Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dinh Thự Rubik
  3. Quyển 4 - Chương 5
Trước /102 Sau

Dinh Thự Rubik

Quyển 4 - Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ôm tâm trạng thất thường cả đêm, tôi không tài nào chợp mắt được.

Thứ bảy hôm sau, mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, bảo bà phải đến nhà họ hàng.

Đầu óc tôi đang mơ màng lập tức tỉnh táo trở lại.

Ngày 20 tháng 5 năm 2017, nhà dì tôi bị mất 200 tệ, nghi ngờ tôi lấy, một nhóm người thân vây quanh mắng tôi trẻ con phạm lỗi không có gì đáng sợ, nhưng phải biết cách sửa lỗi.

Vì nhát gan, tôi không dám bào chữa, mặt đỏ tía tai, chỉ nói đi nói lại một câu:

"Con không ăn trộm, không phải con."

Mẹ không thèm nhìn tôi, bà ta tát tôi một cái, tức giận rống lên: "Nói to lên, không làm thì sợ cái gì?"

Tôi uất ức, nước mắt càng tuôn trào, người như chết lặng.

Kết thúc cuộc cãi vã, mẹ đột nhiên không ép tôi nữa, nem ra hai tờ tiền đỏ rồi hùng hổ nói với mọi người: "Con gái tôi tuy nhát gan nhưng nó là người tốt, còn người lớn mấy người lo mà làm gương cho đám trẻ đi, đừng có đổ tội bậy bạ như vậy."

Định thần lại, mắt tôi mờ đi, vội mặc quần áo, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ định tới nhà dì à?"

Mẹ dừng việc thu dọn bàn học, quay sang nhìn tôi: "Sao lần này không chiến tranh lạnh với tao nữa?"

Nhà tôi dù là ai một khi xảy ra mâu thuẫn đều dùng cách chiến tranh lạnh để ép đối phương phải chịu thua.

Nhưng tôi của quá khứ không biết chiến tranh lạnh rốt cuộc nguy hiểm đến cỡ nào.

Thậm chí tôi không hề hay biết từ thời điểm nào mình đã có thói quen chiến tranh lạnh nữa.

Lồng ngực như bị búa bổ nặng, nước mắt tuôn rơi, tôi muốn nói rất nhiều nhưng quá khó để mở lời.

Tôi và mẹ đến nhà dì đầu tiên, mẹ giúp dì lặt rau trong bếp, còn tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khách.

Trong các bữa tiệc của đại gia đình, người nghèo luôn phải tới sớm.

Họ hàng lần lượt tới, tôi to tiếng chào từng người.

Họ đều kinh ngạc trước sự nhạy cảm như lúc nhỏ của tôi, lần đầu khen ngợi.

Mẹ tôi nghe thấy, mấy lần lén ngó mặt ra nhìn.

Lời khen nhanh chóng đi ra, họ lại bắt đầu so sánh tôi với con của họ.

"Tiểu Tân à, sao cháu lại phát triển theo chiều ngang thế? Con gái mà mập thì khó giảm cân lắm, đến lúc đó nếu không kiếm được chồng thì phải làm sao đây? Nhìn con bác đi, nó cao, không mập không gầy, ở trường rất nổi tiếng đấy."

"Tôi cũng rất chú ý đến con mình, không dám để nó ăn nhiều, còn bắt nó ngày nào cũng phải tập thể dục. Tiểu Tân, con phải khống chế việc ăn uống của mình đi, còn cái mặt nổi đầy mụn của con nữa, con gái phải biết trang điểm một chút."

"Con nhà bác cao hơn 1m70, con bà cao bao nhiêu..."

Bọn họ bắt đầu khoe mẻ.

Trải qua vô số tình huống tương tự, tôi đã sớm quen với dáng vẻ này của họ.

Bên ngoài, họ luôn lấy con mình ra so sánh với con nhà người khác, hận không hơn người ta về mọi mặt.

Còn ở nhà, họ lại lấy con nhà ta ra so sánh với con mình, thậm chí chế giễu con mình chắc ra gì.

Vô cùng mâu thuẫn.

Ăn trưa xong, dì tôi rủ khách chơi mạt chuợc, khi vào phòng lấy túi tiền, bà ta đột nhiên hét lên: "Trời ạ, sao tiền của tôi lại ít đi vậy?"

Tôi không giống lần trước thu mình lại sau lưng người khác với bộ dạng hèn nhát vì sợ bị nghi ngờ.

Người đầu tiên dì nghi ngờ là dượng và chị họ, bọn họ cãi vả rất lâu.

"Con thấy Từ Tân Tân vào phòng, nói không chừng là con bé lấy, nhà con bé nghèo như vậy, chắc chắn mẹ nó không cho nó tiền tiêu vặt đâu." Dứt lời, chị họ trừng mắt nhìn tôi.

Đây không phải định tội, nó thậm chí còn tàn nhẫn hơn định tội rất nhiều.

Mọi người bắt đầu khuyên tôi thẳng thắn thừa nhận, nhưng dì lại "hiểu chuyện" bỏ qua, cố nói sang mẹ khác.

Đối diện với ánh mắt vừa giận dữ vừa mong đợi của mẹ, tôi đứng dậy, lớn tiếng: "Cháu không hề vào phòng dì, nhưng cháu thấy dì đi vào, cháu có quay lại video, không tin mọi người xem đi."

Vừa đến nhà dì, tôi liền lấy cớ nhàm chán hỏi xin di động của mẹ, tuy không phải di động gì xịn nhưng ghi hình thì không thành vấn đề.

Vốn định chụp lại hình tất cả những người bước vào phòng, nhưng không ngờ người duy nhất bước vào phòng dì từ sáng đến giờ chị có chị họ.

Thế thì bớt việc.

"Chị họ ở nhà cả ngày, nếu là chị ấy lấy, chắc sẽ không giấu tiền trên người, không chừng là nằm trong phòng chị ấy." Tôi bổ sung.

Sau khi xem video, sắc mặt dì lập tức thay đổi, ánh mắt dì không còn mạnh mẽ như trước mà thay vào đó là né tránh.

Ngay lập tức chị họ quát với tôi: "Mày rõ ràng vừa ăn cắp vừa la làng, không ai rảnh mà ngồi quay video cả, tao thấy mày đã ăn trộm tiền còn muốn vu oan cho tao."

"Nếu chị không vu oan cho em trước thì em đã mặc kệ chuyện ai lấy tiền, nhưng bây giờ, em cần một sự công bằng." Tôi gằn từng chữ, nói xong liền nhìn dì, "Dì, bố mẹ con đã dạy con đạo đức không thể bần cùng, chuyện trộm cướp con chắc chắn không làm. Bây giờ dì cứ kiểm tra chị họ để tìm ra sự thật đi."

Mọi người có mặt đều im lặng, cuối cùng là mẹ tôi lên tiếng: "Tiểu Tân, mẹ tin con, con là đứa bé ngoan."

Chuyện này vẫn không không đi đến đâu cả, dì lấy cớ mình nhớ lầm mà kết thúc sự việc.

Chị họ khóc sướt mướt chạy về phòng của mình.

Tôi rất không cam lòng nhưng cũng không thể làm được gì.

Việc này năm đó tôi chẳng có lỗi gì cả, ngoại trừ mẹ nói chuyện giúp tôi thì không còn ai tin, tất cả họ hàng đều thêm mắm thêm muối hủy hoại danh dự của tôi.

Bây giờ đổi thủ phạm nhưng nó lại được giải quyết nhẹ nhàng thế này.

Tại sao chứ?

Trên đường về, nhìn bước chân nhẹ nhàng và hàng lông mày dịu dàng của mẹ, tôi cũng thấy dễ chịu đôi chút.

Biết bà hài lòng với phần thể hiện của tôi hôm nay, tôi chờ bà khen ngợi tôi.

Nhưng không.

Haizzz.

Vào ban đêm, hiếm khi tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy, còn mơ thấy chàng trai có siêu năng lực.

Anh ta vẫn mặc đồ đen, đôi mắt to sáng lấp lánh như sao trên trời.

"Chúc mừng cô đã thành công dập tan ý định tự sát của mẹ mình."

Hóa ra năm đó bà vì chuyện này mà rơi vào tuyệt vọng.

Thật trùng hợp, tôi cũng như vậy.

"Tôi phải dập tan bao nhiêu lần mới có thể thay đổi kết cục cuối cùng?" Tôi hỏi.

"Con người cô sao không thông minh một chút nhỉ?" Anh lắc đầu thỏ dài, "Nếu một người đã chủ động muốn rời khỏi thế giới này thì khẳng định người đó đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô không chỉ loại trừ ý định tự tử mà còn phải mang đến hy vọng cho bà ấy, đồ ngốc à."

Thế thì phải giải quyết bố tôi.

Dường như nhìn ra tôi đang nghĩ gì, anh đột nhiên tới gần tôi, chóp mũi suýt thì đụng vào má tôi: "Cô cũng đâm dao vào tim mẹ cô không ít lần, nhớ giải quyết cả chính mình đi."

Quảng cáo
Trước /102 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rượu Ấm Thiết Bạn Cũ - Tang Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net