Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chapter 25 Nước ép quả hạch đào
Ông lão được đưa lên xe cấp cứu, sau đó chiếc xe lăng bánh lái đi.
Ngay sau đó cảnh sát giao thông cũng đã bố trí xe đầu kéo để kéo chiếc xe bị hư hỏng đi, đoạn đường bị phong tỏa trước đó cũng nhanh chóng được thông thoáng.
Giang Dĩ Minh khởi động xe, sau đó lái về nhà, công việc hàng ngày của anh ấy là nấu ăn và mang đồ ăn đến cho Thẩm Thanh Nga.
Chỉ là khi vừa lái xe đến chợ rau, Giang Dĩ Minh định đi chợ rau mua ít đồ ăn, nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Trương Mạnh Khôi?” - Giang Dĩ Minh không ngờ rằng lúc này Trương Mạnh Khôi thật sự gọi đến cho anh ấy.
“Anh Minh!” Trương Mạnh Khôi ở bên kia điện thoại căng thẳng nói: "Anh Minh, có một số tin tức, em muốn nói với anh!"
“Tin tức gì?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Đó là tin tức về siêu sao Lục Mỹ Lan" - Trương Mạnh Khôi nói: "Hai ngày trước, chẳng phải anh em chúng ta đưa Lục Mỹ Lan đến chân núi chỉ để cô ấy quay phim sao? Sau đó, chuyện này đã có người quấy rầy... được anh ra tay hùng cứu mỹ nhân, rồi sau đó thất bại. Thực tế chuyện này, là một vị đạo diễn ở thành phố Nam Hoàng của chúng ta đã đưa cho em 600.000.000 để làm việc này. Sau khi em thất bại, họ nhất định sẽ nghĩ cách khác để làm việc này. Em vừa nhận được tin, nghe nói giám đốc đã bỏ ra 1.000.000.000 để hối lộ người quản lý của Lục Mỹ Lan và có vẻ như người quản lý ấy đã muốn ra tay với Lục My Lan..."
“Anh Minh, em nghe nói đạo diễn này muốn bộ phim này đạt tiếng vang lớn, nhưng muốn Lục Mỹ Lan quay một cảnh phim tình cảm cuồng nhiệt để bán phim, và thậm chí có thể phim giả làm thật.” Trương Mạnh Khôi nói: "Em không biết anh Minh có quan tâm đến chuyện này hay không, nhưng sau khi suy đi tính lại, em nghĩ vẫn nên nói trước với anh mới được!"
“Được rồi, tôi biết rồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "Tin tức này có đáng tin không?"
“Đáng tin cậy!” Trương Mạnh Khôi gật đầu nói: "Một trong những người anh của em đang làm việc vặt trong đoàn phim đó. Anh ấy tình cờ nghe được cuộc điện thoại bí mật của đạo diễn với người quản lý của Lục Mỹ Lan vào đêm qua, vì vậy anh ấy đã nói cho em biết!"
"Tốt!"
Cúp điện thoại xong, Giang Dĩ Minh cũng không nghĩ gì thêm, liền cầm điện thoại bấm số của Lục Mỹ Lan.
Tuy nói rằng Giang Dĩ Minh cũng không liên quan gì đến Lục Mỹ Lan, nhưng anh ấy đã từng cứu giúp Lục Mỹ Lan, Lục Mỹ Lan đã giúp Thẩm Thanh Nga một việc lớn, bây giờ Lục Mỹ Lan gặp khó khăn, anh ấy nhất định phải ra tay trợ giúp!
“Xin chào!” Khi cô ấy trả lời điện thoại, giọng nói của Lục Mỹ Lan có vẻ rất vui vẻ: "Giang Dĩ Minh, sao hôm qua anh không đi xem buổi biểu diễn của tôi?"
Cũng không biết tại sao, Lục Mỹ Lan và Giang Tiểu Bắc chỉ gặp nhau hai lần, nhưng trên đường đến buổi hòa nhạc ngày hôm qua, Lục Minh Kỳ luôn nhìn vị trí ghế ngồi mà cô ấy đã gửi vé cho Giang Dĩ Minh, chẳng biết vô tình hay cố ý, khi nơi đó không có ai cả thì tâm trạng của Lục Mỹ Lan dường như rất thất vọng!
Nghe thấy giọng nói của Lục Mỹ Lan vẫn còn rất vui vẻ, Giang Dĩ Minh biết tình trạng của Lục Mỹ Lan tạm thời không sao, sau khi suy nghĩ kỹ anh mới mở lời, nói: "Ngày hôm qua tôi có việc đột xuất nên không thể đến được. Hiện tại cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô!"
“Anh tới tìm tôi?” - Lục Mỹ Lan ngạc nhiên hỏi: "Được rồi, tôi đang ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn XX, tới đây đi, tôi sẽ bảo vệ sĩ của tôi để anh lên!"
"Được!"
Ban đầu, Giang Dĩ Minh định nói với Lục Mỹ Lan qua điện thoại rằng cô ấy nên đề phòng người quản lý của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, anh ấy cảm thấy không hay cho lắm, nếu chuyện này khiến người quản lý của cô ấy tức giận, thì sẽ càng nguy hiểm hơn cho Lục Mỹ Lan. Vì vậy, cách tốt nhất vẫn là tự mình qua đó một chuyến!
Giang Dĩ Minh lập tức lái xe, nhanh chóng đến tầng dưới của khách sạn.
Vừa xuống xe, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi chào hỏi, nhìn Giang Dĩ Minh rồi nói: "Có phải anh Minh không?"
“Tôi là Giang Dĩ Minh, cô có phải là quản lý của Lục Mỹ Lan không?” Giang Dĩ Minh hỏi, mặc dù chưa gặp qua nhưng nhìn thoáng qua cô đã biết cô là quản lý của Lục Mỹ Lan.
“Vâng!” Người quản lý gật đầu cười nói: "Anh Minh, cô Lục đích thân bảo tôi tới đón tiếp, mời anh tới đây!"
Tuy rằng cô ấy khoảng bốn mươi tuổi nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, ăn mặc rất hợp thời trang, dáng người chuẩn, người quản lý này nhìn rất quyến rũ, nhất là khi nói chuyện luôn nở nụ cười nhẹ, khiến cho vẻ ngoài thêm càng thêm ấn tượng. Mang lại một cảm giác hấp dẫn lôi cuốn.
"Được!"
Giang Dĩ Minh gật đầu, sau đó đi theo quản lý đi vào thang máy.
Phải nói người quản lý trước mặt này diễn thật là giỏi, lúc này trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhẹ, bước đi tràn đầy tự tin, nhìn không ra là trong lòng cô ấy đang muốn làm hại Lục Mỹ Lan.
Nếu đây là một người bình thường, bất kể như thế nào, trên mặt hoặc trên người đều sẽ có biểu hiện lo lắng, hoảng sợ.
Nhưng Giang Dĩ Minh tuyệt đối tin tưởng Trương Diệp sẽ không dám nói dối.
Giang Dĩ Minh đi theo người đại diện đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất, lúc này Lục Mỹ Lan đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa và đang ngồi trên ghế sô pha xem TV!
“Giang Dĩ Minh, anh đến rồi!” - Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi tới, Lục Mỹ Lan trông rất vui vẻ, cô ấy đột nhiên đứng lên.
“Ừ!” Giang Dĩ Minh mỉm cười gật đầu, bước lên phía trước, ngồi xuống ghế sô pha.
“Chị Lương, mang cho tôi và Giang Dĩ Minh mỗi người một ly nước quả hạch đào, cảm ơn.” Lục Mỹ Lan nói với người quản lý, sau đó nhìn Giang Dĩ Minh và nói: "Tôi vừa nhờ chị Lương ép nước hạch đào cho chúng ta. Không biết anh có thích uống không?"
“Tôi uống gì cũng được!” Giang Dĩ Minh thờ ơ lắc đầu nói.
Khi anh ấy nói xong, người quản lý đi tới với hai ly nước quả hạch đào trong tay.
“Anh Minh, mời dùng nước.” - Người quản lý cười nhẹ, đưa ly nước quả hạch đào trên tay trái cho Giang Dĩ Minh, sau đó đưa ly nước quả hạch đào trong tay phải cho Lục Mỹ Lan.
“Ôi, thơm quá!” - Lục Mỹ Lan cầm lấy nước hạch đào, sau đó nhấp một ngụm, rồi vui vẻ nói.
Thật vậy, nước hạch đào mới ép có mùi thực sự đặc biệt.
Giang Dĩ Minh cũng uống một ngụm nước hạch đào trên tay.
Phải nói người quản lý này khá khôn ngoan, vì nước hạch đào mới ép nên mùi thơm rất nồng, lúc này nếu cho thuốc vào nước hạch đào thì người ta khó ngửi thấy mùi của thuốc.
Đáng tiếc quản lý này không biết Giang Dĩ Minh là một bác sĩ Trung y cực kỳ nhạy cảm với thuốc, cốc nước hạch đào này có mùi vị nồng nặc đến mấy, chỉ cần có một số loại thuốc có lẫn vào trong đó, anh cũng dễ dàng ngửi thấy!
Giang Dĩ Minh ngửi nước hạch đào trong ly của mình, trong đó chứa đầy thuốc ngủ có thể khiến người ta ngủ ít nhất mười tiếng đồng hồ.
Về phần ly nước của Lục Mỹ Lan, tuy rằng Giang Dĩ Minh ở rất xa, nhưng anh ấy vẫn ngửi thấy mùi thuốc kích dục.
Giang Dĩ Minh nhớ đến những lời chính miệng Trương Mạnh Khôi nói với anh ấy rằng đạo diễn muốn Lục Mỹ Lan quay một cảnh phim nóng, nói vậy, sau khi chuốc thuốc kịch dục cho Lục Mỹ Lan uống, sẽ rất dễ dàng vào trạng thái và rất dễ quay được đoạn phim nóng này!