Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh
  3. Chương 2: Chương 2
Trước /46 Sau

Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 2: Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tưởng như đã lục tung cả Hà nội lên rồi mà anh vẫn không tìm ra cô.

Kì lạ thật, 1 người nổi bật đến như vậy tại sao không tìm ra được.

Đến cái lúc anh định nhờ mấy gã bạn làm mật thám tìm giúp thì anh nhìn ra cô đang ôm ghi ta đứng hát nơi góc phố.

Cô mặc 1 chiếc váy đen thêu những bông hoa vàng.

Như váy của người ta, dưới gấu váy thì đầy hoa lên trên chỉ điểm xuyết vài bông, váy của cô ngược lại, dưới gấu váy bên phải là 1 bông hoa cúc vàng rồi bung ra cả bó, lên đến ngực thì đầy những hoa là hoa.

Váy đen hoa vàng da trắng nõn, cô nổi bần bật giữa phố đông.

Thật quá bất ngờ, hóa ra cô làm công việc ấy, cô là người hát rong.

Cô đứng hát nơi này sao giờ anh mới nhận ra, à thực ra cũng đúng thôi, con phố của người hát rong này dân Pháp bọn anh ít khi đi qua, có những con đường ở Hà nội anh cũng chưa từng đặt chân tới dù gia đình anh sống ở Đông dương cũng đã lâu rồi.

Tìm thấy cô rồi, sướng đến phát điên, suýt chút nữa anh nhảy cẫng lên mà hét thật to.

Cô có 1 giọng hát rất đẹp, biểu cảm, đã thế âm vực lại rất rộng, vừa mới xuống thật thấp như khiến người ta thấy được cả cái âm u trong giọng của cô, cô lại có thể đẩy nó lên cao vút, trong veo, thuần khiết nghe như tiếng chuông pha lê ngân vang.

Những ca khúc cô hát nghe rất lạ, anh chưa từng nghe qua ở đâu bao giờ.

Sáng nay hoa nở ven đồi

Em nhìn ra cửa bồi hồi nhớ mong

Mối tình em giấu trong lòng

Dành riêng anh đấy sao không quay về...

Cô hát chung với 1 người khác, 1 gã An nam trông khá điển trai.

Cô với hắn ta là loại quan hệ gì thế, đây là lí do cô tránh né anh sao.

Thấy 1 gã người Pháp đứng sừng sững suốt cả buổi, các khách quen của cô bỏ đi hết làm cô vừa hát vừa bực.

Gần hết buổi diễn, anh móc ra 1 xấp tiền Đông dương cúi xuống cho vào cái hộp xin tiền đặt phía trước cô.

Bực mình, cô tiến lại gần anh rít lên:

- Anh đuổi hết khách của tôi!

- Xin lỗi.

- Anh nói lúng búng.

Chộp lấy xấp tiền để Hoàng, người đứng hát cùng cô không kịp động vào, cô rút lấy 1 tờ rồi cầm số tiền còn lại ấn vào tay anh.

- Tôi không xin của bố thí!- Rồi bỏ đi, mặc kệ anh đứng ấp úng phía sau.

Còn chưa hết vui mừng vì gặp lại được cô anh đã bị cô dội cho 1 gáo nước lạnh, anh lờ mờ có cảm giác cô thấy ác cảm với anh, không phải đến lúc này mới thế mà ngay hôm đầu tiên gặp nhau đã như vậy rồi.

Anh đã làm gì sai, anh băn khoăn tự hỏi, vừa rồi thì đúng, có lẽ anh đã phạm phải 1 sai lầm chí mạng, có lẽ anh đã cư xử thiếu tế nhị làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nhưng lần đầu thì sao, anh đã phạm sai lầm gì khiến cô giữ thái độ thù địch đến như thế, trong khi anh, thật khổ cái thân anh, đã yêu cô ngay lần gặp đầu tiên, ngay lần đầu tiên được nhìn vào đôi mắt ấy.

Cô có 1 đôi mắt tuyệt đẹp, nó sáng như có ánh sáng chiếu ra từ bên trong, nó cũng rất biểu cảm, 1 đôi mắt biết nói.

Sao cô lại ghét a nh, anh cứ nghĩ mãi không thông, nhìn xem, cô đề nghị anh cạo râu anh cũng đã cạo đi hàng ria con kiến anh rất thích, mất bao công sức mới nuôi được.

Thực ra cô không ghét bỏ gì anh cả, coi thường đôi chút thì có.

Anh 25 tuổi mà đã là giám đốc Sở điện lực, trong giấy tờ của anh ghi thế, hôm cô tới Sở tìm anh người ta cũng nói với cô thế.

Lấy đâu ra trẻ măng như vậy đã leo lên được chức cao như vậy, rõ là con ông cháu cha nên mới được cất nhắc chứ tự lực cánh sinh thì có 50 tuổi cũng chưa chắc bò đến nơi.

Như cô đây, sinh ra trong gia đình gia thế khủng mà vẫn phải cong mông ra học hành làm việc để khẳng định bản thân, cũng chưa có được chỗ đứng vững chắc trong xã hội, nên với loại công tử như anh sao có thể bắt cô ưa anh cho được.

Cô không thích mấy kẻ tiến thân không phải bằng thực lực, chẳng lẽ thế là sai sao.

Thật ra cũng chỉ có vậy thôi còn thì chẳng lí do gì để cô ghét anh, bắt anh cạo râu anh cũng cạo rồi, ngoan ghê.

Thật ra, trong thâm tâm cô còn rất biết ơn anh.

Gia đình cô thuộc giới siêu giàu, tiền chưa bao giờ là thứ phải bận tâm, muốn tiêu gì thì tiêu, muốn mua gì thì mua, không cần nhìn đến hóa đơn, chỉ cần quẹt thẻ.

Nếu đến nơi nào không dùng thẻ cô lại không mang đủ tiền mặt người ta vẫn cho cô mua hàng, danh tiếng gia đình cô có thể đem ra làm bảo chứng.

Vậy đấy, đó là cuộc sống xưa kia của cô, luôn được gia đình bao bọc.

Đùng 1 cái cô rớt về đây, không bà con họ hàng, không bạn bè người quen, không 1 xu dính túi, bơ vơ ngơ ngác, sợ hãi cực độ, nhặt được ví của anh với cả cọc tiền bên trong khiến cô vững dạ hơn nhiều.

Mặc dù cô không hề có ý định giữ tiền của anh để chi tiêu, cô chẳng trả ví lại cho anh rồi đấy thôi, nhưng thực ra những ngày đầu khi chưa có việc cô đã mang 1 ít tiền trong đó ra dùng, rồi đến khi kiếm được tiền cô đã bù lại.

Đêm đêm ôm ví tiền chứa những tờ Đông dương mới coóng đi ngủ, cô có cảm giác tương lai mình được đảm bảo, nỗi bất an của người xa xứ giảm đi phần nào.

Lỡ mà có chuyện không may gì xảy ra, cô bị bán vào nhà thổ chẳng hạn, cô sẽ lấy số tiền này để tự chuộc thân.

Đấy là chuyện cô giấu kín trong lòng không hé môi nói ra nhưng cô thấy rất biết ơn anh, người đã giúp đỡ cô, dù không trực tiếp.

Cô và Hoàng thường chỉ hát buổi sáng, ai mà hát được nhiều, cũng chẳng có được quá nhiều ca khúc để hát, lặp lại nhiều quá khán giả sẽ thấy nhàm chán, chiều thường cô đi làm công việc khác, sảy nhà ra thất nghiệp, không có gia đình ở bên cô phải tự lực cánh sinh thôi, mà cô làm được, làm tốt hẳn hoi, cô biết cách tự nuôi thân chẳng cần nhờ ai cả.

Thu dọn đồ đạc cô và Hoàng đi gặp bạn của anh để cùng ăn trưa.

Quang bạn của Hoàng là 1 nhà văn, anh có ý thức rất mạng mẽ về phân tầng giai cấp về chênh lệch đẳng cấp hay về việc giải phóng quốc gia dân tộc khỏi ách đô hộ của thực dân Pháp.

Cô thì chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, những thứ quá cao siêu như vậy làm cô đau đầu, chắc bởi vì cô sống ở 1 xã hội khác hưởng 1 nền giáo dục khác, với cô đơn giản chỉ có đẹp trai là cô thích, Pháp hay Việt như nhau hết! Quang đi du học ở Pháp về nhưng lại ghét người Pháp, làm cô nhớ đến ông nội cô, cũng toàn nhận học bổng của nước mẹ Pháp để mà ăn học nhưng mở mồm ra là nói đến nỗi nhục mất nước.

Quang thích cô, anh ta gọi cô là nàng thơ của anh ta, là nhà văn, anh ta viết tặng cô không biết bao nhiêu là truyện ngắn.

Quang chắc phải thích cô lắm vì 1 người sống khi nào cũng đề cao chí hướng lí tưởng như anh ta lại để mắt đến 1 kẻ hời hợt như cô, đúng là đàn ông yêu bằng mắt, khiến cô cảm thấy vô cùng thiếu thoải mái.

Nhớ không vẻ đẹp này, gương mặt này là của mẹ cô, đâu phải của cô!.

Quảng cáo
Trước /46 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dữ Ái Vô Quan – Dữ Thống Hữu Quan

Copyright © 2022 - MTruyện.net