Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhân viên nhà hàng ngay lập tức chuẩn bị rượu trắng, món tráng miệng và xì gà cho người đàn ông.
Chu Dần Khôn rõ ràng đã quá quen với loại đãi ngộ này, Kiều Toa Ngang đi thay quần áo, gần giống như đi diễn thời trang, Chu Hạ Hạ đứng sang một bên nhìn, lặng lẽ đặt đồ ngọt vừa cắn một miếng xuống.
"Anh Khôn, phải làm sao đây, em đều rất thích."
Kiều Toa Ngang thử thêm vài kiểu trang sức và túi xách, cuối cùng cô ta cảm thấy hơi mệt nên ngồi xuống ghế sofa, rúc vào trong ngực Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn gọi: "A Diệu".
A Diệu đã rất quen với việc thanh toán này, anh ta chỉ nói một câu với người quản lý: "Lấy tất cả thứ mà cô Kiều Toa Ngang thích, gửi chúng đến địa chỉ của cô ấy."
Nghe vậy, không chỉ tất cả nhân viên trong cửa hàng đều ngạc nhiên mà ngay cả Kiều Toa Ngang cũng ngạc nhiên trong giây lát. Những thứ cô ta vừa thử gần như đều là phiên bản giới hạn, cô ta và Chu Dần Khôn thậm chí còn không phải người yêu thế mà anh lại tùy tiện tiêu nhiều tiền cho cô ta như vậy?
Cô ta rất ngạc nhiên, nhưng A Diệu thì không. Kỳ thật Kiều Toa Ngang đến vừa lúc tâm tình Chu Dần Khôn tốt, hơn nữa lại ăn nói ngọt ngào, còn xinh đẹp, anh Khôn nhìn cô ta đến vui vẻ, thế là nguyện ý bỏ tiền.
Chỉ là số tiền lớn như vậy rất dễ bị hiểu lầm, ngay cả với Kiều Toa Ngang - người xuất thân từ một gia đình khá giả. Mặc dù những cô gái từ nhỏ chưa bao giờ thiếu tiền sẽ không dễ dàng bị đồng tiền đả động, nhưng đôi khi tiêu tiền đối với họ dường như lại là một loại chân thành, số tiền càng lớn thì có tác động lại càng mạnh.
Kiều Toa Ngang có lẽ biết Chu Dần Khôn đang làm gì, nhưng cô ta không tin anh cũng sẽ rộng lượng như vậy với những người phụ nữ khác. Như vậy... anh thực sự có chút thích cô ta phải không?
Cô ta biết xung quanh Chu Khôn không chỉ có mỗi một người phụ nữ, mà Kiều Toa Ngang cũng hiểu được đạo lý này, một người đàn ông giàu có, vả lại ngoại hình còn tốt như vậy thì không thể chỉ chung thủy với duy nhất một người. Cho nên ngay từ đầu cô ta cũng không có kỳ vọng gì, mỗi người được lợi là được. Nhưng lần này Chu Dần Khôn đặc biệt cưng chiều cô ta, cô ta thế nhưng lại có chút rung động.
"Có nhiều quá không?" Cô ta ngập ngừng hỏi.
Chu Dần Khôn không cho là đúng: "Em thích tất cả cơ mà."
Sắc mặt Kiều Toa Ngang hiển nhiên hưng phấn hơn một chút, đột nhiên nhìn thấy cô gái vẫn luôn yên tĩnh, cô ta nhìn Chu Dần Khôn. Anh là người không thích phiền phức thế nhưng đi chơi vẫn dẫn theo cháu gái nhỏ, chắc hẳn là rất thích cô bé nhỉ? Dù sao thì đi với người mà bản thân thích tâm tình vẫn có chút tốt.
Còn Chu Hạ Hạ thì ngơ ngác nhìn chiếc váy trắng. Cô vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc váy này, và cũng rất thích nó. Hơn nữa, nó cũng rất cần thiết.
Viền váy đồng phục học sinh của cô bị rách nên cô chỉ có thể kéo nó xuống càng thấp càng tốt, nhưng mép váy bị rách rõ ràng vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Dù sao cũng đi du lịch cùng nhau nên chắc hẳn cô gái nhỏ này cũng sẽ có quan hệ đặc biệt gì đó với người đàn ông ngồi trên ghế sofa, mặc dù cô trông không giống như một tình nhân - chẳng có người đàn ông nào sẽ đem cùng lúc hai tình nhân của mình đi mua sắm, có lẽ là con cháu trong gia đình?
Vì thế người quản lý bước tới lịch sự chào Hạ Hạ bằng tiếng Thái: "Thưa cô, cỡ này chắc vừa với cô đấy. Cô có muốn thử không?"
"Vậy thì thử đi." Kiều Toa Ngang đi tới, trả lời thay Hạ Hạ.
Cô ta cầm chiếc váy lên ướm trước người Hạ Hạ, giọng điệu rất ân cần: "Chiều dài và chất liệu vải rất phù hợp, tóc đen và nước da trắng mặc vào sẽ rất đẹp."
Sau đó, cô ta đặt chiếc váy vào trong tay của nhân viên bán hàng nói: "Đưa cô bé đi thử xem."
Hạ Hạ nói: "Không cần..."
Cô không có tiền.
"Thưa cô, váy của cô bị rách sao?" Quản lý nói xong hầu như tất cả mọi người trong cửa hàng đều tập trung chú ý vào váy của Hạ Hạ, cô gái ngượng ngùng vội vàng đi theo nhân viên đang cầm váy vào trong thay.
Kiều Toa Ngang quay lại chỗ Chu Dần Khôn, vừa ngồi xuống uống hai ngụm nước trái cây, cô gái đã từ phòng thử đồ đi ra.
Kiều Toa Ngang hai mắt sáng lên, Hạ Hạ thay váy mới nhìn trưởng thành hơn so với lúc mặc đồng phục, trước kia tóc buộc cao, bây giờ tóc lại xõa ra, giống như một đóa hoa bách hợp sạch sẽ thanh tú.
Nghe Kiều Toa Ngang khen ngợi vẻ đẹp của cô, nhìn dáng vẻ cô ta ngồi cùng Chu Dần Khôn, Hạ Hạ dường như nhớ tới khi cô còn nhỏ ba mẹ cô hay đưa cô đi mua quần áo, thấy được mẹ cô khen ngợi cô như thế nào, trong khi cô ba ngồi cạnh mỉm cười.
Nhưng... Chu Hạ Hạ nhìn Chu Dần Khôn lạnh lùng xem điện thoại, chút ấm áp vừa dâng trào nhanh chóng lạnh đi. Ba sẽ không đối xử với cô như cách anh làm.
Ngược lại Kiều Toa Ngang rất giống mẹ cô, chẳng hạn như sẽ đến gần và kéo cô đi soi gương. Trong gương, cô mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, cổ tay có nếp gấp, mái tóc dài buông xuống ngực, tạo thành sự tương phản trắng đen rõ ràng với chiếc váy trắng, khiến làn da ở xương quai xanh và cổ cô càng trắng hơn.
Cô còn muốn chiếc váy này hơn nữa.
Phản chiếu trong gương, Chu Dần Khôn rốt cuộc buông điện thoại xuống, liếc nhìn về phía này. Anh bắt gặp ánh mắt thăm dò và mong đợi của Hạ Hạ. Ánh mắt này rất quen, cô đang muốn thứ gì đó. Giống như ban nãy cô muốn gọi món cô thích ăn ở quán trà.
Hạ Hạ quả thực cũng nghĩ như vậy, dù sao cô cũng đã nợ tiền ăn rồi, vậy dứt khoát mặt dày nợ thêm tiền mua một bộ váy nữa. Cô thực sự không muốn ra ngoài với chiếc váy rách đó nữa.
Chu Dần Khôn nhìn cô gái trong gương, trong lòng vang lên bốn chữ.
Được voi đòi tiên.
Cô ngủ trong nhà anh, uống trà buổi sáng của anh rồi giờ còn muốn anh mua cho cô một chiếc váy.
Vẻ mặt cười như không cười của người đàn ông khiến Hạ Hạ không dám nói.
Cô thực ra cũng có chút hy vọng, dù sao Chu Dần Khôn không chớp mắt một cái cũng đã mua rất nhiều đồ cho chị Kiều Toa Ngang như vậy, cô cũng không cần anh mua cho cô, cô chỉ tạm thời mượn một ít tiền mà thôi.
Nhưng chưa kịp lấy hết can đảm để lên tiếng, cô đã nghe người quản lý kính cẩn nói rằng việc thanh toán đã hoàn tất, đồ đạc sẽ được đóng gói cẩn thận và gửi đến nhà cô Kiều Toa Ngang.
Chu Dần Khôn ừ một tiếng, đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy thái độ của Chu Dần Khôn, Kiều Toa Ngang cũng có chút kinh ngạc, hình như anh cũng không quan tâm đến cháu gái mình nhiều như vậy, Kiều Toa Ngang thu hồi thái độ nhiệt tình của mình, không để ý đến Chu Hạ Hạ, đi theo Chu Dần Khôn cùng nhau rời đi.
Hạ Hạ vẫn đứng đó, vẻ mặt thất vọng. Cô nhìn xuống chiếc váy trên người, thở dài, cô vẫn chỉ có thể mặc chiếc váy cũ rách kia thôi.
"Vậy..." Nhân viên lúc ngập ngừng nhìn người vừa trả tiền: "Thưa ngài, váy của cô bé này..."
Nghe vậy, Hạ Hạ ngước mắt lên nhìn thấy A Diệu vẫn chưa đi. Vì vẻ ngoài của A Diệu, Hạ Hạ không dám nói nhiều với anh ta, hoặc có lẽ là vì những hình xăm trên cánh tay và tính khí thất thường của anh ta. Ánh mắt giao nhau giây lát, A Diệu nhìn thấy cô gái quay người bước vào.
Trầm mặc hai giây rồi nói: "Mua đi."
Hắn không biết đây có được coi là tự hành động theo ý mình hay không, nhưng mà trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần anh Khôn không nói rõ ràng tức là hắn có thể tự mình quyết định. Dù sao thì cũng chỉ là một chiếc váy thôi mà.
"Cảm ơn." Lúc bước ra ngoài, Chu Hạ Hạ nhỏ giọng nói.
A Diệu nhìn xuống cô không nói gì.
Địa điểm đến tiếp theo là một sòng bạc, Hạ Hạ lên xe, cô cẩn thận bảo vệ chiếc váy mới của mình khỏi bị bẩn, cô nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, sau đó lại vội vàng quay đi, cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng thực ra cô chẳng có gì phải cảm thấy chột dạ cả. Cô mượn tiền A Diệu để mua váy, cho dù Chu Dần Khôn có độc đoán đến đâu, anh cũng không có quyền xen vào việc A Diệu dùng tiền của mình đó chứ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");