Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể
  3. Chương 56-60
Trước /14 Sau

Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể

Chương 56-60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chapter 56 Tôn Kính Tùng

“Ông chủ, ông tìm tôi có chuyện gì không?” Giang Dĩ Minh quay đầu nhìn về phía ông chủ, cười nói.

“Anh em, tôi vội tới là để đưa tiền cho cậu.” Ông chủ cười nói với Giang Dĩ Minh: “Cái khối thạch đầu kia của tôi, ra giá cũng đến năm trăm vạn, cậu lại trực tiếp thu một ngàn vạn, tuy rằng đầu năm này ai cũng yêu tiền, nhưng dù sao số tiền này cũng đạt được, tôi quyết định vẫn nên chia cho cậu!”

Nói xong, ông chủ lấy điện thoại ra, nói với Giang Dĩ Minh: “Anh em, nói cho tôi biết số tài khoản ngân hàng của cậu, tôi sẽ chuyển cho cậu năm trăm vạn.”

“Không cần đâu!” Giang Dĩ Minh khoát khoát tay nói.

“Ai, anh em, cái này cậu xem nhau là người ngoài rồi.” ông chủ cười nói: “Đây nếu không có cậu, thạch đầu này của tôi, bất luận là bán cho ai, cũng chỉ được hai ba trăm vạn, tôi tính đưa lại cho cậu năm trăm vạn thì tôi cũng được có được thêm hai trăm vạn, đủ rồi!”

“Vậy được rồi!” Thấy lời của ông chủ cũng không phải khách khí, huống chi, hiện tại thật sự Giang Dĩ Minh cũng cần tiền mở cửa hàng châu báu, vì vậy, nên đã đọc số tài khoản ngân hàng của mình cho ông chủ.

Rất nhanh, ông chủ đã chuyển năm trăm vạn cho Giang Dĩ Minh.

“Anh em, thấy cậu cũng là người thường xuyên chơi đá, đến, đây là danh thiếp của tôi, cậu nhận đi, sau đó, cậu muốn loại đá như thế nào, cứ việc gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ bán giá thị trường cho cậu!” Ông chủ cười nói: “Còn nữa, dù tôi cảm thấy bản thân tôi không có bản lĩnh gì, nhưng nếu cậu cần tôi gì ở chỗ của tôi, cứ nói với tôi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp!”

Giang Dĩ Minh cười nói: “Ông chủ, nói đến muốn giúp đỡ, trong tay tôi hiện tại có việc cần ông giúp.”

“Chuyện gì, nói xem nào.” Ông chủ cười nói.

“Ông là người bán đá lâu năm, chắc quen không ít người, vậy trong số người ông quen biết, có ai có là thợ điêu khắc trên ngọc bích không? Tôi muốn tìm một người, có thể giúp tôi khắc lên một món.” Giang Dĩ Minh nói với ông chủ, anh là muốn tặng cho Thẩm Thanh Nga một món quà kỹ niệm ngày kết hôn, phải độc nhất vô nhị, hiện tại đã có ngọc bích rồi, chỉ còn thiếu một thợ điêu khắc thôi.

Cũng không cần thợ điêu khắc nổi tiếng gì cả, chỉ cần điêu khắc ra thứ chưa có trên thế giới này, độc nhất vô nhị là được rồi!

“Biết điêu khắc sao…” Những câu hỏi này đến tai ông chủ, ông chủ nhíu mày nghĩ, nói: “Người anh em, đây cũng thật không phải anh em không muốn giúp đỡ cậu, điêu khắc trên ngọc thì này so với đá rõ ràng là hai việc khác nhau, người đổ đá bình thường là vì kiếm tiền, sẽ không đi chơi đùa mà đem đi điêu khắc. Còn người điêu khắc, cũng nhất định không đến đánh bạc.”

“Điều này cũng đúng!” Giang Dĩ Minh cười cười nói: “Vậy được rồi, không có việc gì nữa, tôi đi trước đây.”

“Ei, anh em, cậu đợi một chút!” Lúc Giang Dĩ Minh chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên, ông chủ gọi Giang Dĩ Minh lại nói: “Tôi nhớ ra rồi, tôi còn có một cách để tìm được người điêu khắc ngọc bích, người đó là sư phụ của cậu Bạch, tên là Tôn Kính Tùng, là thợ điêu khắc ngọc bích số một của nước Trung Mỹ của chúng ta!”

“Tôn Kính Tùng?” Nghe đến cái tên này, Giang Dĩ Minh nhẹ cau mày, nguyên nhân là vì, cái tên Tôn Kính Tùng này, anh đã từng nghe qua, không riêng gì anh, toàn bộ đất nước Trung Mỹ này đa số đều biết đến người này, hoặc nghe đến tên, bởi vì vậy Tôn Kính Tùng chính là thợ điêu khắc nổi tiếng, chỉ cần qua tay của ông ta, điêu khắc có thể thành trang sức, giá trị cũng gấp hai lần với ngọc bích ban đầu.

Nói cách khác, nếu như một khối ngọc bích, giá cả là một trặm vạn, vậy thì, sau khi qua bàn tay điêu khắc của Tôn Kính Tùng giá của khối ngọc bích đó sẽ là ba trăm vạn!

Có thể nói như vậy, Tôn Kính Tùng, trong giới điêu khắc ngọc bích, chính là một tấm bảng hiệu!

Nhất là vài năm gần đây, giá cả những ngọc bích do Tôn Kính Tùng điêu khắc nên vẫn đang không ngừng tăng lên, nghe nói một cái có giá trị nhất có thể đạt đến năm nghìn vạn, mà khối ngọc bích đó, giá nguyên bản của nó cũng chỉ trên dưới năm trăm vạn, giá cả này cũng như gấp mười lần!

Nguyên nhân là vậy, Tôn Kính Tùng cũng đã tuyên bố là chậu rửa tay vàng, từ đó về sau cũng không điêu khắc nữa. Cho nên hiện tại thành phố hiện tại còn giữ những ngọc bích điêu khắc kia, cũng đã trở thành bản độc quyền duy nhất, vì thế có biết bao nhiêu là giá trị, cho nên giá trị lại càng cao hơn!

“Cậu Bạch này là đồ đệ của Tôn Kính Tùng sao?” Giang Dĩ Minh sững sờ, nói: “Nói như vậy, cậu Bạch này cũng biết điêu khắc rồi?”

“Cậu ấy không biết!” Ông chủ lắc đầu nói: “Tuy rằng cậu ấy là đồ đệ của Tôn Kính Tùng, nhưng không phải học điêu khắc, mà là học đổ Thạch, Tôn Kính Tùng biết điêu khắc và cũng biết đổ thạch, cho nên cậu Bạch học ông ấy đổ thạch! Nhưng mà, gần đây Tôn Kính Tùng đã tuyên bố không điêu khắc nữa, đồng thời hôm nay cậu và cậu Bạch cũng đã kết sườn núi sâu như vậy, cậu ấy có đưa cậu đến gặp sự phụ mình không đây là hai chuyện khác nhau, trên lý thuyết thì chuyện cũng không lớn, nhưng điều duy nhất tôi có thể làm cũng chỉ có điều này! Cuối cùng tôi cũng không thể tìm người nào có thể giúp cậu điêu khắc ngọc bích được!”

“Vậy là được lắm rồi, trước hết cảm ơn ông!” Giang Dĩ Minh nói với ông chủ.

Sau khi ông chủ đi, Giang Dĩ Minh cũng bắt đầu do dự.

Trước hết có biết cậu Bạch sẽ đưa mình đi gặp Tôn Kính Tùng hay không, chỉ riêng việc Tôn Kính Tùng đã tuyên bố rời khỏi, như vậy thì mình phải có bao nhiêu mặt mũi mới có thể mời được ông ấy, mà điêu khắc cho mình chứ?

Chỉ có điều, nếu ông chủ đã nhắc đến Tôn Kính Tùng, thì trong lòng của Giang Dĩ Minh cũng có chút ngứa ngáy.

Qùa kỷ niệm ngày kết hôn cho Thẩm Thanh Nga, dĩ nhiên càng quý giá càng tốt, ngọc bích sa hoa, còn thêm điêu khắc nổi tiếng, vậy không phải là càng quý giá sao? Nhất là còn là một vị Tôn Kính Tùng, là một vị khắp nơi đều được tuyên bố là chậu tay vàng, sau này không điêu khắc sản phẩm nữa. Vậy mức độ quý giá dĩ nhiên cũng tối cao.

Con người có lúc sẽ như vậy, một khi có chút niên đầu, sẽ xuất hiện trong đầu óc và vĩnh viễn không thể nào quên được.

Nghĩ một hồi, Giang Dĩ Minh đã ra quyết định, đi thử xem, nếu như, cậu Bạch đồng ý đưa mình đến gặp sư phụ của cậu ấy thì sao?

Nếu như thầy Tôn lại bằng lòng điêu khắc ngọc bích cho mình thì sao?

Nghĩ đến đó, Giang Dĩ Minh tiếp tục xoay người, hướng về lầu bốn nơi trực tiếp đổ thạch.

Lúc đi đến lầu bốn cậu Bạch và một vài người khác, cũng đang nghiến răng nghiếm lợi ngồi uống trà.

Bởi vì trước đó cửa ban công bị Giang Dĩ Minh phá hủy, cho nên Giang Dĩ Minh cũng đã đến nơi, không có bất cứ sự trở ngại nào đi vào phòng làm việc.

“Anh còn muốn gì nữa?” Cậu Bạch thấy Giang Dĩ Minh lại xuất hiện lần nữa, nhất thời nổi trận lôi đình, từ từ đứng lên, lớn tiếng quát về phía Giang Dĩ Minh.

Nghĩ đến đã tổn thất nhiều tiền như vậy, cậu Bạch lại hận không thể lập tức xé Giang Dĩ Minh ra.

Chapter 57 Không đánh không quen

Giang Dĩ Minh thản nhiên cười, nói: “Cậu Bạch, không biết cậu đã từng nghe qua câu này chưa, gọi là không đánh không quen biết?”

“Không đánh không quen biết?” Cậu Bạch tức giận trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Tôi đặc biệt không muốn quen anh.”

Giang Dĩ Minh có chút bốc khói, hút một ngụm không khí nói: “Cậu Bạch sở dĩ tôi lên đây, chủ yếu là muốn cảm ơn cậu, chuẩn bị giúp tôi nhiều đá như vậy, bất kể nói như thế nào, cũng nhiều hơn ba nghìn vạn, cảm ơn!”

“Hừ…” Cậu Bạch lại tức giận trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, quay đầu nhìn bên khác.

Giang Dĩ Minh biết hiện tại tâm trạng của cậu Bạch vẫn chưa thể nào hạ hỏa được, đồng dạng như vậy nếu mình nói chuyện của bản thân chắc lại chọc cậu ta càng nổi giận hơn.

Cho nên qua một hồi Giang Dĩ Minh cũng không mở miệng nữa, dù sao phương diện ăn nói ngay lúc này cũng không phải là thế mạnh của Giang Dĩ Minh, cũng không biết nên mở miệng thế nào, mới có thể đủ thuyết phục Cậu Bạch, xóa bỏ khúc mắt, dẫn anh đến gặp sư phụ của cậu ta.

Chỉ là, lúc Giang Dĩ Minh không nghĩ xong cách ổn thỏa thì điện thoại của cậu Bạch đã vang lên.

“Alo, thầy ạ, thầy đến dưới lầu rồi sao, được được, em sẽ đến đón thầy, không cần đâu ạ? Hiện tại thầy đã đến cửa thang máy rồi sao? Vậy được, vậy được, thầy lên đi ạ!” Sau khi cậu Bạch nhận điện thoại, nháy mắt giọng điệu vô cùng kính cẩn.

Giang Dĩ Minh nghe vậy lòng lập tức vui vẻ, đây đúng là.

Vốn không biết nên mở miệng nói sao với cậu Bạch, lại không nghĩ đến, thầy của cậu ấy, đã đột nhiên đến rồi!

“Này, không biết anh có chuyện gì, có thể đi rồi, tôi cần phải đón tiếp một người quan trọng.” Cậu Bạch không vui nhìn qua Giang Dĩ Minh, lớn tiếng nói.

Này cậu Bạch cũng không có cách nào, vài người thuộc hạ cũng không đánh lại Giang Dĩ Minh, nếu không cậu ta cũng không nghẹn một bụng khí như vậy.

Còn Giang Dĩ Minh cười lại nói: “Thầy của cậu, là Tôn Kính Tùng tiên sinh sao, hiện tại ông đến rồi sao?”

“Có liên quan gì đến anh?” Cậu Bạch không vui nói: “Nhanh đi đi, Tôi có chuyện muốn nói với thầy tôi, anh ở đây, không hoan nghênh anh!”

Đang nói chuyện, một vị mặc đường phục, một ông cụ vô cùng có tinh thần cùng lúc đó đã đi đến cửa phòng làm việc.

“Của này, sao lại bị hỏng như vậy?” lão nhân nhìn thấy cửa phòng làm việc bị hỏng, nghi hoặc nhìn cậu Bạch hỏi.

“Thầy, người đến rồi ạ!” Cậu Bạch ngay lập tức tiến lên, đỡ vị lão nhân này: “Cửa này ạ, là bị một tên trứng thối làm hỏng!”

Cậu Bạch vừa nói vừa hung hăng liếc Giang Dĩ Minh một cái.

“Con đứa tiểu gia hỏa này, suốt ngày không làm người ta bớt lo lắng được.” Lão nhân nhìn cậu Bạch nói: “Tính khí của con, ta cũng biết rõ, có phải là con lại trêu chọc người khác rồi không?”

“Không có không có, thầy, gần đây con rất nghe lời!” Cậu Bạch cười nói.

“Đây là khách của con hả!” Lúc này ông lão nhìn về phía Giang Dĩ Minh đang ngồi trên ghế sô pha hỏi.

“Vị này là Tôn Kính Tùng, Tôn lão sư phải không ạ. Chào ngài, tôi là Giang Dĩ Minh, rất vui khi được quen biết ngài.!” Lập tức Giang Dĩ Minh đứng lên, vươn tay, trước mặt Tôn Kính Tùng, cười nói.

Không thể không nói, Tôn Kính Tùng tiên sinh, bảo dưỡng không tệ, tinh thần minh mẫn, xem qua thì giống như một vị lão nhân mới sáu mươi tuổi, thì ông ấy có vẻ trẻ hơn so với tuổi, nghe nói cũng gần tám mươi tuổi rồi!

“Xin chào, xin chào!” Tôn Kính Tùng đưa tay ra, bắt tay với Giang Dĩ Minh, sau đó cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha.

Giang khi bắt tay Tôn Kính Tùng, Giang Dĩ Minh cúi đầu nhìn tay mình sau đó cười cười.

“Thầy Tôn, nghe danh đã lâu.” Giang Dĩ Minh cười nói với Tôn Kính Tùng.

“Vậy sao? Không nghĩ đến một ông lão như tôi, lại có thể nổi tiếng như vậy!” Tôn Kính Tùng cười cười, vươn tay nhận ly trà do cậu Bạch đưa, uống một ngụm.

“Đó là đương nhiên, tài điêu khắc của thầy Tôn, có thể nói tuyệt nhất ở nước Trung Mỹ chúng ta!” Giang Dĩ Minh cười lên nói: “Chỉ là có chút đáng tiếc là, không nghĩ đến, ngày đã giải nghệ rồi, căn bản tôi còn nghĩ có thể may mắn giành được một tác phẩm do ngài hay không!”

“Ai u, người đã già rồi, điêu khắc cả đời, mệt rồi, cũng nhàm chán rồi, lợi dụng lúc còn sống này, cho mình ngơi tay, để bản thân cò thể an nhàn thêm vài năm.” Tôn Kính Tùng cười cười nói: “Từ sau khi ta không quan tâm đến việc điêu khắc nữa, đi đến những nơi mà lúc tuổi trẻ đã bỏ lỡ, nên hiện tại mới vừa quay trở lại, thì học trò của ta muốn ta đến đây ở vài ngày.”

Vừa nói Tôn Kính Tùng nhìn qua cậu Bạch.

Giang Dĩ Minh nhàn nhạt cười, nói: “Thầy Tôn, theo tôi được biết, nếu như có một sở thích, nếu có thể làm người ta làm cả đời, vậy đến lúc già rồi, hẳn là càng nên yêu thích mới đúng, sao lại trở nên nhàm chán chứ? Lúc tôi và ngày vừa mới bắt tay, tôi phát hiện tay của ngài có chút run rẩy, cũng không biết có phải ngài tuyên bố không điêu khắc nữa là do nguyên nhân này?”

“Sao cậu có thể biết được? Cậu là bác sĩ sao?” Tôn Kính Tùng hỏi, lập tức có chút ngạc nhiên, nhìn về phía cậu Bạch, nói: “Là con nói với cậu ấy sao? Cậu ấy là bác sĩ con muốn mời đến cho ta sao?”

“Không phải!” Cậu Bạch lắc đầu nói: “Giang Dĩ Minh, anh đây là chuyện gì, xông đến chỗ của tôi, đây là thầy của tôi anh đừng có nói xằng nói bậy!”

“Tôi chỉ muốn giúp thầy của cậu một chút mà thôi!” Giang Dĩ Minh cười, nói: “Thầy Tôn, nếu như tôi đoán không nhầm, một năm trước, khi kiểm tra đã có kết quả là chứng bệnh khăn kim sâm đúng không? Khăn kim sâm là tay ngài lúc nào cũng không tự chủ được mà run rẩy, làm người không thể điều khiển lực, không có cách nào tập trung. Mà người lại là một người vô cùng nghiêm túc với nghề điều khắc, đã nhiều năm qua như vậy, những sản phẩm qua tay ngày đều trở thành tinh phẩm, người vẫn luôn kỳ vọng vào những tác phẩm của mình, hơn nữa không cho bất cứ khuyết điểm nhỏ nào trên sản phẩm của mình. Cho nên một kiểu loại bệnh như vậy, ngài phải buộc lòng tuyên bố ngừng điêu khắc, thầy Tôn không biết tôi nói có đúng hay không?”

“Ba!” Cậu Bạch vỗ lên bàn, lớn tiếng quát: “Giang Dĩ Minh, rốt cuộc anh là ai? Sao lại biết rõ tình hình của thầy tôi như vậy, nói đi có phải anh muốn gây bất lợi với thầy tôi có phải hay không? Nói cho anh biết, hôm nay tôi có phải liều mạng, cũng sẽ không để anh đạt được! tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”

Chapter 58 Dương Tư Khôn

“Cậu là bác sĩ sao?” Ông Tôn Kình Tùng nhìn về phía Giang Dĩ Minh, lại hỏi lần nữa.

Giang Dĩ Minh mỉm cười, gật đầu nói: “Thầy Tôn, đúng vậy, tôi là bác sĩ, hơn nữa tôi còn là bác sĩ Đông y. Như tôi vừa nói, tôi không tìm bất kỳ ai hiểu rõ tình hình của ông, hiện tại tôi hiểu rõ nhiều như vậy cũng là vì tôi vừa bắt tay với ông mới hiểu được.”

“Còn tôi có mục đích gì…” Giang Dĩ Minh nói: “Mục đích thực sự của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn ông giúp tôi điêu khắc mấy thứ.”

“Nhưng…” Tôn Kình Tùng cười cười nói: “Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không ngại nói rõ. Quả thật tôi yêu ngành nghề điêu khắc này rất sâu đậm, mặc dù năm nay tôi đi du lịch khắp nơi, nhưng vẫn chưa chạm vào phỉ thúy, không đụng đao điêu khắc đối với tôi thật sự là một kiểu tra tấn. Tôi rất muốn có thể lần nữa cầm đao điêu khắc, có thể lần nữa tiến hành điêu khắc phỉ thúy, chỉ tiếc tôi mắc bệnh này, tôi cũng không tìm được bác sĩ, nhưng trên thế giới trước mắt, trị liệu đối với Alzheimer cho đến nay đều là phương thức trị liệu bảo thủ, vẫn không có phương pháp trị liệu nào có thể hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên bất đắc dĩ, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn buông bỏ sở thích nhiều năm. Chàng trai trẻ, cậu muốn tác phẩm của tôi, có điều rất đáng tiếc.”

Giang Dĩ Minh cười nói: “Thầy Tôn, lẽ nào đến bây giờ ông vẫn chưa nghe ra có ý gì sao?”

“Cậu…” Bỗng chốc ánh mắt Tôn Kình Tùng sáng ngời nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Ý cậu là cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi sao?”

“Đúng vậy!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Chứng bệnh Alzheimer đối với điều kiện y tế hiện tại quả thật không có phương pháp chữa trị hoàn chỉnh, nhưng đối với tôi không phải là việc khó, huống hồ ông vẫn còn rất nhẹ, chưa phát triển đến giai đoạn sau nên trị liệu rất dễ!”

“Được!” Tôn Kình Tùng trong nháy mắt kích động nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Chàng trai, chỉ cần cậu có thể trị khỏi chứng bệnh Alzheimer của tôi, từ nay về sau, chỉ cần tôi vẫn chưa chết, cậu muốn tôi điêu khắc cho cậu cái gì thì tôi sẽ điêu khắc cho cậu cái đó, hơn nữa còn là miễn phí!”

“Được!” Nghe Tôn Kình Tùng nói như vậy, Giang Dĩ Minh cũng kích động nói: “Được rồi, thầy Tôn, chúng ta không nói những thứ vô dụng này nữa, bắt đầu trị liệu đi!”

“Được!”

Nói xong, Giang Dĩ Minh lập tức lấy ra ngân châm từ trong túi áo.

Chứng bệnh Alzheimer quả thật trị liệu rất khó, nhưng đối với Giang Dĩ Minh hiểu rõ hơn một nghìn huyệt vị trên cơ thể con người, lại là người có linh khí thì chuyện này chỉ là một đĩa thức ăn, soát kẻ trộm!

“Đợi đã!” Lúc này đột nhiên cậu Bạch vươn tay ra ngăn cản Giang Dĩ Minh.

Cậu ta đưa ánh mắt nhìn về phía Tôn Kình Tùng nói: “Sư phụ, sao thầy có thể tùy tiện tin tưởng một người vậy chứ? Chứng bệnh Alzheimer chính là vấn đề nan giải mà toàn cầu đều không thể khắc phục, hơn nữa Giang Dĩ Minh này còn là một bác sĩ Đông y…”

“Con đừng xem thường Đông y, Đông y là kho báu của nước Trung Mỹ chúng ta, chúng ta là người Trung Mỹ…” Đúng lúc này Tôn Kình Tùng giận dữ mắng cậu Bạch, nói.

“Sư phụ, con không có ý xem thường Đông y!” Cậu Bạch vội vàng nói: “Con chỉ nói Giang Dĩ Minh là một bác sĩ Đông y, mọi người đều biết phàm là bác sĩ Đông y có chút năng lực, ai mà không phải là người lớn tuổi chứ? Không năm sáu mươi tuổi đều không dám nói trình độ của mình trong Đông y sâu bao nhiêu, thầy xem Giang Dĩ Minh này còn trẻ như vậy…”

“Huống hồ xưa giờ đều là bệnh nhân đi cầu xin bác sĩ, đâu có bác sĩ nào chủ động đến cầu xin bệnh nhân chứ?”

“Điều này…” Bị cậu Bạch nhắc nhở như vậy, lập tức Tôn Kình Tùng cũng có chút hoài nghi.

Quả thật Đông y rất lợi hại, nhưng Đông y lợi hại chỉ có những người lớn tuổi mới lợi hại, dù sao Đông y không phải một sớm một chiều là có thể học được mà cần dựa vào thời gian, tích lũy từng chút từng chút, thực hành từng chút từng chút, như vậy mới có thể từ từ hiểu được Đông y, hiểu rõ Đông y!

“Sư phụ!” Lúc này cậu Bạch tiến lên nói: “Thầy mắc chứng bệnh Alzheimer, sau này không thể chạm vào điêu khắc, làm học trò con cũng luôn cảm thấy bi thương và tiếc nuối cho thầy, lần này mời thầy đến thành phố Nam Hoàng, trên thực tế, con đã tìm cho thầy một nhà Đông y ở bên này, con đã mời ông ấy đến xem cho thầy một chút.”

“Nhà Đông y?” Tôn Kình Tùng ngây ra, nói: “Thầy có nghe nói ở thành phố Nam Hoàng này quả thật có một nhà Đông y, tên là Dương, Dương gì nhỉ?”

“Dương Tư Khôn!” Cậu Bạch nói: “Sư phụ, người con mời đến cho thầy chính là Dương Tư Khôn này.”

“Đúng đúng đúng, là Dương Tư Khôn!’ Tôn Kình Tùng lập tức nhớ ra, nói: “Nghe nói, Dương Tư Khôn bọn họ chính là tổ truyền y thuật Đông y, hơn nữa tổ tiên còn xuất hiện một ngự y từng xem bệnh cho Hoàng đế Quang Tự!”

“Đúng vậy!” Cậu Bạch gật đầu, nói: “Vừa rồi ông Dương đã gửi zalo cho con, hiện đang trên đường đến đây, có lẽ vài phút nữa là tới.”

Giang Dĩ Minh nghe vậy cười lên, Dương Tư Khôn, không phải là bác sĩ Đông y sáng nay gặp được ở nhà La Thành sao?

Không ngờ danh tiếng của ông ta ở bên ngoài lớn như vậy.

Đang nói lời này, lúc này cửa văn phòng lập tức xuất hiện một người.

Giang Dĩ Minh quay đầu nhìn lại, đó chẳng phải là bác sĩ Dương buổi sáng đã nhìn thấy ở nhà La Thành sao?

“Sao cậu cũng ở đây?” Sau khi nhìn thấy Giang Dĩ Minh, sắc mặt bác sĩ Dương trở nên cực kỳ khó coi, sáng sớm hôm nay ở trong nhà La Thành, Giang Dĩ Minh giả thần giả quỷ chữa khỏi cho La Thành, điều này khiến ông ta cảm thấy bản thân rất mất mặt, dù sao thì ông ta chính là thần y nổi danh ở vùng này, mọi người nhìn thấy ông ta đều rất tôn kính, mà ông ta cũng rất hưởng thụ cảm giác này, nhưng thật sự không ngờ hôm nay lại thua một thằng nhóc ở trong nhà La Thành!

Điều này khiến ông ta cảm thấy rất xấu hổ!

Không ngờ giây phút này, đến nơi này lại gặp được anh!

Trong nháy mắt, nội tâm Dương Tư Khôn hiện ra dự cảm không tốt!

Cảm giác dường như bản thân lại sắp mất mặt!

“Bác sĩ Dương, ông biết anh ta sao?” Nghe Dương Tư Khôn và Giang Dĩ Minh nói chuyện, cậu Bạch có chút bất ngờ.

“Quen biết, sao có thể không quen chứ?” Dương Tư Khôn lập tức hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Cậu Bạch, nếu như cậu cũng mời cậu ta đến chữa bệnh cho quý sư phụ, vậy thì tôi không cần thiết ở lại nơi này nữa. Đương nhiên, cậu Bạch đây vốn không phải là tôi nhỏ nhen, mà là kẻ giang hồ lừa đảo giả thần giả quỷ để gạt người khác ở đây, nếu như lát nữa xảy ra chuyện gì thì tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu!”

Chapter 59 Chỉ có bệnh dạ dày thôi sao?

Miệng Dương Tư Khôn đúng là lanh lợi!

Nói hai ba câu đã lập tức nói Giang Dĩ Minh là một kẻ lừa đảo giang hồ.

Phía trước nói bản thân quen biết Giang Dĩ Minh, phía sau lại nói Giang Dĩ Minh là lừa đảo giang hồ, đây không phải rõ ràng nói cho cậu Bạch và Tôn Kình Tùng nghe Giang Dĩ Minh chính là một kẻ lừa đảo giang hồ sao?

“Anh ta là lừa đảo giang hồ?” Cậu Bạch nghe vậy trong lòng lập tức vui vẻ, nói thật cậu ta rất ghét Giang Dĩ Minh, hiện tại Dương Tư Khôn nói Giang Dĩ Minh là lừa đảo giang hồ, như vậy chắc chắn sư phụ sẽ không để Giang Dĩ Minh đến chữa bệnh cho ông ta.

Nói thật dù đánh không lại Giang Dĩ Minh nhưng chỉ cần có thể sỉ nhục Giang Dĩ Minh một chút, khiến Giang Dĩ Minh khó chịu thì trong lòng cậu Bạch sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái!

“Cậu Bạch.” Dương Tư Khôn nói: “Xin hỏi, cậu có từng nghe nói lúc chữa bệnh cho người ta, nói người này bệnh là vì trúng tà chưa? Xin hỏi, cậu đã bao giờ thấy lúc bác sĩ chữa bệnh rải một ít gạo lên mặt đất, sau đó hét lớn một tiếng cút ra ngoài chưa? Các người nói xem, đây không phải là lừa đảo giang hồ giả thần giả quỷ thì là cái gì?”

“Tôi biết ngay mà!” Cậu Bạch hung hăng trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh nói: “Cũng may chưa xem bệnh cho sư phụ, nếu không chúng tôi đều sẽ bị anh lừa! Anh cút đi cho tôi!”

Giang Dĩ Minh ở bên cạnh nghe vậy chỉ thản nhiên cười cười.

Đông y và huyền thuật từ xưa đến nay chính là không phân biệt, phàm là Đông y có chút năng lực ít nhiều đều sẽ hiểu được chút huyền thuật.

Dương Tư Khôn này thân là một bác sĩ Đông y lại nói mình giả thần giả quỷ, điều này có thể nói rõ trình độ Đông y của ông ta thật sự quá hạn hẹp!

Mà một bác sĩ như ông ta có thể trở thành một nhà Đông y ở trong xã hội hiện nay, có thể thấy được Đông y hiện giờ đã rơi vào tình trạng nào.

Lúc này Dương Tư Khôn mang theo nụ cười thắng lợi nhìn Giang Dĩ Minh.

Ông ta chính là muốn chèn ép Giang Dĩ Minh!

Ai bảo sáng nay cậu làm tôi mất mặt làm gì?

Nói xong, Dương Tư Khôn tiến lên nói với ông Tôn Kình Tùng: “Ông Tôn, hiện tại hãy để tôi giúp ông kiểm tra.”

“Được!” Rõ ràng Tôn Kình Tùng cũng tin tưởng Dương Tư Khôn nhiều hơn, dù sao thì hiện tại Dương Tư Khôn cũng có danh tiếng ở bên ngoài, hơn nữa Dương Tư Khôn cũng đã hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi, nói là bác sĩ Đông y thì càng thuyết phục hơn.

Dương Tư Khôn tiến lên, vươn tay bắt mạch trên cổ tay Tôn Kình Tùng.

Chỉ thấy Dương Tư Khôn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Tôn Kình Tùng, sau đó hai mắt hơi nhắm lại, bắt đầu bắt mạch.

Không biết năng lực như thế nào nhưng công đoạn đầu vẫn rất đầy đủ.

Sau khoảng một phút, Dương Tư Khôn thu tay trở về.

“Bác sĩ Dương, xin hỏi bệnh này của tôi khó chữa không?” Tôn Kình Tùng mở miệng hỏi.

“Không khó…” Dương Tư Khôn xua tay, nói: “Lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông, sau đó sẽ kê cho ông một phương thuốc, mỗi ngày một liều, uống hai lần, dùng kiên trì ba tháng thì có thể khỏi hẳn!”

“Thật sao?” Tôn Kình Tùng lập tức kích động, vội vàng hỏi.

“Đương nhiên!” Dương Tư Khôn nói: “Đối với tôi, có những căn bệnh, trị liệu quả thực chỉ như một món ăn nhỏ!”

Dương Tư Khôn dường như giả vờ, lúc viết phương thuốc cho Tôn Kình Tùng còn cố ý lấy ra một cây bút lông, một khay mực, sau đó bắt đầu viết phương thuốc.

Rất nhanh, phương thuốc được viết xong, ông ta đưa cho Tôn Kình Tùng: “Ông Tôn, bệnh này của ông cần phải điều dưỡng, cho nên trong thời gian tới ông cần chú ý ăn uống, ăn nhiều đồ thanh đạm, ăn ít dầu mỡ chua cay, sau đó mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ, ba tháng sau nhất định sẽ khỏi hẳn!”

Nghe Dương Tư Khôn nói như vậy, lông mày của Tôn Kình Tùng và cậu Bạch lập tức nhíu lại.

Mà sau khi Tôn Kình Tùng nhìn về phía Dương Tư Khôn kê đơn thuốc, lúc này mới mở miệng nói với Dương Tư Khôn: “Bác sĩ Dương, nếu như tôi không nhìn lầm, thì thuốc ông kê cho tôi là trị bệnh dạ dày đúng không?”

“Đúng vậy!” Dương Tư Khôn gật đầu, nói: “Tôi vừa mới bắt mạch cho ông, quả thật kiểm tra ra ông có triệu chứng viêm dạ dày mãn tính, cho nên mới kê cho ông loại thuốc này, bệnh dạ dày mà, ba phần trị, bảy phần dưỡng, dùng phương thuốc này của tôi sau đó từ từ điều dưỡng, nhất định có thể khỏi hẳn, tin tôi đi, không có vấn đề gì đâu!”

Bởi vì cậu Bạch không nói cho Dương Tư Khôn biết rốt cuộc Tôn Kình Tùng bị bệnh gì, một mặt cũng vì muốn xem y thuật của Dương Tư Khôn rốt cuộc như thế nào, mặt khác quả thực là chưa kịp nói cho ông ta.

Nhưng thật sự không ngờ, giây phút này Dương Tư Khôn kiểm tra cho Tôn Kình Tùng lại là bệnh dạ dày.

“Chỉ có bệnh dạ dày thôi sao?” Lúc này Tôn Kình Tùng cũng nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy!” Dương Tư Khôn gật đầu, nói: “Tôi thông qua bắt mạch đã tiến hành tìm hiểu được sức khỏe của ông Tôn, mặc dù bây giờ ông Tôn đã tám mươi tuổi, nhưng ngoại trừ dạ dày có một số vấn đề ra thì những nơi khác trên cơ thể đều được dưỡng không tồi, không có bất kỳ vấn đề gì.”

“Nhưng mà…” Tôn Kình Tùng nhíu mày, nói: “Vừa rồi, Giang Dĩ Minh này chỉ nắm tay tôi có một lúc đã phát hiện tôi mắc chứng bệnh Alzheimer…”

“Hừ!” Dương Tư Khôn cười giễu, nói: “Ông Tôn, tôi đã nói rồi, loại lừa đảo giang hồ giả thần giả quỷ này không đáng tin, chẳng qua cậu ta muốn lừa gạt tiền cho nên mới nói ông có bệnh Alzheimer, theo tôi thấy thân thể của ông rất tốt, hoàn toàn không có bệnh như vậy, hơn nữa Đông y chúng tôi chẩn đoán cho người ta chú ý nhất chính là nhìn nghe hỏi chuẩn, cho dù ở phương diện nào đều cần bản lĩnh cao thâm, tôi sống gần sáu mươi năm, đến bây giờ chưa từng nghe nói có ai có thể dựa vào bắt tay đã có thể phán đoán ra người khác có bệnh gì!”

“Nói như vậy thì bác sĩ Dương chắc chắn tôi không mắc chứng bệnh Alzheimer đúng không?” Tôn Kình Tùng hỏi.

“Chắc chắn!” Dương Tư Khôn xua tay, nói: “Thân thể của ông Tôn tốt, sao có thể mắc bệnh đó chứ? Đừng tin kẻ lừa đảo giang hồ này, nếu tin bọn họ, bọn họ có thể vì lừa gạt tiền bạc, thậm chí sẽ vô sỉ đến mức nói một người khỏe mạnh mắc bệnh nan y đó!”

Dương Tư Khôn còn muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này lại bị Tôn Kình Tùng thô bạo cắt ngang.

“Bác sĩ Dương, xin lỗi, ông có thể rời đi rồi!” Tôn Kình Tùng nói với Dương Tư Khôn: “Đương nhiên, học trò tôi đồng ý trả cho ông bao nhiêu phí thuốc khám chữa bệnh thì tôi sẽ không thiếu ông một xu!”

“Cái này…” Dương Tư Khôn ngây ra, nói: “Ông Tôn, tôi vẫn chưa châm cứu cho ông.”

“Không cần nữa.” Tôn Kình Tùng nói: “Bác sĩ Dương, tôi vừa nghĩ cẩn thận, tôi cảm thấy vẫn là để cho Giang Dĩ Minh, người anh em này đến chữa cho tôi thì tốt hơn!”

Chapter 60 Cậu lẩm cẩm rồi ư

“Tôn tiên sinh, ông lựa chọn tin tưởng cậu ta ư?” Dương Tư Khôn nghe thấy lời của Tôn Kình Tùng thì lúc này sững sờ, hỏi: “Tôn tiên sinh, người này, nhưng người này đang giả thần giả quỷ…”

“Cho dù cậu ta là một tên giang hồ gạt người đang giả thần giả quỷ, tôi cũng lựa chọn tin cậu ta!” Tôn Kình Tùng nói lớn tiếng: “Chí ít, cậu ta có thể nhìn ra được tôi mắc bệnh Alzheimer, còn cậu, dù đã bắt mạch cho tôi, nhưng vẫn không kiểm tra ra được.”

Nói xong, Tôn Kình Tùng lấy từ trong túi ra một tờ giấy xét nghiệm trong phòng xét nghiệm, rồi ném cho Dương Tư Khôn, nói: “Dương tiên sinh, tờ giấy xét nghiệm này là của bệnh viện y học liên hiệp Bắc Kinh, trên đó có ghi rất rõ ràng, tôi bị bệnh Alzheimer ở mức độ nhẹ, không phải cậu cũng định nói bệnh viện y học liên hiệp Bắc Kinh cũng là đồ giang hồ lừa bịp giả thần giả quỷ đó chứ?”

Thật sự, y thuật của Dương Tư Khôn hơi kém, không thể kiểm tra ra bệnh của ông ta, Tôn Kình Tùng vốn không vì thế mà tức giận, suy cho cùng thì khả năng của con người có giới hạn, điều này có thể hiểu được.

Nhưng kể từ lúc bắt đầu, Dương Tư Khôn luôn công kích Giang Dĩ Minh, luôn công kích Giang Dĩ Minh không thương tiếc, điều này khiến cho Tôn Kình Tùng trở nên tức giận, hơn nữa điều này cũng cho thấy được trình độ giáo dục của một người, do đó có thể thấy được trình độ giáo dục của Dương Tư Khôn vô cùng thấp.

Năng lực của bản thân thấp, còn luôn hạ thấp người khác, điều này làm cho Tôn Kình Tùng vô cùng khó chịu.

Mà ngược lại, Giang Dĩ Minh ở bên cạnh, bất luận Dương Tư Khôn có hạ thấp anh như thế nào, Giang Dĩ Minh luôn giữ nụ cười trên mặt, không hề tranh cãi với Dương Tư Khôn làm gì, cứ như vậy, phẩm chất cao hay thấp giữa hai người họ đã được phân định rõ ràng.

“Chuyện này…” Nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm, Dương Tư Khôn nói không nên lời, không ngờ tới, Tôn Kình Tùng vậy mà lại có giấy xét nghiệm.

“Tôi không nói với Giang Dĩ Minh rằng tôi có bệnh, nhưng sau khi cậu ta vào, chỉ bắt tay tôi thì đã chuẩn đoán được tôi mắc chứng bệnh Alzheimer, hơn nữa, còn chuẩn đoán được thời gian tôi mắc bệnh, bệnh tình hiện nay của tôi đã phát triển đến bước nào.” Tôn Kình Tùng nói.

Lúc này Dương Tư Khôn vội vàng nói: “Tôn tiên sinh, chuyện này có thể là do sau khi Giang Dĩ Minh đã điều tra qua ông, mới nói ra được, loại giang hồ lừa bịp này, cái loại lừa bịp này trước khi đi lừa sẽ tìm người đi điều tra tình hình của người bị lừa, sau đó cố tình làm như đó là phán đoán của chính mình, dùng để lấy lòng tin của người bị lừa…”

“Hừ, cứ cho là tôi bị lừa, tôi cũng tình nguyện bị Giang Dĩ Minh lừa!” Tôn Kình Tùng tức giận nói, sau đó ông ta quay qua cười với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, làm phiền cậu, đến giúp tôi điều trị bệnh một chút nha.”

“Được thôi!” Lúc này Giang Dĩ Minh đứng dậy, lấy kim bạc từ trong túi ra, sau đó đi qua phía Tôn Kình Tùng.

“Tôn tiên sinh!” Giang Dĩ Minh nói với Tôn Kình Tùng: “Lần này tôi sẽ châm cứu cho ông, ông cứ yên tâm, sau khi tôi châm cứu xong rồi, bệnh Alzheimer của ông sẽ không tái phát nữa, sau này bất kể ông làm gì, tay cũng sẽ không run nữa.”

“Đang đùa gì vậy chứ!” Đột nhiên lúc này Dương Tư Khôn lớn tiếng hét lên rồi nói: “Châm cứu một lần mà đã trị xong bệnh Alzheimer, đây đúng là khoác lác mà, Giang Dĩ Minh, cậu nghĩ cậu là thần tiên à, đây đổi lại là tôi, cho dù là thời gian hai năm trị bệnh, tôi cũng không dám nói.”

“Cậu không làm được, chỉ có thể nói vì năng lực của cậu kém cỏi!” Tôn Kình Tùng giận dữ nhìn Dương Tư Khôn, qua khoảng thời gian ngắn tiếp xúc này, ấn tượng của anh ta đối với Tôn Kình Tùng có thể nói là vô cùng tệ, bây giờ cho dù là nhìn, Tôn Kình Tùng cũng không muốn nhìn anh ta một cái.

“Năng lực của tôi kém ư?” Dương Tư Khôn kỵ nhất là người khác nói năng lực mình kém, nhất thời xông tới lớn tiếng với Tôn Kình Tùng: “Tôn Kình Tùng, đây rõ ràng là lão già ông hồ đồ rồi, vậy là lại chọn đi tin tưởng một kẻ lừa gạt như cậu ta, hừ, Tôn Kình Tùng ông cứ đợi đó, nhất định ông sẽ bị cậu ta lừa xoay như một cái chong chóng.”

“Cậu nói cái gì?” Cũng vào lúc này, đột nhiên cậu Bạch đứng dậy, xông tới hét lo vào mặt của Dương Tư Khôn, mặc dù ngày bình thường cậu Bạch rất kiêu ngạo, nhưng từ khi bước vào đây thì luôn giữ thái độ tôn kính sư phụ, ai dám làm gì sư phụ cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ đấu với kẻ đó đến cùng!

“Tôi cứ nói vậy đó, làm sao nào?” Dương Tư Khôn tiếp tục lớn tiếng nói: “Sư phụ cậu tin cậu ta, thì sư phụ cậu hồ đồ rồi, già cả nên mắt kém, hừ, mấy người như các người, đừng nói là để tôi điều trị, cho dù là các người có mời tôi, quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không trị cho các người!”

“Cút!” Lúc này cậu Bạch giận dữ hét lên.

Tuy nhiên trong lúc Dương Tư Khôn và cậu Bạch cãi nhau, thì Giang Dĩ Minh đã thu kim bạc về.

Cười với Tôn Kình Tùng rồi nói: “Thầy Tôn, tôi đã châm cứu cho ông xong rồi, ông có thể thử xem, bây giờ còn run nữa hay không!”

“Được!” Tôn Kình Tùng gật đầu, lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, mở cái hộp này ra, lấy ra một miếng nhựa, trên bề mặt có rất nhiều lỗ nhỏ, mà bên cạnh tấm bảng còn có một cây kim nhỏ, đây là thứ được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân mắc chứng Alzheimer, để cho bọn họ bình thường có thể tập luyện nhiều hơn.

Tôn Kình Tùng cầm cây kim nhỏ đó lên, sau đó bắt đầu đâm cây kim nhỏ vào mấy cái lỗ nhỏ trên tấm bảng.

Chỉ là, điều mà ông ta không ngờ tới là, lúc trước đây tay ông ta không ngừng run rẩy, cho dù là bản thân muốn chọc cây kim vào những cái lỗ nhỏ đó, nhưng đến cuối cùng đều không làm được.

Nhưng hôm nay ông ta phát hiện tay của mình đã không còn run nữa, bất luận bản thân muốn chọc cái lỗ nhỏ nào cũng có thể dễ dàng đưa cây kim vào.

Sau khi luyện tập vài lần liên tiếp, cuối cùng, Tôn Kình Tùng nắm lấy tay của Giang Dĩ Minh nói: “Dĩ Minh à, cảm ơn cậu rất nhiều, thật sự cảm ơn cậu! Tôi thật sự không nghĩ đến bệnh này của tôi sẽ có ngày trị khỏi!”

Giang Dĩ Minh mỉm cười nói: “Tôn tiên sinh, mặc dù chứng bệnh Alzheimer tạm thời đã được tôi trị khỏi, nhưng vẫn chưa trị dứt điểm được, tiếp theo cứ ba tháng tôi lại đến châm cứu cho ông một lần, giống như hôm nay vậy, chỉ cần được châm cứu đúng giờ, tôi bảo đảm, cả đời này của ông sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đừng nói là ba tháng, cho dù mỗi ngày đều phải châm cứu, chỉ cần tay tôi không run nữa, thì tôi vui lắm rồi!” Tôn Kình Tùng cười ha ha nói.

“Cậu mau cút đi cho tôi!” Lúc này cậu Bạch vẫn còn đang cãi nhau với Dương Tư Khôn.

“Cậu kêu tôi cút cũng được!” Dương Tư Khôn lớn tiếng hét lên rồi nói: “Nhưng sư phụ cậu vừa nói rồi, tiền thuốc nên trả cho tôi, một đồng cũng không được thiếu, bây giờ, mang tiền ra đây mau!”

“Như cậu mà còn dám ở lại đây đòi tiền ư?” Cậu Bạch tức giận nói: “Vừa nãy cậu mắng sư phụ tôi, tôi không tính sổ với cậu đã là quá tốt rồi, cậu vẫn còn mặt mũi đòi tiền sao?”

“Thôi đi!” Lúc này Tôn Kình Tùng đi lên phía trước, nói với cậu Bạch: “Con cứ đồng ý với cậu ta đi, con đã hứa trả cậu ta bao nhiêu tiền vậy?”

“Con nói nếu cậu ta trị hết bệnh cho sư phụ thì sẽ trả cậu ta 300.000.000!” Cậu Bạch nói với Tôn Kình Tùng.

“Được!” Tôn Kình Tùng gật đầu, lấy trong túi ra một tấm séc, sau khi ghi lên đó số 300.000.000 thì đưa cho Dương Tư Khôn rồi nói: “Đây là 300.000.000, cậu có thể đi được chưa?”

Hai mắt của Dương Tư Khôn đột nhiên sáng lên, vội vàng giật lấy tấm séc 300.000.000, giống như sợ Tôn Kình Tùng nuốt lời, sẽ đột ngột không cho anh ta tiền nữa.

Lấy tấm séc bỏ vào túi, lúc rời đi Dương Tư Khôn còn đưa mắt liếc nhìn cậu Bạch và Giang Dĩ Minh rồi nói: “Hai người các người nhớ cho rõ, người như tôi đây, ghét nhất là ai xem thường y thuật của mình, sau này cho dù các người có cầu xin tôi đến khám bệnh, tôi cũng sẽ không đến!”

Quảng cáo
Trước /14 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thư Trưởng Nữ

Copyright © 2022 - MTruyện.net