hơn hết là nên đầu tư trực tiếp vào một dự án, vì dù sao thì gia đình cậu cũng đủ khả năng chi trả mà."
Hạ Hạ lập tức hiểu ra.
"Hiện tại có rất nhiều dự án như vậy chờ được đầu tư, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ cần có đủ vốn là có thể triển khai ngay lập tức. Hay thế này nhé, tối nay về nhà tớ sẽ nhờ người sàng lọc thông tin rồi ngày mai đưa cho cậu."
"À không, không cần đâu."
Hạ Hạ nhìn Lai Á, chuyện này nửa điểm cũng tuyệt đối không được truyền qua tay.
"Sao vậy?"
"Tới chỉ hỏi thôi. Nếu có gì muốn biết, tớ sẽ tự mình thu thập thông tin." Hạ Hạ gắp một miếng cá hồi đút cho cô ấy: "Cảm ơn cậu đã giúp tớ ghi chép bài, tan học sẽ mời cậu trà sữa!"
*
Hạ Hạ giữ lời hứa sau giờ học đến quán trà sữa với Lai Á, còn ngồi lại quán rất lâu, nhân tiện còn ký hợp đồng cung cấp đầy đủ áp phích thần tượng mới của Lai Á.
May mắn là gần đây cô ấy đã yêu thích một thần tượng nam khác, cũng không hay nhắc tới Jeffrey nữa, Hạ Hạ cũng không cần phải băn khoăn xem có nên nói cho cô ấy nghe những chuyện trước kia không.
Hôm nay là thứ Hai, lẽ ra cô có thể ở trong căn hộ, nhưng Hạ Hạ vẫn quay về biệt thự.
Lai Á không chỉ đưa cho cô những ghi chú của mình mà để tránh thiếu sót, cô ấy còn thu thập những ghi chú của ba bạn học đứng đầu lớp đưa cho Hạ Hạ.
Cô gộp nhiều ghi chú lại, sắp xếp lại rồi mới chép, chuyên tâm đến mức lúc nhận ra thì trời đã tối.
Chép một lúc lâu cổ tay cô đã có chút đau nhức. Cô đặt cây bút xuống, nhìn dòng chữ trên tờ giấy, có chút mất tập trung.
Cuộc trò chuyện với Lai Á ngày hôm nay đã lặp đi lặp lại trong trong tâm trí cô không biết bao nhiêu lần, những mong đợi và do dự tràn ngập trong lòng buộc cô phải tạm dừng ghi chép để bình ổn lại những sóng ngầm trong lòng.
Giải pháp mà cô nghĩ ra tối qua không phải là tiếp tục chờ đợi Chu Dần Khôn chán ghét rồi để cô rời đi, cũng không phải lén lút rời đi mà là giải quyết hai người kia trước - chú Suchela và Tụng Ân.
Vốn dĩ còn có người thứ ba là chị Tạp Na. Nhưng khi Trần Thư Văn nghe nói Tạp Na từng là người bên cạnh Chu Dần Khôn, nhưng cuối cùng lại chia tay sau khi Chu Dần Khôn rời Hồng Kông, lại không theo anh về Thái Lan, phân tích cho thấy có thể loại trừ Tạp Na.
Hạ Hạ hỏi tại sao.
Trần Thư Văn trả lời rằng nghi ngờ Chu Dần Khôn đã ở với Tạp Na lâu như vậy bản thân chuyện này đã rất đáng ngờ. Thời điểm Tạp Na ở lại Hồng Kông cũng rất vừa vặn, chắc chắn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Cô ta biết rất nhiều về Chu Dần Khôn nhưng lại không bị giệt khẩu, điều đó chứng tỏ cô ta chắc chắn phải đang sống sót. Những người như Chu Dần Khôn, hắn sẽ không dễ dàng di chuyển những quân cờ quan trọng chỉ để uy hiếp Hạ Hạ. Vì thế nên không cần lo lắng.
Như vậy, cuối cùng chỉ còn lại Tụng Ân và Suchela. So với Tụng Ân đang ở Canada xa xôi, cô tin chắc Suchela sẽ nguy hiểm hơn.
Tâm trí cô dần dần bình tĩnh lại, trở nên sáng suốt hơn, tuy vẫn không biết có thành công hay không nhưng Hạ Hạ vẫn mở máy tính lên bắt đầu tìm kiếm thông tin. Không có nhiều thông tin liên quan được tìm thấy, ít đến mức chắc chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay. Dù không tìm được nhưng như vậy lại khiến Hạ Hạ yên tâm hơn.
Nói chung, mỗi dự án y tế đa quốc gia có thể kể tên đều tiêu tốn rất nhiều tiền. Tiền là vấn đề hàng đầu lúc này.
Cô nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười hai giờ. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngoài trời đã tối, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Đứng đó gần mười phút vẫn không có ánh đèn pha chiếu tới.
Bất quá Chu Dần Khôn thường trở về vào sáng sớm, hiện tại thời gian cũng không quá muộn.
Nhưng hôm qua khi vừa xuống máy bay đã có người đến gặp, không biết lại có chuyện gì xảy ra, nếu anh lại trực tiếp ra nước ngoài lần nữa, không biết phải mất bao lâu.
Nghĩ đến đây, Hạ Hạ bước lại bàn, cầm điện thoại lên.
Sau một lúc im lặng, cô bấm số.
*
Trong phòng họp, Chu Dần Khôn đang ngồi trên ghế chính, vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Đã hai giờ trôi qua, ông chủ trẻ vẫn chưa nói một lời nào, có lẽ anh không hài lòng với những đề xuất đang trình bày. Anh bất mãn đến mức lười mở miệng bác bỏ.
Nhưng người chịu trách nhiệm Mike Trần vẫn phải cắn răng tiếp tục phát biểu ý kiến của mình.
"Sáng sớm nay sau khi nhận được cuộc gọi của ngài Chu, chúng tôi đã ngay lập tức triệu tập một cuộc họp thảo luận với tất cả các chuyên gia. Dựa theo gợi ý nguyên nhân thất bại của hai đề xuất đầu tiên của ngài Chu, như chúng tôi đã đề cập trước đó, việc hợp pháp hóa mua bán và sử dụng cần sa, kết hợp vào các vấn đề thuế có vẻ vẫn quá nhẹ nhàng."
"Trước khi cuộc họp bắt đầu, tất cả các chuyên gia đã xem xét lại báo cáo trước đó tại sao dẫn đến việc đề xuất bị thất bại—"
Đang nói nửa chừng, có một âm thanh ù ù vang lên.
Mike dừng lại, nhận ra là điện thoại của Chu Dần Khôn. Ông ta nhìn Chu Dần Khôn vẻ mặt vô cảm cầm điện thoại lên, khoảnh khắc tiếp theo, khóe môi anh hơi nhếch lên.
Bầu không khí căng thẳng trong phòng họp lúc này đột nhiên dịu đi. Các chuyên gia có mặt đều nhìn vào điện thoại di động của anh, có người không khỏi tò mò thì thầm vài câu.
Chu Dần Khôn nhìn tên người gọi, tâm trạng rất tốt. Xem ra chuyến đi Anh lần này cũng không uổng phí, thỏ nhỏ thậm chí còn biết chủ động gọi điện cho anh. Anh cầm lên, nghe thấy một hơi thở yếu ớt, sau đó một giọng nói vang lên: "Xin chào?"
Không hiểu sao giọng nói đó nghe lại đặc biệt nhẹ nhàng.
"Nghe đây." Giọng điều có vẻ lười biếng: "Có chuyện gì vậy?"
"Ừm... Cháu muốn hỏi, tối nay chú có về không?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt người đàn ông càng đậm hơn, hình như cũng một ngày rồi anh chưa thấy cô.
Chu Dần Khôn gõ gõ ngón tay thon dài sạch sẽ lên bàn, cuộc họp hôm nay còn chưa có kết quả nên không thể rời đi. Ngày nộp đề xuất là vào cuối tháng nên không còn thời gian để lãng phí nữa.
Anh không trả lời, người ở đầu bên kia điện thoại yên lặng chờ đợi.
"Đang ở nhà à?"
Hạ Hạ phản ứng một lúc mới trả lời lại: "Vâng, hôm nay cháu không ở căn hộ mà về biệt thự, chú... có định quay về không?"
Lần thứ hai cô hỏi anh có quay về không. Chu Dần Khôn xoay cổ nói: "Về."
"À, được, vậy cháu sẽ đợi chú." Nói xong cô cúp điện thoại.
Người đàn ông nhìn điện thoại, hơi nhướng mày rồi ném nó lên bàn. Sau đó anh ngước mắt lên: "Tăng tốc tiến độ lên."
"Được." Mike nói ngay: "Ngài Chu có vẻ không hài lòng với đề xuất trước đó. Số liệu trong báo cáo này và mô tả chi tiết về độ nguy hiểm của cần sa, và điều nguy hiểm nhất là, báo cáo này đã bị giới truyền thông vạch trần, cũng đã lan truyền rất rộng rãi trong vài năm gần đây, quả thực rất khó để chứng minh và lật đổ nó."
"Vậy thì đổi cách khác." Chu Dần Khôn nhìn một số chuyện gia trong phòng họp: "Thứ tối muốn là nhìn thấy kết quả trong thời gian ngắn, quy trình và phương pháp không quan trọng."
Hàm ý là quy trình và phương pháp gì không quan trọng, cho dù dùng cách hèn hạ cũng được. Miễn là cuối cùng đạt được mục đích thì đó sẽ là cách làm tốt nhất.
Sau khi lời nói rơi xuống, phòng họp rơi vào im lặng. Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
"Có lẽ có một phương pháp nhanh hơn có thể chứng minh giá trị y tế của cần sa trong một khoảng thời gian ngắn và loại bỏ những trở ngại do báo cáo đó gây ra."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");