Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay khi ý thức quay lại, tôi lập tức ngồi dậy.
Tôi khéo léo lôi điện thoại ra khỏi giường, bỏ qua việc thử mở khóa bằng vân tay, nhập thẳng mật khẩu.
Với một cú vuốt, tôi tìm đến tên của "Vân Hướng Vãn" trong danh bạ, thực hiện cuộc gọi.
Tất cả hành động được thực hiện nhanh gọn, thời gian sử dụng chưa đến 20 giây.
Tôi phải thừa nhận tập luyện quả nhiên là khác.
"Hướng Vãn! Cậu ở đâu?" Cuộc gọi kết nối rồi.
"Tớ ở ngoài trường..." Đầu bên kia truyền tới tiếng của Hướng Vãn.
Hướng Vãn còn chưa nói xong, có một giọng nói khác lọt vào điện thoại.
"Anh về rồi."
Giọng nói này... Giọng nói này...
Tên giết người đang ở bên cạnh Hướng Vãn, thân thiết nói với cậu ấy "Anh về rồi".
Toàn thân bắt đầu rét run, tôi xoa xoa huyệt thái dương thật mạnh.
Ít nhất bây giờ Hướng Vãn vẫn chưa bị giết.
Đây là cục diện tốt nhất đến giờ.
Tôi không chắc tên ma quỷ đó có nghe thấy tiếng tôi nói chuyện với Hướng Vãn hay không, bởi vậy tôi không thể bảo Hướng Vãn mau chạy.
"Hướng Vãn, cậu có thể lập tức về trường không? Bài tập nhóm của chúng ta có chút vấn đề, sắp đến hạn nộp rồi..." Có trời biết tôi đã khó khăn thế nào mới nói được câu này với ngữ điệu phù hợp.
"Vấn đề gì vậy?"
"Nói chung là một mình tớ không giải quyết được, cậu có thể về xem không?"
Lo chết đi mất! Chẳng lẽ Hướng Vãn không vào vòng lặp? Sao cậu ấy lại bình tĩnh như vậy?"
"Ừ... Chờ một chút..." Giọng nói ở đầu bên kia xa, chắc Hướng Vãn đang nói chuyện với người bên cạnh, "Là bạn học của em... Co việc gấp... Bây giờ em phải về..."
Tôi không nghe được rõ nhưng vẫn có thể đoán được đại khái.
"Không sao... Em về đi."
Tên ác ma kia thật sự thả người? Thật hay giả vậy? Đơn giản thế?
Tôi ở đầu bên nay tay đã đổ mồ hôi, vừa căng thẳng vừa suy nghĩ lung tung.
"Vạn Di? Còn ở đó không? Bây giờ tớ về, gặp cậu ở đâu đây?" Hướng Vãn quay lại nói chuyện với tôi.
"Phòng tự học dưới lầu ký túc xá... Tạm thời đừng cúp máy!" Tôi nghe đầu bên kia có tiếng leng keng, chắc là ở trong ba lô Hướng Vãn.
"Được, tớ vừa đi vừa nghe cậu nói." Đầu bên kia trở nên ồn ào, chắc là đã ra ngoài đường.
Tôi không biết phải giải thích với Hướng Vãn thế nào, do dự nửa ngày không nói được gì.
Hướng Vãn đang đi cũng không nói chuyện.
"Vãn Vãn!" Trước khi tôi biết mình phải nói gì, giọng của tên ác ma kia lại truyền tới, "Đừng lãng phí thức ăn."
Có tiếng sột soạt, nghe như âm thanh của túi giấy.
"À... Được..."
Tôi có cảm giác giọng của Hướng Vãn là lạ.
Chắc là vì Hướng Vãn không vào vòng tuần hoàn nên không biết gì chăng?
"Em đi đây." Tôi nghe Hướng Vãn nói.
"Đi đi." Giọng của tên ác ma kia quá dịu dàng, hệt như... Hệt như một người bạn trai mẫu mực.
"Tớ gọi cho Hướng Vãn được rồi." Tôi nói với mọi người trong phòng, "Cậu ấy đang tới. Trước khi cậu ấy tới, chúng ta xem lại vòng lặp đi."
"Tớ nhớ ở vòng tuần hoàn trước, tên ác ma kia nói với cô Ngô 'Mày là đồ dư thừa', có phải có nghĩa cô Ngô cản trở việc hắn giết chúng ta nên mới bị giết đúng không?" Mạnh Du tiếp lời.
"Giả thiết này phù hợp với thời gian của cô Ngô. Nhưng đổi góc độ nhìn, ý của hắn là ngoại trừ cô Ngô, chúng ta không ai dư thừa, vốn dĩ hắn muốn giết tất cả chúng ta?" Phân tích của Hi Vũ chi tiết hơn.
"Nhưng chúng ta không biết hắn, tại sao hắn lại muốn giết chúng ta?" Trần Hiểu Tình phát hiện báo cảnh sát không giải quyết được vấn đề, cũng gia nhập bàn bạc về vòng tuần hoàn với chúng tôi.
"Không chỉ chúng ta không biết hắn, rất có thể hắn cũng không biết chúng ta." Tôi bổ sung.
"Nếu không phải tên sát nhân gặp ai cũng giết, mà hắn lại không biết chúng ta, vậy tại sao hắn cứ một mực giết chúng ta chứ?"
"Liệu có phải... Là vì Hướng Vãn không... Có thể là Hướng Vãn xảy ra tranh chấp với hắn, hoặc là nắm được nhược điểm gì của hắn?" Hi Vũ thấp giọng.
Sau khi xác nhận Hướng Vãn đã tách khỏi tên ác ma, tôi không cúp máy, sợ Hướng Vãn ở trên đường gặp chuyện. Nếu bây giờ Hướng Vãn còn cầm di động, vậy cô ấy sẽ nghe thấy cuộc thảo luận của chúng tôi.
"Thế không đúng, tớ không ở cùng phòng các cậu." Trần Hiểu Tình nói, "Nếu muốn giết người xung quanh Hướng Vãn, hắn nên giết những người ở cạnh phòng 1620 thay vì tớ ở cách 1620 rất xa."
Dù Trần Hiểu Tình luôn tỏ vẻ "Người thường như các cậu không xứng nói chuyện với tớ", nhưng câu này thật sự có lý.
"Vậy gần đây cậu có chuyện gì liên quan tới Hướng Vãn không?"
"Tuần nào tớ cũng gặp cậu ấy, bọn tớ có cùng tiết môn học tự chọn." Trần Hiểu Tình cẩn thận nhớ lại, "Tớ có chào cậu ấy, nhưng không tiếp xúc nhiều lắm. Đúng rồi, tuần trước tớ có mượn sổ ghi chép của cô ấy."
"Sổ ghi chép? Sổ ghi chép gì? Tại sao lại mượn sổ ghi chép?" Mạnh Du lập tức bắt được từ mấu chốt."
"Cái tớ mượn là ghi chép khoa học đời sống. Có điều mượn sổ của Hướng Vãn không phải rất bình thường sao? Hơn nữa đâu chỉ mình tớ mượn." Trần Hiểu Tình nói không sai, sổ ghi chép của Hướng Vãn như sách quý, mỗi học kỳ đều có người tới mượn.
Đúng là không có gì đặc biệt. Manh mối bị cắt đứt, tất cả mọi người đều ủ rũ.
"Nếu không tìm được nguyên nhân, chúng ta hãy tập trung vào cách giải quyết vấn đề hiện tại đi." Thấy chúng tôi chán nản, cô Ngô lập tức thay đổi trọng tâm cuộc thảo luận, "Nếu hắn tới giết các em thì phải làm sao đây?"
"Lại bước vào một vòng lặp khác, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn, ngay cả đối kháng thẳng mặt cũng không thể."
"Nếu hắn có sơ hở gì sao? Có lẽ hắn sợ lửa, hoặc sợ điện giật, có thể là loại thuốc đặc biệt nào đó?"
"Nếu đến đồn cảnh sát hoặc báo cảnh sát được, chúng ta nói hắn là quái vật siêu nhiên, ai mà tin chứ?"
"Suỵt!" Cô Ngô đột nhiên ngắt lời chúng tôi, đưa ngón tay che miệng.
Có tiếng bước chân tới gần, lộc cộc lộc cộc.
"Ai đấy?"
"Tớ là... Vân Hướng Vãn..." Hướng Vãn có vẻ bối rối trước câu hỏi của chúng tôi.
"Hướng Vãn thật sao? Cậu hù mọi người rồi đấy!"
Vân Hướng Vãn cầm túi giấy KFC và ly coca đứng trước cửa.
Thấy trong phòng tự học có một đống người, cô ấy không khỏi hoang mang.
"Hôm nay cậu đi đâu?"
"Tớ đến KFC cùng bạn trai thảo luận xem cuối tuần này sẽ đi đâu." Hướng Vãn vừa nói vừa quan sát "nhóm" chúng tôi nét mặt tỏ vẻ đội hình phòng ký túc xá 1620 + Trần Hiểu Tình + cô Ngô thật kỳ lạ... "Sau đó Vạn Di gọi điện nói bài tập nhóm có vấn đề nên tớ về ngay. Bây giờ chúng ta sẽ làm bài tập nhóm đúng không?"
"Cậu có mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ không, ví dụ như... Có người giết cậu, sau đó cậu sống lại?" Tôi thử hỏi.
"... Cái gì?" Hướng Vãn sửng sốt.
"Là hỏi cậu có bị lặp đi lặp lại ngày hôm nay không?" Mạnh Du vội giải thích.
"Tớ không biết..." Hướng Vãn nhìn chúng tôi.
Chúng tôi nhìn nhau, người đáng lẽ phải cung cấp nhiều thông tin nhất lại không bước vào vòng lặp.
Mà tôi khi nhìn Hướng Vãn, không biết vì sao tôi lại có cảm giác trong mắt cô ấy đang che giấu điều gì đó.