Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rẽ vào ngã ba không lâu thì chiếc xe tiến vào đường núi, con đường mỗi lúc thêm gập ghềnh chênh vênh thẳng đứng.
Núi Birao nằm giữa Thái Lan và Myanmar, có hướng núi giống dãy Trường Sơn, ngọn núi ngăn cách giữa Lào và Việt Nam, địa hình thấp hơn ở phía Tây và cao hơn ở phía Đông, vì là ngọn núi ranh giới trong dải đất hẹp giữa Thái Lan và Myanmar, khu vực này chưa được chính phủ phát triển hoàn thiện để trở thành một điểm thu hút khách du lịch, con đường bằng phẳng chỉ được xây dựng tới đến chân núi.
Chiếc xe lắc lư càng lúc càng dữ dội, cuối cùng thì dừng lại, Hạ Hạ vẫn còn đang nằm sấp, cảm giác được một bàn tay lớn đang xoa xoa đầu mình: "Xuống xe."
Hạ Hạ lập tức cởi đai an toàn, mở cửa hành khách, vừa xuống xe bước ra đã nhìn thấy ngọn lửa phía đuôi xe. Cô đi vòng ra phía sau xe, thấy người đàn ông đã mở cửa ghế sau, lấy súng và túi đựng súng ngụy trang bên trong ra.
Lúc này cô mới nhớ ra: "Còn túi của cháu nữa."
Vừa nói cô vừa quay người định lấy, nhưng mùi xăng đột nhiên nồng nặc hơn, ngọn lửa ở đuôi xe bùng lên. Hạ Hạ nghe thấy tiếng động vô thức quay người lại, tầm nhìn của cô chợt tối sầm, sau đó thân thể đột ngột xoay vòng, cô bị ai đó ôm chặt lăn xuống với tốc độ rất nhanh.
Một tiếng nổ vang lên, một làn sóng nhiệt ập đến, còn kèm theo đất đá và sỏi, Hạ Hạ không biết mình đã lăn tới đâu, chỉ biết cô bị một thân thể nặng nề cứng rắn đè lên, bên tai truyền đến tiếng đất sỏi rơi xuống.
Sau khi tiếng nổ ầm ầm qua đi, xung quanh cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Chu Dần Khôn lắc lắc đầu, đất đá trên cổ và lưng rơi xuống. Anh cúi đầu nhìn người dưới thân, đôi mắt xinh đẹp mở to, bên trong tràn đầy sợ hãi.
Tốt, cũng không có ngốc luôn.
Người đàn ông hài lòng đứng dậy, đi nhặt khẩu súng và túi đựng thiết bị rơi cách đó không xa lên.
Hạ Hạ cũng tự mình ngồi dậy, nhìn lại nơi vừa xảy ra vụ nổ, cô bàng hoàng nhận ra mình đã lăn xuống một con dốc vừa cao vừa dốc như vậy. Cô nhanh chóng kiểm tra tay chân, thấy tất cả đều ổn
mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô nhìn sang bên cạnh, anh trông... cũng có vẻ vẫn ổn.
Chu Dần Khôn người đầy bụi bẩn và lá cây, anh quỳ một chân trước túi đựng thiết bị, đang nghịch nghịch chiếc điện thoại di động. Sau khi gửi tín hiệu cứu trợ và vị trí địa lý, anh tắt nguồn chiếc điện thoại di động, bọc chặt nó trong giấy thiếc.
Người đàn ông ném điện thoại vào túi, rút ra một sợi dây co rút trên túi rồi nhìn sang bên cạnh. Cô ngồi đó, nhìn có vẻ hơi ngốc.
"Chu Hạ Hạ." Anh gọi lớn: "Đang chờ tôi mời cháu đến à, còn không mau lại đây?"
Hạ Hạ nghe vậy liền nhanh chóng đứng dậy, vỗ nhẹ vết bẩn trên người rồi bước tới.
"Đưa tay ra."
Chỉ có hai chữ dặn dò, tuy rằng không hiểu, nhưng cô gái vẫn ngoan ngoãn giơ tay ra. Chu Dần Khôn buộc sợi dây co rút cách cổ tay cô năm centimet, nhanh chóng luồn ngón tay qua nút thắt rồi dùng dao găm cắt đi.
"Đã học được chưa?"
Cô còn chưa kịp trả lời, sợi dây co rút còn lại và con dao găm đã đưa thẳng vào tay Hạ Hạ: "Buộc ống quần lại."
Mặc dù Chu Dần Khôn không đủ kiên nhẫn để giải thích, nhưng Hạ Hạ có lẽ cũng hiểu được ý nghĩa của mục đích hành động này.
Nơi này cây cối rậm rạp, cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy, đất dưới chân ẩm ướt, không khí tràn ngập mùi tươi mát và mùi côn trùng. Rõ ràng, mọi thứ ở đây đều chưa hề được con người xử lý, là hệ sinh thái tự nhiên nguyên thủy nhất. Buộc chặt cổ tay áo và ống quần để tránh côn trùng độc xâm nhập.
Cô cúi xuống buộc ống quần theo cách anh vừa làm. Cần phải được buộc chặt nhưng không nên quá chặt, nút thắt phải chắc chắn và không được rơi ra khi đi lại. Cô từng đọc trong sách về sự nguy hiểm của côn trùng có độc, côn trùng càng độc thì kích thước càng nhỏ, sau khi bị cắn, vết cắn có thể sẽ thối rữa, thậm chí là chết.
Càng nghĩ, động tác của cô càng trở nên nghiêm túc và tỉ mỉ, thậm chí còn không để ý đến tiếng xào xạc phát ra bên cạnh. Sau khi siết chặt ống quần, cô ngẩng đầu lên, Hạ Hạ mới giật mình.
Túi thiết bị trên mặt đất trống không, Chu Dần Khôn mặc quân phục ngụy trang, thắt lưng đeo súng lục, tất cả vật dụng trong túi đều được trang bị trên người một cách có trật tự.
Vì lý do nào đó, cảnh tượng cô bị bắt cóc đưa về đồn cảnh sát hiện lên trước mắt. Khi đó, anh từ trên trời nhảy xuống với bộ quần áo như vậy và sải bước đến gần cô.
Cảm giác này hoàn toàn khác với khi anh mặc áo sơ mi in họa tiết, hút thuốc, tra tấn người khác cho đến chết...
"Còn ngốc ở đó làm gì, đưa dao cho tôi."
Giọng điệu vẫn như cũ. Hạ Hạ lập tức tỉnh táo, cô trả lại con dao cho anh.
Người đàn ông nhét vào túi áo bên trái, một tay cầm súng, hất cằm về phía nơi nào đó: "Có nhìn thấy nơi đó không? Ngọn đồi cạnh sườn núi cao nhất."
Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn, tầm mắt của cô bị che khuất bởi những phiến lá, nơi anh đang nói đến cũng không thấy đâu.
Chu Dần Khôn cũng không quan tâm cô có nhìn thấy hay không: "Địa điểm đã được gửi đi, đó là đỉnh đồi gần chúng ta nhất, trực thăng đến đón chúng ta mặc định coi đó là điểm rút lui. Lực lượng vũ trang cũng sẽ đáp xuống đó tìm kiếm. Cho nên chúng ta phải đi lên đó, nếu nhanh thì sẽ lên đỉnh núi trước, nếu chậm thì sẽ gặp họ giữa chừng."
Cô gái vẫn chưa nhìn thấy ngọn đồi gần nhất mà anh đang nhắc đến, còn đang cố gắng nhìn xem nó ở đâu.
"..." Người đàn ông đưa tay nâng cằm cô lên: "Nhìn xa hơn đi."
Hạ Hạ lập tức mở to mắt: "Ở đó?"
Trong giọng nói của cô có thể nghe thấy sự ngạc nhiên. Cô nghe Chu Dần Khôn nói gần, còn là một đỉnh núi, cho nên tầm nhìn của cô cố định ở khoảng cách năm km gần đó, nhưng hóa ra anh đang nói về một đỉnh núi cách đó ít nhất hai lăm km. Khoảng cách theo đường thẳng là thế này vậy thì quãng đường đi bộ thực tế ít nhất cũng phải là năm mươi km.
"Ừ." Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, nói: "Đi thôi."
Hạ Hạ bị anh kéo đi, leo lên sườn dốc cao không tốn chút sức lực nào. Nhưng càng lên cao, đường càng khó đi. Đây là tuyến đường gần đỉnh núi nhất, địa hình dốc và nhiều đá, nên phần lớn rễ cây đều lộ ra ngoài, cho nên không thể dùng làm vật hỗ trợ leo núi. Dù trời không mưa nhưng những phần lộ ra của tảng đá vẫn trơn trượt, nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể bị ngã xuống.
May mắn là người đàn ông chưa bao giờ buông tay cô, lỡ gặp phải nơi cô không thể leo lên, anh sẽ bế cô lên. Dù vậy, Hạ Hạ cũng không dám thả lỏng, thấy cuối cùng cũng đến được một khu vực thoáng đãng hơn, cô chỉ dừng lại hai giây, chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nhìn xuống núi.
"Liệu họ có đuổi kịp không?"
Mặc dù nơi này thoáng hơn trước một chút, nhưng thực vật xung quanh, đá và thậm chí cả cỏ dại đều trông giống hệt nhau, những tán cây chồng lên phía trên đầu che khuất ánh nắng, gây khó khăn cho việc phân biệt phương hướng. Một khi bị lạc ở đây, những người bên dưới sẽ đuổi kịp, có thể sẽ phải đụng mặt.
"Kịp."
Nghe được câu trả lời của anh, Hạ Hạ lập tức quay người lại, người đàn ông quỳ một gối, nghịch nghịch thứ gì đó trong tay, cũng không ngẩng đầu lên: "Phía dưới có người yểm hộ, nhưng chỉ có hai mươi phút."
Có nghĩa là khoảng hai mươi phút nữa các người đó có thể đuổi kịp vào núi.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hạ Hạ thấy anh nhanh chóng quấn cái gì đó, vội vàng ngồi xổm xuống: "Cháu có thể giúp gì cho chú không?"
Giúp.
Chu Dần Khôn nhìn đôi bàn tay trắng nõn, da mỏng thịt mềm, gầy gò đến mức này sao mà quấn nổi dây làm bẫy có khả năng siết đến tận xương đây, anh nói: "Nhặt mấy chiếc lá đi."
"Được." Cô quay người nhặt một nắm lá lớn lên.
"Che lại."
Hạ Hạ nhìn thấy anh nhét một ống trụ vào trong đất, rút ra một sợi chỉ rất mỏng, cô dùng lá cây che lại, giấu ống trụ và sợi chỉ đi, trừ khi nhìn kỹ nếu không sẽ không tìm thấy được.
"Đây là gì thế?"
Người đàn ông nhìn cô, cô học sinh cấp hai này có vẻ có khá nhiều vấn đề.
"Nói đơn giản thì là kích động ra tiếng vang."
Anh đứng dậy rời đi, Hạ Hạ cũng theo sát sau. Hương thơm dễ chịu quanh quẩn quanh mũi, át đi mùi côn trùng trong rừng, Chu Dần Khôn tâm tình vui vẻ, lại nói thêm một câu: "Nếu có người chạm vào nó sẽ phát nổ, không có lực sát thương, nhưng lại gây ra tiếng động rất lớn."
Nói dễ hiểu thì là để xác định trước vị trí của kẻ thù.
Vừa dứt lời, một vụ nổ lớn đột nhiên phát ra từ hướng xuống núi. Hai người quay đầu nhìn lại, Hạ Hạ nhìn thấy ánh lửa.
Chu Dần Khôn ánh mắt hơi động. Á La cho nổ xe, chứng tỏ yểm trợ đã chấm dứt. Xe chiến đấu quân đội có khả năng chống cháy nổ, vụ nổ sẽ không gây ra quá nhiều thương vong, tác dụng duy nhất là làm hư hỏng đường đi, trì hoãn thời gian quân đội tiến vào núi. Tuy nhiên, thời gian này nhiều nhất chỉ là một giờ. Nếu tốc độ sửa đường nhanh thì sẽ rút ngắn đi một nửa.
Lúc này, tiếng còi báo động ngày càng gần vang lên từ dưới chân núi.
Người đàn ông nhìn thời gian, hai giờ chiều, vẫn còn gần năm tiếng nữa trời mới tối. Tầm nhìn tốt nhất là vào ban ngày, cho nên cảnh sát và quân đội sẽ tích cực lục soát ngọn núi. Chỉ có tốc độ cực nhanh mới có thể thoát khỏi bọn chúng, nhưng tốc độ quá nhanh sẽ khiến cô không chịu nổi.
Hiện tại, lựa chọn duy nhất là đợi đến khi trời tối, thời điểm tốt nhất là đợi đến khi đối phương chậm lại. Trong vòng nửa giờ, không khó để tìm được một chỗ ẩn nấp thích hợp để chờ đến khi trời tối.
Anh nhìn xuống ai đó, cô vẫn đang nhìn chằm chằm hướng xuống núi, hai tay nắm chặt, sự lo lắng viết rõ sau đầu.
Thật dễ thương. Khóe môi anh cong lên: "Thỏ, đi thôi."
Hạ Hạ vừa nghe thấy anh gọi cô đi, cô lập tức quay người đi theo.
Tốc độ xuất phát lại nhanh hơn rất nhiều, cô đã có kinh nghiệm khi gặp phải sườn dốc, không cần Chu Dần Khôn đưa tay ra, hai tay cô đã nắm lấy cổ tay anh dùng sức leo lên: "Khi nào thì lực lượng vũ trang sẽ đến? Nơi này lớn như vậy, bọn họ thật sự có thể tìm thấy chúng ta sao?"
Vấn đề này hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của Chu Dần Khôn. Nếu không tìm được, thế chẳng phải đang tốn một đống tiền để nuôi một đống rác sao.
Nghe được giọng điệu lo lắng lại trân trọng cuộc sống vô cùng của cô gái, anh chậc lưỡi: "Không biết, còn phải xem may mắn."
"A." Hạ Hạ cau mày: "Vậy... trường hợp này, chúng ta có nên nghĩ thêm nhiều biện pháp hơn không? Lỡ như họ thực sự không tìm thấy được chúng ta thì sao."
"Thì là do xui xẻo thôi, do đáng chết."
Nghe đến từ "chết" sắc mặt Hạ Hạ tái nhợt, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy, cháu không muốn chết, hay là cháu không muốn chết cùng tôi?"
Hạ Hạ cúi đầu không nói nữa. Ai mà lại đầu óc không bình thường muốn chết ở một nơi như vậy, đã vậy còn không biết tại sao mình chết.
Bầu không khí căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng đến địa điểm khó khăn. Không có con đường nào đi lên nữa nên hai người chỉ có thể thay đổi lộ trình đi về phía đông, tiếp tục theo theo đường chéo đi lên. Có điều cần phải nhảy qua một tảng đá nhô ra. Nơi này cao gần gấp đôi cô, lại gần như vuông góc 90 độ, Hạ Hạ đứng ở rìa, không dám duỗi chân ra.
Người đàn ông bên dưới nhìn cô như thể nhìn thấy con chó con. Cô vẫn đứng trên tảng đá dựng đứng lưỡng lự, đáng thương nhìn chân mình rồi lại nhìn anh.
"Chu Hạ Hạ." Anh gọi.
Hạ Hạ nhìn qua.
"Sợ cái gì, cũng đâu phải là ngã hỏng rồi thì không có người chăm sóc đâu. Nhanh lên."
Những lời này chắc mang ý nghĩa khích lệ chứ không phải là một lời mỉa mai đâu ha. Cô gái cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng bất mãn, nếu không phải do anh nằng nặc đòi đi nghỉ dưỡng thì bây giờ cô đã không bị kẹt ở đây.
Chu Dần Khôn thấy cô cau mày, sắc mặt tối sầm, buồn cười hỏi: "Nghĩ gì vậy, tức giận à?"
Hạ Hạ không nói gì, chỉ tự mình ngồi xuống, cô đặt tay lên tảng đá, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Sau đó dùng hết sức lực nhảy xuống, nghĩ cùng lắm thì chỉ là chân bị bong gân. Nhưng mà không ngờ trước khi chân cô chạm đất đã rơi vào một vòng tay cứng rắn. Người đàn ông giữ cô bằng một tay, hạ cánh vững chắc trên mặt đất.
Sau đó cô mở mắt ra, bên tai nghe thấy giọng nói đùa cợt của người đàn ông: "Này, có muốn uống nước không?"
Hạ Hạ không có tâm trạng uống nước, cô lắc đầu, trong đầu nghĩ đến các biện pháp khác.
"Được rồi, đừng có lo nghĩ nhiều." Chu Dần Khôn thấy cô càng ngày càng xa, liền kéo cô đến bên mình: "Tôi đảm bảo cháu sẽ không xảy ra chuyện gì."
*
Myanmar.
Quận Qingshuihe, Căn cứ vũ trang Tashan.
Một chiếc xe địa hình chạy lên đường núi quanh co, vừa chuẩn bị tiến vào cổng căn cứ thì tháp phát lệnh tác chiến. Người ngồi ở ghế lái lập tức dừng xe lại.
Cú đạp phanh này đánh thức người đàn ông tóc đỏ ngồi trên ghế phụ đang gục đầu ngủ, hắn chậc lưỡi, ghét bỏ mở mắt: "Con người lớn tới vậy rồi còn không biết lái ô tô à?"
"Đây là tín hiệu chiến đấu." Tra Sai nói: "Ngô Nỗ đích thân dẫn đầu đội."
"Thật hay giả đấy?" Người bên cạnh ngồi dậy và nói: "Mệnh lệnh này có quan trọng không? "
Hắn vừa nhìn qua, quả thực đã nhìn thấy Ngô Nỗ từ phòng chỉ huy chiến đấu đi xuống. Carl không nói một lời bước ra khỏi xe.
Tra Sai nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Ngô Nỗ liền xuống xe đi theo.
Còn chưa đến gần đã nghe thấy Ngô Nỗ chửi rủa: "Bọn chó này rõ ràng đang âm mưu chống lại Khôn*! Chúng còn chưa chào hỏi mà đã dám phủ quyết đề xuất được thiết lập chắc chắn. Cảnh sát Thái Lan còn đào sâu vào chuyện cũ, mở ra cái cuộc họp báo nhảm nhí, nói rằng một nghi phạm tổ chức khủng bố mới đã được phát hiện trong vụ đánh bom đồn cảnh sát, yêu cầu quân đội hợp tác bắt giữ!"
*Bản raw: Kunzi!
"*** mẹ cái quái gì không biết, hắn ta thật sự đã đồng ý hợp tác với lệnh truy nã của Nga và cho phép Cơ quan An ninh Liên bang đến đất nước ta với lý do bắt tội phạm buôn bán ma tuý? Đéo mẹ, những miếng vàng kia tặng miễn phí cho chúng rồi! "
Giọng nói của ông ta lớn đến mức cả căn cứ đều có thể nghe thấy. Tra Sai đi tới: "Anh Khôn hiện giờ đang ở đâu?
"Núi Birao." Ngô Nỗ tức giận nói: "Được rồi, lên đường rồi giải thích sau!"
Nói xong, ông ta nhìn hai người vừa trở về từ Colombia: "Hai người có đi không?"
Còn cần phải hỏi à?
Tra Sai không chút do dự gật đầu. Trên mặt Carl
còn hiện rõ sự phấn khích. Hắn ta phấn khích bởi vì cũng có một ngày lão đại bị lừa.
Cả hai nhanh chóng trang bị rồi lần lượt lên trực thăng chiến đấu. Ba chiếc trực thăng đồng thời cất cánh bay thẳng về phía dãy núi Birao.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");