Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Lâm Thiên đã quá mệt mỏi, nằm trong thùng gỗ căn bản bản là không biết có người đến ngoài phòng mình, trong lòng cũng tin tưởng không có ai tùy tiện đến đình viện nên mới hồn nhiên không biết gì. Nếu Lục Lâm Thiên cảnh giác thì với tu vi hiện tại của hắn, có người đến gần như vậy hắn cũng sớm biết rồi.
– Lâm Thiên.
Gọi một lần nữa, thần sắc Lục Vô Song không khỏi có chút thất vọng, vốn định mang bữa sáng đến cho Lục Lâm Thiên nhưng bây giờ người không ở đây, trong lòng nổi lên chút ngẩn ngơ.
Từ lần trước tại Hoa Viên, nàng giật mình chợt nhận ra đường đệ nàng vẫn quen thuộc từ nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả nụ cười vui vẻ trên mặt cũng thay đổi. Trong lòng Lục Vô Song không khỏi âm thầm nổi lên sự hiếu kỳ với đường đệ này, cách một thời gian ngắn lại muốn đến xem sao.
“Xoẹt xoẹt…” Một tiếng, cửa cửa phòng mở ra, trong lúc bất tri bất giác Lục Vô Song đã đi vào trong phòng.
Ngay lập tức trước mặt Lục Vô Song xuất hiện một bức tranh mỹ nam ngâm trong bồn tắm, từng tấc da thịt lồ lộ trước mắt nàng không thiếu thứ gì.
Lúc này Lục Lâm Thiên nghe được tiếng cửa mở cũng tỉnh lại, mở hai mắt bắt gặp ngay Lục Vô Song trong phòng, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn thẳng vào thân thể mình.
– Ta gọi ngươi ăn điểm tâm nhưng không thấy ngươi đáp nên mới…
Lục Vô Song cũng không hét lớn, khi nhìn thấy Lục Lâm Thiên trợn mắt nhìn mình thì phục hồi lại tinh thần, chưa nói hết câu hai má đã hồng rực lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
– Ta bị nhìn lén rồi.
Lục Lâm Thiên cũng sửng sốt một chút, lập tức vội vàng nhảy ra khỏi thùng nước mặc quần áo, do dự một chút sau đó đi về hướng phòng nhỏ.
– Ăn điểm tâm a.
Cảm thấy Lục Lâm Thiên tới, Lục Vô Song nhẹ nhàng nói một câu nhưng lúc này nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
– À!
Lục Lâm Thiên cũng có chút cũng có chút xấu hổ, mặc dù đã sống qua một kiếp nhưng việc xấu hổ như vậy vẫn không tránh khỏi. Sau khi ngồi xuống thì cắm đầu cắm đầu vào ăn, mỹ vị trong miệng cũng như biến sang mùi vị khác.
Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng không mở miệng. Lục Lâm Thiên thỉnh thoảng liếc trộm Lục Vô Song, nàng vẫn cúi đầu, xấu hổ cúi đầu ăn, đoán chừng trong lòng cũng không yên.
– Vô Song tỷ, ta đã ăn xong rồi.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên phá vỡ sự xấu hổ giữa hai người.
– Ta cũng đã ăn xong, để ta thu thập.
Lục Vô Song cúi đầu đứng lên, bắt đầu dọn đồ trên bàn.
– Vậy ta còn có việc, đi trước.
Sự xấu hổ vẫn còn khiến Lục Lâm Thiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, thừa cơ nói đi trước, cười khẽ một cái, trong lòng thầm nghĩ kỳ thật cũng không có gì, không phải chỉ bị nhìn một chút thôi sao?
– Ta vậy mà… Làm sao bây giờ…
Nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lục Lâm Thiên, hai gò má của Lục Vô Song đỏ lên, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng, lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một màn này.
Sau khi rời khỏi đình viện Lục Lâm Thiên lại đến sau núi một lần nữa, nhiệm vụ hôm nay của hắn chính là luyện chế Quán Đính Đan. Lần trước luyện chế gặp phải thất bại một lần, từ đó về sau Lục Lâm Thiên chưa từng gặp thất bại nữa, bây giờ hắn có thể dùng một lần để luyện chế xong một viên Quán Đính Đan, không phải chia thời gian nghỉ ngơi nữa.
Hôm nay, một ngày thời gian đã nhanh chóng qua đi, khi đến tối Lục Lâm Thiên đã đạt được thành quả vượt xa thường ngày, luyện chế được 4 viên Quán Đính Đan, điều này làm tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt.
Trong quá trình luyện chế đan dược Lục Lâm Thiên còn phát hiện, mình khống chế linh lực ngày càng nhuần nhuyễn, đồng thời, linh lực cũng càng thêm cô đọng.
Sau khi rời khỏi sơn cốc, Lục Lâm Thiên lại chuẩn bị đến mật thất chịu đánh, trong khoảng thời gian này cuộc sống của hắn trở nên vô cùng phong phú, Lục Lâm Thiên cảm thấy thích thú, loại cơ hội như vậy người khác cầu cũng không được.
Cuộc sống cứ như vậy chậm rãi trôi qua, điều đáng nói là thời gian này Lục Tiểu Bạch rất ít khi đến tìm Lục Lâm Thiên, đoán chừng thời gian rảnh Lục Tiểu Bạch đều đi tìm chỗ lén luyện Hỏa Lang Quyết.
Tại ngày thứ chín, Lục Tiểu Bạch đến tìm Lục Lâm Thiên một lần, khi đó Lục Tiểu Bạch đã thành công tu luyện Hỏa Lang Quyết, nhưng khoảng cách đạt đến Vũ giả chính thức vẫn còn khá xa.
Trong thời gian Kế tiếp, Lục Lâm Thiên đến Thiên Bảo Môn ba lượt nữa, mỗi lần đều bán ra hơn mười viên Quán Đính Đan. Hiện giờ Quán Đính Đan ở Thiên Bảo Môn vẫn là cung không đủ cầu, một vài đệ tử trong thế hệ trẻ của gia tộc sau khi mua về phục dụng thấy hiệu quả tốt nên thường xuyên đến mua.
Buổi chiều ngày thứ mười ba, sơn cốc ở sau núi đã trở thành nơi Lục Lâm Thiên thường xuyên luyện đan. Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi dưới đất, lúc này trên mặt Lục Lâm Thiên toát ra sự vui mừng. Hôm nay chính là ngày mình đột phá lên Vũ Sĩ, tu vi hiện tại của mình bây giờ đã là Vũ Đồ và Linh Đồ cửu trọng đỉnh phong.
Hôm nay, Lục Lâm Thiên chuẩn bị đột phá cả Linh Vũ, trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này rất tự tin, phía sau núi này sẽ không bị người khác quấy nhiễu.
Từ từ hít một hơi, Lục Lâm Thiên từ lấy ra một cái bình ngọc, sau rồi móc ra một viên Quán đính đan, trong lòng biết, nếu như mình thật sự muốn đột phá, thì sớm hay muộn mình cũng đột phá đến Linh giả tầng thứ nhất.
Nhìn viên Quán đính đan trong tay, Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, bây giờ việc luyện chế Quán đính đan đối với mình cũng chẳng có gì đáng kể, hít hà một hơi, không có chút nào chần chừ, Lục Lâm Thiên ném viên Quán đính đan vào trong miệng.
Viên Quán đính đan vừa được đưa vào miệng, đột nhiên Lục Lâm Thiên cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp theo trong cơ thể của mình tách ra. Ngay lập tức, Lục Lâm Thiên liền vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết.
Loại năng lượng này, Lục Lâm Thiên cũng đã sớm quen ngay từ đầu, năng lượng đó có thể làm cho mình đột phá lên hai trọng, nhưng về sau, cũng chỉ đủ để tăng cường một trọng, lần sau nữa thì cũng chỉ có thể đủ tăng cường nửa trọng.
Tăng thêm một viên Quán đính đan là có thể từ Vũ đồ Nhất trọng đột phá đến cửu trọng, tổng cộng Lục Lâm Thiên đã sử dụng bảy viên Quán đính đan, đáng giá ba trăm năm mươi kim tệ. Khá tốt, bây giờ mình đã cách kiếm được kim tệ, bằng không thì giờ chắc phải thảm hại rồi.
Ba trăm năm mươi kim tệ, tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ, ba trăm năm mươi kim tệ, là đủ để có thể để cho một thanh niên trẻ tuổi theo Vũ đồ đột phá đến Vũ sĩ, phỏng chừng mỗi gia tộc đều cam lòng để tất cả thanh thiếu niên đột phá bằng được đến Vũ sĩ.
Thần sắc từ từ bình tĩnh trở lại, Lục Lâm Thiên trồng chéo hai tay tạo thành một thủ ấn, hít thở dần dần các chân khí trong cơ thể, rồi bắt đầu luyện hóa năng lượng viên Quán đính đan.
Ở một chỗ phía trước ngọn núi, Nam thúc đang chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên, lẩm bẩm nói:
– Thời gian còn một tháng, lại muốn đột phá Vũ sĩ lần nữa, Âm Dương chi thể, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.