Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Dần Khôn tự mình ngồi xuống, ngay từ đầu anh đã không phải là người biết tuân thủ quy tắc.
Nhưng Chu Hạ Hạ biết bọn họ là đang đang nói cô, quả nhiên Chu Dần Khôn đến đây không phải để giết người, mà là... để bàn chuyện làm ăn.
Nỗi lo lắng trong lòng cô dịu đi một chút, người đàn ông kia nhìn có chút lớn tuổi, khoảng năm mươi gì đó, cách ăn mặc và cách nói chuyện có vẻ không phải là người tầm thường, nhìn cũng quen quen. Chu Hạ Hạ đêm nay trải qua quá nhiều chuyện nên cô nhất thời không thể ra được.
Điều duy nhất cô biết là công việc kinh doanh của Chu Dần Khôn không thể bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của cô được.
Khi người bạn thân Tụng Ân của cô học tiếng Trung, cậu ấy thường nói: "Đoạn nhân tài lộc, như sát nhân phụ mẫu*"
*Đoạn nhân tài lộc, như sát nhân phụ mẫu: Cắt đứt con đường làm ăn của người khác.
Nếu vì cô mà Chu Dần Khôn không thể kiếm tiền, cô có thể thật sự sẽ bị chặt ra, sau đó phơi khô cho chó ăn.
Hạ Hạ mím môi, rụt rè gọi: "Cháu chào ông ạ."
Ngô Bang Kỳ nghe vậy giật mình, sau đó bật cười.
Bầu không khí có vẻ đã dịu đi nhưng ánh mắt của Chu Dần Khôn lại rất đáng sợ.
Tốt lắm, kẻ hèn nhát này thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, vừa mở miệng liền kêu anh kém người ta hẳn một thế hệ. Cô vô cớ gọi Ngô Bang Kỳ là ông, chẳng phải Ngô Bang Kỳ sẽ trở thành chú của anh sao?
Chu Hạ Hạ sợ hãi đứng dựa vào tường, cô hình như vừa phạm vào sai lầm lớn nào đó rồi thì phải.
"Cháu định đứng đó bao lâu?"
Người đàn ông vừa hỏi, Chu Hạ Hạ vội vàng đi tới, không dám đến gần anh, ngồi ở góc ghế sô pha xa nhất.
"Con gái của Chu Diệu Huy." Đây là giải thích cho Ngô Bang Kỳ hiểu Chu Hạ Hạ là người của mình.
Sau đó anh quay đầu lại nói: "Gọi là chú."
Chu Hạ Hạ nhận ra mình vừa gọi nhầm nên nhanh chóng đổi lại: "Cháu chào chú ạ."
Ngô Bang Kỳ không ngờ cô gái nhìn vô cùng đáng thương này lại có bối cảnh lớn như vậy. Con gái của Chu Diệu Huy, cháu gái của Chu Dần Khôn, và cũng là cháu gái của Tái Bồng.
Hắn mỉm cười xua tay: "Cháu muốn gọi là gì cũng được, cô bé, ăn thêm trái cây đi, nhìn gầy như vậy."
Trước sự quan tâm đột nhiên của người lạ, Hạ Hạ mím môi, giọng nghẹn ngào: "Cảm ơn ông—"
Chu Dần Khôn liếc nhìn cô.
"Cảm ơn chú." Chu Hạ Hạ nói xong, đáng thương nhìn đĩa trái cây trên bàn, lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Không biết có thể ăn không. Thực ra cô đang đói nhưng lại không dám nói ra.
Chu Dần Khôn nhìn thấy cô như vậy liền trở nên mất kiên nhẫn, muốn ăn thì ăn, không muốn thì thôi, ăn uống mà còn phải nhìn sắc mặt người ta, chẳng có xíu nào thuộc huyết mạch nhà họ Chu cả.
Nuôi một đứa con như thế này thì mặt mũi cũng quăng được đến cả Ấn Độ.
Chu Dần Khôn dứt khoát không để ý tới cô nữa, tốt nhất là chết đói cũng được, đúng lúc gây phiền toái cho Chu Diệu Huy.
Nhưng việc anh nhắm mắt làm ngơ này lại được cô coi như là ngầm đồng ý. Cô cẩn thận cầm đĩa trái cây trên bàn trước mặt lên, dùng nĩa găm một miếng xoài cho vào miệng, thịt xoài dày ngọt, vị ngọt lan từ đầu lưỡi đến tận tim. Cô sụt sịt, cảm thấy mình không còn muốn khóc nữa.
Ngô Bang Kỳ nhìn hai người, nghe nói hai anh em Chu Dần Khôn và Chu Diệu Huy có mâu thuẫn, nhưng bây giờ xem ra cũng không nghiêm trọng như vậy đi? Ít nhất thì cũng không liên lụy đến con cháu.
Vì vậy hắn nói: "Anh Chu, không tò mò vì sao tôi tìm anh ư?"
Chu Dần Khôn cười một cái: "Chu Diệu Huy nhát gan, lượng hàng vận chuyển mỗi năm đều đang giảm dần, hắn căn bản không thể thỏa mãn số hàng anh muốn."
Còn chưa nói xong, anh liền cảm nhận được một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Người đàn ông giống như có mắt sau gáy, quay đầu nhìn lại, anh thấy trong miệng Chu Hạ Hạ đang ngậm trái cây ai oán nhìn anh, má phồng lên vì ăn nhiều.
Trong mắt hiện lên sự sợ hãi, sợ hãi lại còn xen lẫn một chút bất mãn.
Đây là nghe anh nói xấu ba cô đây mà.
"Nhìn cái gì? Không thích nghe thì đi ra ngoài."
Giọng điệu hung dữ đến mức khiến hốc mắt cô gái đỏ bừng, cúi đầu không nhìn anh nữa. Cô không có can đảm tự mình đi ra ngoài.
Chu Dần Khôn cũng không hiểu, Chu Hạ Hạ này cho dù nói to một chút cũng có thể khiến cô sợ hãi, nhưng một khi đụng đến chuyện liên quan đến ba mẹ cô, kẻ hèn nhát này sẽ dám trừng mắt nhìn người khác, còn bảo vệ chủ nhân của mình hơn cả con chó trước đây anh nuôi, con chó cũng có khi sợ hãi, mà cô thì thậm chí còn dám cắn cả anh.
Điểm này ngược lại thì tốt hơn con chó một chút.
Nghĩ đến đây, Chu Dần Khôn thấy cô không còn sốt ruột nữa liền quay lại tiếp tục nói chuyện.
"Anh Ngô muốn số lượng lớn như vậy, chắc chắn không phải tiêu thụ ở Thái Lan. Anh đem đi đâu vậy?"
Nghe vậy, Ngô Bang Kỳ mỉm cười nhấp một ngụm rượu: "Đây không phải là chuyện anh Chu nên hỏi."
Nói như này, ý chỉ là anh chỉ cần vận chuyển hàng hóa và thu tiền là được, còn một khi hàng đã rời tay thì chuyện còn lại không liên quan đến anh.
"Việc này không phải là để giải thích với ông già nhà tôi sao, ông ấy là người tuân thủ quy tắc, việc cấm kỵ nhất là phá vỡ thị trường."
Khi nói đến Tái Bồng, Ngô Bang Kỳ vẫn có phần nể trọng.
Ông lão này hiện tại sống ở một thị trấn nhỏ giáp biên giới Thái Lan và Myanmar, cho dù đã giao lại công việc kinh doanh cho hai con trai nhưng mỗi khi nhắc đến cái tên này lại vẫn như sấm bên tai.
Ông lão khi còn trẻ thủ đoạn hung ác tàn nhẫn, kẻ chen chân vào các vụ làm ăn của ông, phá rối trật tự thị trường đều sẽ không có kết cục tốt.
"Việc này cậu không cần lo" Ngô Bang Kỳ nói: "Tôi biết quy tắc của ông cụ."
Điều đó có nghĩa là hàng sẽ không được vận chuyển đến các nước châu Á.
Chu Dần Khôn cười nửa miệng: "Được rồi, tôi không hỏi nữa, nhưng lão già có quy tắc của ông ta, tôi cũng có quy tắc của riêng mình."
Ngô Bang Kỳ đương nhiên biết: "Đặt cọc bốn mươi phần trăm, không mặc cả, giao hàng trong thời gian đã thỏa thuận, hàng đến tay thanh toán khoản còn lại."
"Tuy nhiên" Ngô Bang Kỳ nói: "Vì đây là thời gian thỏa thuận nên nó phải là thời gian được hai bên chấp nhận, phải không?"
"Tất nhiên."
"Vậy thì làm phiền anh Chu sớm một chút giao lô hàng đầu tiên trong vòng ba tháng."
Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc: "Vội vàng như vậy? làm việc vội vàng rất nguy hiểm, anh Ngô."
Ngô Bang Kỳ mỉm cười nói: "Rủi ro không lớn thì đã không cần phải tìm đến anh Chu. Nếu chúng ta có thể sử dụng cửa phía Bắc thì sẽ không có vấn đề gì?"
Hắn đang nói về nhà máy của Tái Bồng ở Myanmar và lực lượng vũ trang được ông cụ giao cho Chu Dần Khôn.
"Việc này anh tính toán cũng kỹ lưỡng nhỉ." Chu Dần Khôn dễ nói chuyện: "Vậy thì cứ làm như lời anh Ngô nói đi."
"Nhưng mà..." Người đàn ông nói với giọng điệu giống hệt như Ngô Bang Kỳ lúc nãy: "Mr. Ngô, ngài cần nói cho tôi biết một cái tên."
"Tên gì?"
Chu Dần Khôn nói: "Tên người đứng đầu kế tiếp của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");