Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Hạ không nhìn thấy chỉ thị của A Diệu, chỉ nhìn thấy người phục vụ cầm thực đơn trên tay vội vàng đi ra, bả vai cô rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng.
Món đầu tiên được phục vụ là hồng trà, sau khi pha xong, mùi thơm đậm đà của trà rất nhanh đã tràn ngập khắp phòng.
A Diệu pha trà không giỏi, hắn và Chu Hạ Hạ đều theo dõi động tác của Chu Dần Khôn, Hạ Hạ nhận ra thế mà uống trà cũng phải làm rất nhiều bước. Cô luôn nghĩ chỉ cần cho lá trà vào nước nóng rồi pha ra là đủ, cũng thắc mắc tại sao phục vụ không mang trà đã pha ra mà còn bắt khách phải tự pha.
Hồng trà không lạnh và đắng như trà xanh mà tỏa ra mùi thơm ngọt ngào ấm áp, không thích hợp ủ lâu, lần pha đầu tiên sẽ làm dậy mùi trà, lần pha thứ hai sẽ có hương vị đậm đà và chính tông nhất, lần pha thứ ba có vị nhẹ hơn một chút nhưng sẽ vấn vương lâu hơn trên môi, thích hợp dùng chung với bánh.
Chu Hạ Hạ thấy Chu Dần Khôn rót một cốc, đặt lên bàn xoay tròn*, đẩy qua cho A Diệu: "Thử xem."
*Chỗ này là cái bàn tròn trên có tấm kính xoay được hình tròn ấy.
"Cảm ơn anh Khôn." A Diệu cầm lên nhấp một ngụm, gật đầu nói: "Ngon."
Đối với hắn, thứ vào miệng chỉ có ăn được và không ăn được, ngon và không ngon. Không còn gì khác.
Sau đó, Hạ Hạ nhìn thấy Chu Dần Khôn rót thêm một ly nữa. Trà còn bốc khói được rót vào tách sứ trắng, cô đang cho rằng chiếc cốc này hẳn là rót cho anh.
Không ngờ, khoảnh khắc tiếp theo, tách trà sứ trắng đựng hồng trà được đặt lên bàn xoay rồi xoay đến trước mặt cô.
Chu Dần Khôn nhìn Hạ Hạ đôi mắt trợn tròn tràn ngập ý nghĩ "Cái này là cho cháu hả?"
Vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Anh hất cằm lên, Chu Hạ Hạ dùng hai tay cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Trà không nóng như cô tưởng tượng, khi uống vào thì quẩn quanh đầu lưỡi, rõ ràng là trà, nhưng cô lại cảm nhận được vị êm dịu, uống vào cũng thấy ấm bụng.
"Uống ngon không?"
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: "Uống ngon."
"Ly mà cháu vừa uống có giá khoảng hai nghìn đô la Hồng Kông*."
*2.000 Đô la Hồng Kông: 6.150.788
Ngón tay cô gái run lên: "Cái gì cơ?"
Cô không thể tin được nhìn chiếc ly còn sót lại một ít trà, chỉ là một ngụm trà, đắt như vậy sao?
Nhưng mùi thơm của trà tràn ngập căn phòng, A Diệu có lẽ đã gọi loại trà đắt tiền nhất.
Đã uống cạn, cô đành phải nói: "Cháu sẽ trả lại tiền cho chú."
Lúc này, cửa từ bên ngoài mở ra, người phục vụ vững vàng đẩy xe đẩy đồ ăn đi vào, Chu Hạ Hạ ngạc nhiên khi thấy tất cả những thứ cô vừa gọi đều được mang lên, mới còn ngạc nhiên vì uống trà đắt tiền giờ lại mỉm cười đến mắt cũng cong hết cả lên.
Sau khi bưng đồ ăn ra, Chu Hạ Hạ đợi Chu Dần Khôn dùng đũa trước, không ngờ ngay sau đó, cánh cửa lại bị đẩy ra, lần này không phải người phục vụ bước vào mà là một người phụ nữ cao ráo, nóng bỏng mặc đồ ngoại cỡ, đeo kính râm.
"Anh Khôn, chúng ta đã lâu không gặp~~~" Người phụ nữ vừa bước vào đã mang đến một mùi thơm rất dễ chịu, thoang thoảng giống với với mùi trà.
Chu Hạ Hạ đang kinh ngạc xem vị khách này cao bao nhiêu, làn da trắng ngần mức nào, giọng nói lại dễ nghe ra sao, sau đó cô nhìn thấy cô ta nũng nịu gọi Chu Dần Khôn, ngay sau đó cô ta liền ngồi thẳng vào lòng người đàn ông, vòng tay ôm lấy cổ anh, thì thầm vào tai anh, nhỏ nhẹ nói cái gì đó.
Cô không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông mỉm cười, vòng tay qua eo ôm lấy người đẹp: "Được, em muốn làm gì cũng được."
Giọng điệu ôn nhu khiến Chu Hạ Hạ căng cả da đầu.
Người phụ nữ tháo kính râm ra, nói bằng giọng Thái điệu đà rằng cô ấy khát nước.
Chu Dần Khôn cầm ly trà còn nguyên trước mặt lên, đưa lên môi cô ta. Người phụ nữ không tự mình cầm lấy mà nếm thử trong tư thế này, không biết vô ý hay cố tình, đôi môi mềm mại của cô ta chạm vào đầu ngón tay của người đàn ông.
Chu Dần Khôn nhéo eo cô ta nói: "Đừng nghịch ngợm."
Người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào rời khỏi đùi anh, ngồi xuống chiếc ghế bên trái, lúc này cô ta mới chú ý tới còn có một cô bé ngồi đối diện.
Mà cô bé này hiển nhiên đã nhận ra cô ta là ai, ngơ ngác nhìn cô ta, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Đây có còn là cô Kiều Toa Ngang cao quý lạnh lùng trên TV không vậy... Trong cuộc phỏng vấn họp báo với Jeffrey, cách trò chuyện và cách cư xử của cô ấy rất lạnh lùng và tao nhã.
"Cô bé gái này là ai thế? Thế mà vẫn đang mặc đồng phục học sinh." Cô ta liếc nhìn Chu Dần Khôn, giọng điệu không tốt nói: "Anh Khôn, nếu đã có em rồi mà anh còn tìm người khác làm gì? Em không chơi những kiểu chơi lộn xộn đó."
"Em đang nghĩ gì vậy? Con bé là cháu gái tôi."
Bây giờ đến lượt Kiều Toa Ngang ngạc nhiên. Lúc trước hẹn hò với Chu Dần Khôn, bên cạnh anh cũng chỉ có một vệ sĩ. Tại sao lần này anh lại có thêm cháu gái?
"Chào chị." Chu Hạ Hạ ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng bị vẻ đẹp của Kiều Toa Ngang thu phục.
Tuy tính cách của cô ấy có vẻ khác hoàn toàn so với trên TV nhưng khuôn mặt xinh đẹp thanh tú này lại càng kinh diễm hơn trên màn ảnh, từ đôi mắt, chiếc mũi cho đến đôi môi và làn da, cô ấy hoàn hảo đến mức không giống như một người bình thường.
"Ôi cháu gái nhỏ à, làm sao cháu lại gọi là chị được chứ?"
Nói xong, cô ta nháy mắt với Chu Hạ Hạ, ẩn ý rằng cô ta rất thích cách gọi này, Hạ Hạ so về vai vế thì nên gọi cô ta là dì. Kiều Toa Ngang chỉ mới hai mươi bốn tuổi, làm sao có thể chịu được khi bị gọi là dì.
Vì không phải là tình nhân khác của Chu Dần Khôn nên Kiều Toa Ngang trở nên rất hào phóng, hơn nữa Chu Hạ Hạ còn là một học sinh ngoan, Kiều Toa Ngang càng nhìn càng vừa mắt: "Sau này em cũng muốn sinh một bé đáng yêu như này."
Cô ta trộm nhìn Chu Dần Khôn rồi nói.
Chu Hạ Hạ nghe được lời khen, cô ngượng ngùng sờ cằm, vừa định nói cảm ơn thì lại nghe thấy Chu Dần Khôn trả lời: "Đáng yêu chỗ nào?"
Kiều Toa Ngang chợt nhớ tới Chu Dần Khôn rất không thích trẻ con, vì thế cô ta cười hỏi: "Anh Khôn, phải không vậy? Anh nhìn lại xem, ở đây không có ai đáng yêu sao?"
Chu Dần Khôn nhướng mày: "Không."
Kiều Toa Ngang tò mò nhìn anh: "Vậy em có dễ thương không?"
"Có đôi khi."
"Khi nào?"
Chu Dần Khôn thì thầm vào tai cô ta, Kiều Toa Ngang lúc đầu bị khiếp sợ, sau đó đỏ mặt: "Sao anh lại như thế!"
Có vẻ như cô ta đang tức giận, nhưng thực tế lại hôn lấy khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông.
A Diệu thờ ơ ăn uống, hiển nhiên không hề ngạc nhiên với loại chuyện này. Nhưng mà đây là lần đầu Chu Hạ Hạ nhìn thấy cảnh tượng vậy, mặc dù không có người nào chú ý tới cô, nhưng Chu Dần Khôn từ khóe mắt nhìn qua vẫn thấy cô gái cắm đầu ăn cháo thịt cua nhưng dái tai thì lại đỏ hết cả lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");