Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Định Kiến
  3. Chương 108
Trước /114 Sau

Định Kiến

Chương 108

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hứa Khiêm liếc xéo hắn một cái, "Cậu cứ như vậy là muốn coi tiền như rác phải không?"

Nghiêm Mạc cười cười mắt cong lên nhìn y, "Làm sao có thể coi tiền như rác chứ? Tôi thậm chí muốn bao dưỡng anh, như vậy sẽ không có ai khác tranh đoạt với tôi." Hắn vừa nói, vừa đặt cằm trên vai Hứa Khiêm làm nũng, "Hứa ca, anh thoả mãn tôi một lần đi mà."

"Được thôi, có người cam tâm tình nguyện trả tiền cho tôi thì vì sao không nhận chứ? Nhưng mà cậu suy nghĩ thông chưa đấy, tôi có thể không rẻ đâu đấy, đừng đợi đến lúc cà quá số tiền trong ngân hàng lại tìm tôi khóc nha." "Sẽ không đâu, cho dù tiêu vượt quá, tôi cũng có thể kiếm về lại." Nghiêm Mạc cọ cọ cổ y, "Sau này chờ anh về hưu không đi làm nữa, tôi sẽ nuôi anh."

Hầu kết Hứa Khiêm lăn lên lộn xuống, tuy không muốn thừa nhận, nhưng những lời này của đối phương cực kì đâm trúng trái tim, không muốn xúc động cũng khó.

Vì vậy y đẩy Nghiêm Mạc ra, "Ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo."

Người Kia ôm cánh tay dựa trước cửa, vô lại nói: "Không ra, trên người anh có chỗ nào tôi chưa nhìn qua đâu, người một nhà cả khách sáo như vậy làm gì..."

Hứa Khiêm không để ý tới hắn, tự đi tới tủ treo quần áo, cái này là sau khi vào nhà mới ở, Giang Thành Vọng sẽ đúng giờ đưa ít quần áo qua, lúc này mở tủ quần áo ra, hơn phân nửa đều còn tag chưa cắt. Hứa Khiêm lấy vài đồ xuống ướm xem phối hợp mặc thêm gì.

Nghiêm Mạc nhìn dáng vẻ thay quần áo của y, cùng với những vết tích xanh xanh tím tím trên thân thể, liếm môi một cái.

Mùa đông ở miền nam không lạnh bằng phương bắc, hơn nữa hôm nay có nắng, ít nhiều gì cũng xua tan đi cái lạnh của gió rét. Hứa Khiêm chọn một cái áo gió màu đậm phủ thêm, rồi thay Nghiêm Mạc chọn một cái khăn quàng cổ, hai người cùng nhau xuống bãi đậu xe, đi tới công viên gần đó đi dạo. Bây giờ đang là cuối năm, còn kịp đợt sale, Hứa Khiêm vừa vào cửa hàng, hợp ý cái gì đều thả trong xe, cô bán hàng bên cạnh khen y đẹp trai đủ các thể loại, khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ.

Nghiêm Mạc an tĩnh ngồi ở một bên, ánh mắt chuyên chú nhìn người đàn ông kiêu ngạo tự luyến kia đang thay quần áo như đi sàn catwalk, chỉ cảm thấy một sự thoả mãn mà trước nay chưa từng có.

Chờ Hứa Khiêm thay một cái áo sơmi dạng lả lơi đi ra, cúc áo trên cổ không gài hai nút, lộ ra một mảng nhỏ xương quai xanh. Hai tay y vòng vào nhau, xoay một vòng đỏm dáng trước mặt Nghiêm Mạc, "Đẹp không?"

Người kia gật đầu, nghiêm túc nói: "Anh ra sao cũng đều đẹp mắt hết."

Hứa Khiêm nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, y thuận tay chọn một cái áo khoác phủ thêm, quay về phía gương sửa sang, "Đúng vậy, tôi đẹp trai như vậy, mặc gì cũng không thua người mẫu... Aiz, nhắc tới mới nhớ đã lâu không đi thập thể hình, trước kia thấy trong tiểu khu mới mở một phòng gym, lần trước đi ngang qua có làm thẻ, vẫn chưa dùng." Y vừa nói, Nghiêm Mạc đi tới thay y sửa sang cổ áo, "Khi nào anh muốn đi, tôi đều có thể đi cùng anh."

Hứa Khiêm nhíu mày, hơi suy nghĩ nhìn cái tay đang quấn băng của đối phương, "Trước tiên cậu dưỡng thương lành đã rồi bàn cái khác sau."

Hai người cứ đứng ở trong cửa tiệm thay nhay sửa sang quần áo, Hứa Khiêm kéo khăn quàng cổ của Nghiêm Mạc ra, từ bên cạnh tìm một cái mới tròng lên cho hắn, nhìn khắp người một chút rồi hài lòng nói: "Không tồi."

"Anh thích là được rồi."

"Cậu không chọn cái gì sao?"

"Tôi tin tưởng ánh mắt của anh." Nghiêm Mạc xoay người, từ trên giá cầm xuống cặp kính râm treo nơi cổ áo Hứa Khiêm, "Anh cũng phải tin tưởng tôi."

Hứa Khiêm nhìn gò má tuấn mỹ ôn nhu của hắn mà trái tim đập binh binh.

Cái loại cảm giác xúc động... đã lâu không có này khiến y cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Chờ hai người xách túi to túi nhỏ đi ra khỏi khu thương mại, trời đã hơi tối, trở lại bãi đậu xe để đồ xuống, Hứa Khiêm ôm vai Nghiêm Mạc ngáp một cái. "Tiệm đồ ngọt mà cậu nói lúc trước ở đâu?"

Người kia thuận thế ôm eo y, cười nói: "Ở gần đây, tôi dẫn anh đến."

Đối mặt với phố xá đông nghịt, Nghiêm Mạc rất tự nhiên nắm lấy tay Hứa Khiêm, cũng cầm thật chặt trong lòng bàn tay.

Đời này, hắn cũng sẽ không buông ra.

Một ngày hẹn hò rất nhanh đã kết thúc, khi về nhà đã gần 10h, lúc ăn cơm Hứa Khiêm có uống chút rượu, bây giờ chất rượu bắt đầu phát tác nên hơi chóng mặt. Nghiêm Mạc nửa ôm nửa dìu y đến nhà, vừa mới tới liền thấy một cái hộp đặt ở cửa, thoáng cười cúi đầu hôn lên trán Hứa Khiêm.

Hứa Khiêm nhấc mí mắt, "Sao vậy?"

"Chìa khoá để ở đâu? Tôi mở cửa cho." Nghiêm Mạc đặt túi trong tay bên cạnh cái hộp, chờ sau đó đem tất cả vào.

Hứa Khiêm rầm rì móc túi áo nhét một chuỗi chìa khoá vào tay hắn.

Nghiêm mạc mở cửa ra, vào nhà thấy Mễ Tô đang ngoan ngoãn ngồi chổm hổm nơi huyền quan, cái đuôi lông mềm mại vẫy một cái, thấy bọn họ về liền vui vẻ tiến lại gần, nũng nịu kêu.

Hứa Khiêm vịn tường ngồi xuống, chìa tay ra ôm nó vào trong lòng, chơi đùa một lúc.

Lúc một người một mèo đang ngồi chơi ở cửa, Nghiêm Mạc vào nhà trước, sắp xếp xong mấy thứ mới mới ra ngoài. Hứa Khiêm vốn không quá say, chỉ là tối qua quá mệt mỏi, bây giờ hơi mơ mơ màng màng, lúc Nghiêm Mạc vươn tay ra kéo y còn không nhịn được mà vùng vẫy một cái.

"Muốn ngủ cũng đừng ngủ ở đây, lạnh lắm." Nghiêm Mạc lấy Mễ Tô từ trong lòng y ra, rồi cúi người xuống, một tay ôm lấy, thả lên giường ngủ. Hệ thống sưởi trong nhà được bật, trong chốc lát Hứa Khiêm liền thấy nóng, lăn qua lăn lại cởi quẩn áo, vì vậy Nghiêm Mạc lại lần nữa "nhấc một tay", cởi cho đến khi người kia chỉ còn một cái quần lót rồi đắp mền lên, giữa đường không ít lần chọc ghẹo.

Hứa Khiêm chỉ cảm thấy cái tay kia dính lên cái mông cái mông vân vê nhào nặn lui tới, không nhịn được nhíu mày lại, "Không được thêm nữa nha, nhiều hơn nữa tôi phải thu lệ phí..."

Nghiêm Mạc thẳng người dậy, tiến tới hôn miệng y, "Anh có thể mò lại."

Nói xong, hắn kéo tay Hứa Khiêm đặt nơi lồng ngực mình, hai người lăn qua lăn lại trong chăn một hồi rồi ôm nhau ngủ một đêm yên bình.

Hôm sau Hứa Khiêm bị điện thoại làm tỉnh giấc, là công việc, cần y đi ra ngoài một chuyến. Y vuốt mắt bò dậy, thần trí mơ màng mặc quần áo xong xuôi, vừa ra khỏi cửa đã thấy Nghiêm Mạc mặc tạp dề đứng trước bàn ăn, đặt bữa sáng trong tay lên bàn.

"Dậy sớm vậy, không ngủ thêm chốc nữa sao?"

"Không cần, công ty có chút việc..." Hứa Khiêm vừa nói vừa ngáp một cái, y lau mặt, "Sao cậu vẫn còn ở đây?"

Người kia vẻ mặt vô tội, "Chạy tới làm bữa sáng cho anh đó, hơn nữa tất cả công việc của tôi đều đã được sắp xếp xong xuôi cho đến năm sau rồi, có nhiều thời gian chăm sóc anh hơn. Hứa ca, anh muốn ăn sủi cảo không? Chút nữa tôi mua ít nguyên liệu về, chúng ta cùng nhau gói đi."

"... Loại chuyện đó để dành đến đêm 30 làm đi." Hứa Khiêm liếc nhìn cái tạp dề màu hồng trên người hắn, khoé miệng hơi mỉm cười, "Cậu lục từ đâu ra vậy?"

"Đồ nồi niêu xoong chảo anh mua online lúc trước đã giao tới." Nghiêm Mạc vô cùng tự nhiên ngồi xuống, đưa miếng mánh mì nướng kẹp trứng lòng đào và bacon tới, "Ăn sáng đi, ăn xong tôi đưa anh đi."

Quảng cáo
Trước /114 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Copyright © 2022 - MTruyện.net