Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáu giờ chiều, trong phòng họp.
Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến ngày nộp đề xuất hợp pháp hóa, Chu Dần Khôn ngày nào cũng ở lại công ty, đội ngũ chuyên gia gần như buộc phải sống ở đây.
Thực tế thì Chu Dần Khôn cũng rất khó chịu với những ông già này. Làm việc quá chậm, nếu không phải do có anh ở đây thì chắc còn chậm hơn nữa.
Nhờ áp lực công khai và bí mật từ ông chủ trẻ, dự án vi khuẩn đã đạt được tiến độ đáng kể.
Lúc này, Santos đang báo cáo kết quả sơ bộ: "Chúng tôi đã chi tiền để tuyển dụng những bệnh nhân mắc chứng động kinh, hầu hết đều là những người vô gia cư sống trên đường phố. Độ tuổi từ sáu đến sáu mươi tuổi, không có yêu cầu rõ ràng về giới tính, nhóm thử nghiệm và nhóm đối chứng được phân chia theo nguyên tắc ngẫu nhiên."
"Sau một tuần thử nghiệm ngắn hạn, về cơ bản có thể khẳng định được vi khuẩn của chúng ta có hiệu quả nhất đối với bệnh nhân mắc chứng động kinh bẩm sinh, trong đó, trẻ em dưới 18 tuổi là bị ảnh hưởng rõ rệt nhất."
Chu Dần Khôn ậm ừ: "Kết quả điều trị thế nào?"
"Đúng như chúng ta mong đợi, hiệu quả là rõ ràng. Bản thân bệnh động kinh ở trẻ em là một căn bệnh phức tạp, đặc trưng bởi các cơn tái phát và kịch phát. Chúng tôi cho 10 đứa trẻ đường phố điều trị bằng cần sa dược liệu nguyên cây, thành phần chính là cannabidiol, nó thực sự có hiệu quả trong việc đối phó với chứng động kinh do vi khuẩn gây ra."
Sau khi Santos nói xong, ông nói thêm: "Nhưng bây giờ có hai vấn đề vẫn chưa giải quyết được."
"Nói."
"Đầu tiên là kết quả thử nghiệm, vì thời gian tương đối ngắn nên kết quả có thể sai lệch. Tuy nhiên, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đề xuất được đệ trình cho nên vấn đề này không sao cả. Một vấn đề khác là ngay cả khi thí nghiệm tiếp tục được hoàn thành thì báo cáo thí nghiệm cuối cùng cũng không thể được công bố, điều này tương đương với việc trực tiếp thừa nhận chúng ta đã tiến hành thí nghiệm bất hợp pháp trên người."
"Vậy thì mua đi." Chu Dần Khôn nói: "Tất cả các bệnh viện ở Thái Lan, chỉ cần là đã tiến hành thí nghiệm điều trị bệnh động kinh, ông có thể tùy chọn tất cả thông tin."
Santos sửng sốt một lúc, không ngờ lại có cách như vậy. Với sự hỗ trợ từ các báo cáo y tế chính thức sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ông ta gật đầu và ngồi lại.
Chu Dần Khôn nhìn Mike: "Thuốc cai nghiện tới đâu rồi."
"Vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu số liệu và liên lạc với giới truyền thông." Thấy Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm mình không nói gì, Mike đứng dậy nói: "Xin lỗi, ngài Chu, chúng tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ."
Không khí trong phòng họp trở nên lạnh lẽo, một cách logic, lúc này đã là giờ ăn tối của các chuyên gia, nhưng cho đến khi người đàn ông ngồi trên ghế đừng rời đi thì không ai dám hành động liều lĩnh.
Cuối cùng, cô thư ký bước vào nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thưa ngài, đã đến giờ ăn tối, ngài có muốn nghỉ ngơi không?"
Thư ký là một phụ nữ trẻ người Thái, sự xuất hiện của cô ta làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong phòng họp. Các chuyên gia đều đưa ra những cái nhìn tán thưởng.
"Gần đây có một nhà hàng thịt nướng mới mở, hương vị rất đa dạng, có thể đáp ứng khẩu vị của tất cả chuyên gia nước ngoài ở đây. Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ sắp xếp."
Nghe thấy từ "thịt" một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt anh. Chu Dần Khôn tùy ý xua tay, thư ký cố ý mời chuyên gia đi cùng.
Sau đó anh nhấc điện thoại lên gọi một cuộc: "Tới biệt thự đưa Chu Hạ Hạ đến."
*
Chân trước Hạ Hạ vừa quay lại, chân sau chuông cửa phía sau đã vang lên. Cô và Linda nhìn nhau, lần này cô không có hẹn với ai cả mà. Hạ Hạ cảnh giác không mở cửa: "Ai?"
"Cô Hạ Hạ, anh Khôn bảo tôi đến đón cô."
Giọng nói nghe quen quen, Hạ Hạ mở cửa ra, ở cửa là một thanh niên cao gầy đang đứng bên ngoài. Người này đã từng đưa cô về biệt thự ở sân bay.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh Khôn không nói, anh ấy chỉ nhờ tôi đến đón cô."
"Ồ, được." Hạ Hạ chào Linda trước khi đóng cửa bước ra ngoài.
Suốt chặng đường trong xe luôn im lặng.
Nhưng trong lòng cô gái không hề bình yên chút nào. Cô vừa mới đến bệnh viện ký hợp đồng, Chu Dần Khôn đã gọi cô đến mà không nói cho cô biết lý do gì, có lẽ nào—
Cô khẽ cau mày, cảm thấy điều này là không thể, dự án thậm chí còn chưa được bắt đầu nữa. Lùi lại một bước, nếu anh nuốt lời, lại để người tiếp tục theo dõi Suchela thì lẽ ra anh phải biết chuyện đó ngay khi trưởng dự án chủ động liên lạc với Suchela.
Nhưng tại sao đột nhiên anh lại muốn gặp cô? Hạ Hạ không hiểu nguyên nhân, không khỏi nhìn vào kính chiếu hậu: "Ừm... xin hỏi, hôm nay tâm trạng chú ấy thế nào vậy?"
Người lái xe phía trước nghe xong liền do dự, bởi vì thật sự rất khó để trả lời câu hỏi này.
Khi anh Khôn cười không có nghĩa là anh đang có tâm trạng tốt. Khi không cười cũng không có nghĩa là tâm trạng không tốt. Người duy nhất có thể trả lời câu hỏi này có lẽ là A Diệu, người đã ở bên anh Khôn nhiều năm.
"Xin lỗi." Anh ta chân thành nói: "Tôi không thể trả lời được."
"Không sao đâu, cảm ơn."
Xe lại yên tĩnh trở lại, nửa giờ sau, dừng lại ở một quán đồ nướng.
Hạ Hạ sững sờ khi nhìn thấy tấm biển lớn: "Ở đây á?"
"Đúng vậy." Cửa xe mở ra, một phụ nữ trẻ trung mặc trang phục công sở đi tới, cười nói: "Cô Chu, xin mời đi theo tôi."
Cửa hàng này rất rộng, có khu ăn uống mở từ tầng một đến tầng ba, còn có thêm khu ăn uống riêng tư từ tầng bốn đến tầng sáu. Ngửi được mùi thơm bay lên, Hạ Hạ càng ngày càng bối rối.
Cho đến khi cửa phòng riêng mở ra, cô thực sự đã nhìn thấy người đàn ông đang chậm rãi nướng thịt.
Nhưng cảnh tượng đó có chút kì lạ.
Chu Dần Khôn mặc áo sơ mi in họa tiết ngồi ở đó, bên cạnh có dao và các dụng cụ khác, miếng thịt mới cắt còn đang rỉ máu, khi đặt lên vỉ nướng lập tức liền phát ra tiếng xèo xèo.
Hạ Hạ nghe thấy giọng nói đó liền run lên, làn da trên người bắt đầu đau nhức.
Anh có thực đã biết chưa? Và sau đó lại nghĩ ra một phương pháp tra tấn như vậy? Cô đứng ở cửa, không thể bước tới dù là một bước.
Lúc này, người đàn ông quay đầu lại nhìn sang: "Làm gì vậy? Lại đây."
Hạ Hạ đương nhiên không dám không nghe, vừa bước vào thư ký liền đã nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng lại. Giờ bọn họ là hai người duy nhất còn lại trong phòng riêng, căn phòng tràn ngập mùi thơm của thịt, phát ra những âm thanh xèo xèo đáng sợ.
Đã mấy ngày không gặp, Chu Dần Khôn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hình như đã gầy đi vài cân. Đoán chừng là phát điên rồi*. Thấy cô vẫn ngơ ngác đứng đó, người đàn ông cau mày không vui: "Tôi phải bảo cháu đến bao nhiêu lần nữa?"
*Không biết tác giả có nhầm lẫn gì không mà lại có thêm câu này.
Hạ Hạ liếc nhìn miếng thịt nướng, cổ họng khô khốc đến phát đau, cô không nhịn được nuốt khan. Chu Dần Khôn nhìn cô cảm thấy buồn cười, miệng đã thèm tới mức chảy cả nước miếng rồi thế mà còn cứng đầu xấu hổ đứng đó. Ăn thịt thì có gì sai đâu.
Cô gái vừa đi tới ngồi xuống, một miếng thịt nướng đã được đặt lên đĩa trước mặt cô, Hạ Hạ vô thức ngước mắt lên nhìn anh.
"Nhìn tôi làm gì, ăn đi."
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi dùng khăn ướt lau tay, sau đó cầm đũa lên gắp miếng thịt đưa vào miệng. Thịt mới nướng còn hơi nóng, bên ngoài hơi cháy, bên trong mềm mềm, đầu lưỡi thấm một lớp nước thịt, hương thơm tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
"Thế nào?"
"Ngon lắm." Hạ Hạ nói thật, trong mắt có chút kinh ngạc, giống không tin là do anh nướng.
Cũng đâu phải là thịt người chết đâu mà cần gì phải kinh ngạc tới vậy? Nhưng Chu Dần Khôn rất thích thú trước ánh mắt kinh ngạc của cô: "Ăn hết chỗ này đi."
"Chú bảo cháu đến đây chỉ để ăn thôi à?" Hạ Hạ nhịn không được hỏi.
"Không thì sao?"
Đơn giản là chỉ vì lâu rồi anh không tự tay cho thỏ con ăn mà thôi. Nhưng... Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào cô, con thỏ nhỏ này từ lúc bước vào cửa liền có dáng vẻ lo lắng, như thể đã làm sai điều gì đó vậy.
"Chu Hạ Hạ." Anh buông đồ trong tay xuống, khoanh tay dựa vào lưng ghế: "Sao cháu căng thẳng thế?"
Bàn tay đang cầm đũa của Hạ Hạ siết chặt lại: "Không có, chỉ là... Cảm giác như đã lâu không gặp nên cảm thấy không quen lắm."
Đã lâu không gặp?
Người đàn ông nghe được bốn từ này. Mười ngày không ngắn cũng không dài, sao cô lại gọi là "lâu"?
"Cháu đây là lại muốn tôi quay về à?" Anh lại đặt một đống thịt nướng lên đĩa của cô, Hạ Hạ bị khối lượng lớn thịt này làm chấn động, hai mắt mở to.
"Được rồi, đừng lo về việc đó nữa. Còn rất nhiều việc phải làm, tôi tạm thời sẽ không quay lại." Chu Dần Khôn nhìn cô nói thêm: "Nhưng sau khi làm xong việc thì có thể đi nghỉ ngơi."
Hạ Hạ không hiểu sao anh lại đột nhiên nói về kỳ nghỉ, nhưng nghe những lời anh nói xong, cô lại lặng lẽ quan sát vẻ mặt của anh, cô cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nếu Chu Dần Khôn thật sự đã phát hiện ra chuyện gì, anh nhất định sẽ trực tiếp nổi giận, sẽ không làm chuyện loanh quanh lòng vòng như vậy. Nghĩ như vậy, Hạ Hạ cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Cô gật đầu theo lời anh nói: "Vâng."
Cuối cùng cũng được thả lỏng, cô cầm ly nước trái cây mới vắt bên cạnh lên nhấp một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt kích thích khẩu vị, nhìn miếng thịt đen xen cả mỡ cả nạc được nướng chín cô không khỏi nuốt nước miếng. Vừa định nhấc đũa lên thì điện thoại của cô reo lên.
Hạ Hạ nhìn thấy là người phụ trách dự án y tế từ thiện, cô lập tức bắt máy: "Xin chào?"
"Xin chào cô Chu, xin lỗi vì đã làm phiền cô. Có một tình huống đặc biệt mà chúng tôi đã sơ suất bỏ qua, chúng tôi vừa nhận được thông báo từ ngân hàng nói rằng cô hiện đang là trẻ vị thành niên, cho nên việc chi tiêu số tiền lớn như vậy cần có sự đồng ý của người giám hộ."
"Đồng ý của người giám hộ? Nhưng tôi không có người giám hộ, bà ngoại tôi vừa mới qua đời."
"Tôi biết." Người phụ trách trong điện thoại nói: "Chúng tôi mới phát hiện ra trạng thái người giám hộ của cô đã được cập nhật. Ba ngày trước cô đã có người giám hộ mới."
"Không thể nào, tôi không còn—" Đang nói giữa chừng đột nhiên dừng lại, Hạ Hạ nhìn sang. Thấy cô nhìn sang người đàn ông nhướn mày, cũng không ngạc nhiên trước những gì mình nghe được về người giám hộ mới.
Tim cô lúc này chợt thắt lại.
Trong điện thoại vẫn còn vang lên một giọng nói: "Thật xin lỗi vì đã không nhắc nhở cô trước gây phiền phức cho cô Chu. Ngân hàng sẽ thanh toán ngay sau khi nhận được giấy đồng ý. Sau khi lấy được chữ ký, cô chỉ cần liên hệ với tôi là được."
Hạ Hạ cứng đờ cúp điện thoại.
Cầm điện thoại một lúc, cô lẩm bẩm: "Ngân hàng nói cần có sự đồng ý của người giám hộ trước mới có thể thanh toán. Chú... chú có phải là người giám hộ mới của cháu không?"
"Đương nhiên."
Còn có thể là ai khác ngoài anh. Chu Dần Khôn nói: "Chuyện này tôi quên nói cho cháu biết, thủ tục hoàn tất vẫn còn đang ở trong xe, tý nữa có thể lấy về. Tôi đã chuẩn bị sẵn đơn đồng ý, cũng đã mang tới đây."
Hạ Hạ cảm thấy bên tai ù đi, không còn nghe rõ anh nói gì.
Vài giây sau, giọng nói lại trở nên rõ ràng, cô nghe thấy anh nói: "Tôi đã mua một trang viên ở Anh, xung quanh có rất nhiều trường đại học cho cháu lựa chọn, cách chỗ Trần Thư Văn không xa, nếu cháu thích thì đến đó đi."
Hai câu nhẹ nhàng đã can thiệp trực tiếp vào cuộc sống du học mà cô hằng mong mỏi. Hạ Hạ nghe thấy có tiếng gì đó vỡ vụn, không biết đó có phải là tiếng trái tim cô vỡ hay không.
Người đàn ông nhìn cô không nói gì, như thể đang sợ hãi trước sự ngạc nhiên bất ngờ này. Nhưng vẻ mặt sợ hãi lại khá dễ thương.
"Tóm lại thì Chu Hạ Hạ, cháu hiện tại là người thừa kế của tôi."
Cô không còn là người thừa kế của Chu Diệu Huy nữa. Nghĩ đến đây, tâm tình Chu Dần Khôn rất tốt: "Vui vẻ không?"
Toàn thân Hạ Hạ lạnh lẽo, hai mắt đỏ hoe. Nhưng cô biết mình không thể gục ngã hay tỏ ra bất kỳ dấu hiệu kỳ lạ nào. Ít nhất thì anh vẫn chưa phát hiện ra chuyện của Suchela, chuyện này nhất định không thể bỏ dở giữa chừng được.
Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống chiếc đĩa sứ trắng. Hạ Hạ kìm nén cơ thể đang run rẩy của mình, cố gắng nhếch khóe môi lên, mỉm cười trả lời anh: "Vui vẻ."
*Con trai nuôi à, sao con hay hơn thua với ba ruột của người ta quá dị, qua mới khóc có xíu mà con làm tới cỡ này zẫy con.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");