Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ sau hai câu đã khiến cô gái cúi đầu xuống.
Trải qua chuyện vừa rồi, cô không còn tin được vào cảnh sát nữa, cô chỉ nghĩ xem liệu Chu Dần Khôn có thể đưa cô về khách sạn trại hè hay không.
Tuy rằng đều là ở Pattaya, nhưng khoảng cách giữa hai nơi vẫn khá xa, nhưng Chu Dần Khôn nói một câu thì nhất định có thể đưa cô về.
Nghe người đàn ông nói xong, cô biết rõ ràng anh không có ý định này. Cô sợ nói thêm vài lời sẽ làm phiền anh nên cô nhỏ giọng nói "Cháu xin lỗi" rồi quay người bước ra khỏi khách sạn.
Vừa đi vừa lau nước mắt, bóng lưng trông vô cùng đáng thương.
"Anh Khôn."
A Diệu lại gọi một tiếng.
Thang máy chậm chạm chưa xuống, Chu Dần Khôn vốn đã mất kiên nhẫn, lúc này A Diệu còn kêu thêm một tiếng, cái này càng khiến anh tức giận hơn: "Mày có thấy phiền không?"
A Diệu im lặng hai giây, vẫn lựa chọn nói ra suy nghĩ của mình, tính khí của Chu Dần Khôn trước nay đều không tốt, nhưng A Diệu cho tới bây gì đều nghĩ gì nói đó.
"Nếu cô ấy cứ đi ra ngoài như thế này có thể sẽ lại bị trói lại bán đi."
Chu Hạ Hạ không có áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thiếu hai cúc và một chiếc váy đã bị vướng rách, thân hình còn nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, trong suốt chặng đường đã có không ít ánh nhìn của bọn đàn ông để ý tới.
"Liên quan gì đến tao? Chu Diệu Huy nuôi ra thứ ngu ngốc đó còn bắt tao đi quản? Nếu như bị trói đi còn vừa vặn khiến cho Chu Diệu Huy tức chết."
"Nhưng mà..." A Diệu nhíu mày: "Đến tai ông cụ sẽ rất phiền phức. Dù sao cũng sắp đến đại thọ của ông rồi."
Chu Dần Khôn liếc hắn một cái.
Ánh mắt A Diệu chân thành: "Lô hàng này còn cần ông cụ đồng ý."
Tái Bồng đã lớn tuổi, tính tình không còn như hồi còn trẻ, hơn nữa cũng rất thích trẻ con. Đã nhiều năm như vậy thế mà chỉ có một đứa cháu là Chu Hạ Hạ, cô là một cô bé ngoan, tuy ông nội và cháu gái không thường xuyên gặp mặt nhau nhưng Tái Bồng vẫn thường xuyên nhắc đến cô cháu gái này.
Chu Dần Khôn không thể chịu được việc bị uy hiếp, đặc biệt là trước cái kẻ nhu nhược dễ khóc kia.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, anh đi thẳng vào trong, để lại một câu cho A Diệu đang ở ngoài thang máy: "Mày tự mà làm đi."
Đừng làm phiền đến anh.
Có điều, lúc khi Chu Dần Khôn vừa tắm xong, anh đi ra lại nghe thấy tiếng chuông cửa. A Diệu là người duy nhất biết anh đang ở đâu, Chu Dần Khôn mở cửa, thế mà không ngờ lại nhìn thấy một người đang đứng trước A Diệu.
Tóc Chu Dần Khôn còn hơi ướt, nửa thân trên để trần, anh liếc nhìn A Diệu, trên mặt sáng ngời hai chữ "cạn lời".
Chu Hạ Hạ sợ hãi gọi một tiếng chú út.
"Anh Khôn, giao thông ở Pattaya đang bị kiểm soát nên em không thể đưa cô bé quay lại đường cao tốc được."
A Diệu cũng bất lực lắm chứ, thậm chí còn có chút nhức đầu.
Anh Khôn bảo hắn tính toán tự mà xử lý, ý tưởng của hắn là tìm một chiếc ô tô, rồi tìm người đưa Chu Hạ Hạ về khách sạn trại hè mà cô vừa nhắc đến.
Nhưng trùng hợp là khoảng một giờ trước thành phố bắt đầu kiểm soát giao thông, nghĩ đi nghĩ lại anh ta muốn đặt phòng cho Chu Hạ Hạ, tuy nhiên do giao thông bị kiểm soát nên một lượng lớn khách du lịch ở Pattaya đã bị mắc kẹt lại, cho nên hầu như tất cả các khách sạn đều kín chỗ.
A Diệu để Hạ Hạ ở trong phòng anh ta, Hạ Hạ nhìn mấy hình xăm trên cánh tay liền lắc đầu nguầy nguậy.
Và tất nhiên hắn cũng biết Chu Dần Khôn sẽ không ở cùng phòng với một người đàn ông.
Sau khi nghĩ kỹ, A Diệu đưa Chu Hạ Hạ đến cửa phòng Chu Dần Khôn.
Phòng của Chu Dần Khôn là một căn hộ, chỉ có một phòng ngủ cỡ lớn, nhưng lại có một phòng khách khá rộng, với thân hình nhỏ nhắn của Chu Hạ Hạ, ghế sofa cũng có thể dùng làm giường cho cô.
So với A Diệu, mặc dù Chu Dần Khôn đáng sợ nhưng xét đến cùng thì anh vẫn là chú của cô, Chu Hạ Hạ không còn lựa chọn nào khác.
"Thật xin lỗi, chú út." Cô chủ động nói: "Chú cho cháu ở ké một đêm đi, cháu hứa sẽ im lặng, không làm phiền đến chú. Cháu có thể ngủ trên sofa hoặc dưới sàn nhà. Cháu, cháu nhất định sẽ nghe lời chú... chú đừng đuổi cháu đi."
A Diệu một lần nữa khẳng định suy nghĩ trước đó của mình. Cô gái này tuy nhút nhát nhưng vào những thời điểm quan trọng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Hắn im lặng rời đi, vì ông cụ, anh Khôn sẽ không thật sự bỏ rơi cô.
Nhìn khuôn mặt chân thành cầu xin này, Chu Dần Khôn vô thức nhếch lên khóe môi, tràn đầy ý cười. Anh quay người bước vào phòng, Chu Hạ Hạ sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một chút vui mừng, theo anh vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cửa tự động khóa lại.
Chu Dần Khôn ngồi trên ghế sofa gọi một tiếng cháu gái nhỏ.
Chu Hạ Hạ vội vàng bước tới.
"Cháu có biết khách sạn này có điểm đặc biệt là gì không?"
Cô gái nghe xong nhìn quanh phòng, nhưng cô không thấy có điểm đặc biệt nào ngoại trừ sự sang trọng và tinh tế của nó.
"Cửa phòng trong khách sạn này đều là khóa bảo mật cả bên trong lẫn bên ngoài." Người đàn ông nhìn cô cười cười: "Cháu nói xem đây có nghĩa là gì?"
Cô gái có một loại dự cảm không lành.
"Có nghĩa là nếu như không biết mật khẩu thì không thể bước ra khỏi căn phòng này."
Chu Hạ Hạ không hiểu sao vô thức lùi lại hai bước.
Chu Dần Khôn ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt hoảng sợ kia, ý cười càng sâu hơn.
"Lại đây."
Hạ Hạ đứng đó không dám nhúc nhích.
"Nếu muốn tôi phải đích thân mời cháu tới, tôi không đảm bảo hậu quả xảy ra sẽ là gì đâu." Người đàn ông ngồi đó nhìn cô: "Cháu nói xem bộ xương này của cháu nếu như bị ném từ tầng hai mươi lăm xuống có vỡ thành trăm mảnh không?"
Cô gái vẻ mặt đau khổ bước tới, còn chưa dám ngồi xuống.
Chu Dần Khôn buồn cười nhìn cô: "Biểu cảm này của cháu là có ý gì? Nếu tôi nhớ không lầm thì chính cháu đã cầu xin tôi cho cháu vào đây phải không?"
Chu Hạ Hạ muốn nói do cô không có lựa chọn nào khác, cô vừa sợ kẻ xấu bên ngoài lại vừa sợ kẻ đáng sợ trước mặt, so sánh hai loại người với nhau, ít nhất Chu Dần Khôn sẽ không lột sạch cô, làm nhục cô rồi bán cô đi.
Tuy nhiên, anh vẫn có rất nhiều cách để tra tấn người khác.
Bữa ăn kia suýt chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng của cô, sau đó cô cắn anh, anh lại đòi ném cô từ trên Tháp Sathorn xuống cho chết. Lần này...nếu cô không vâng lời, có lẽ lại phải chịu ăn khổ rồi.
Càng nghĩ cô càng sợ hãi, Chu Hạ Hạ đáng thương ngẩng đầu lên: "Chú út, cháu sẽ nghe lời mà."
Trông bộ dáng cô yếu ớt còn trộn lẫn một chút uất ức, nhưng mà cũng có chút đáng yêu.
"Ngồi xuống." Chu Dần Khôn bình tĩnh nói: "Vừa lúc rảnh rỗi, chúng ta giải quyết chuyện cũ đi."
Vì nhà anh gần biển nên thích đem chuyện cũ ra khơi
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");