Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
13
Cẩn thận nghe lại, thì ra người ngoài cửa là Lý ma ma.
Thật sự là không nhớ lâu.
Thanh Tước khó chịu khi nghe lời này, lập tức mắng ra bên ngoài: “Cũng chỉ là một nô tài, mà dám chà đạp chủ như vậy, để ta bẩm báo đại gia, phạt bà một trận thật nặng.”
Lý ma ma vốn là tự nói, bị Thanh Tước mắng như vậy, cuống quýt xoay người đi ra ngoài.
“Thanh Tước, bớt nói vài câu.” Thanh Mai khuyên nhủ: “Hầu phủ không thể so với trong nhà, để cho người ta nghe thấy lại nói chúng ta xúi giục thị phi, khiến Đại phu nhân và phu nhân không hòa thuận.
“Các ngươi xúi giục cái gì? Nói ta nghe một chút.” Hứa Thế Bình đột nhiên đi vào.
Sắc mặt Thanh Mai khẽ biến, sau đó cười nói: “Bọn nô tỳ đang nói, chuyện hôm nay không thể tùy ý nói ra, đỡ khiến người ta cho rằng phu nhân của chúng ta chịu tủi thân, tránh để người ngoài nói xấu Hầu phủ.”
Ta đúng lúc mở mắt, biểu lộ kinh ngạc: “Đại gia, sao ngài lại trở về, cũng chỉ chuyện nhỏ, gây ảnh hưởng đến đại gia thì quả thật không tốt.”
Hứa Thế Bình ngồi xuống ghế ôn hòa nói: “Nàng là nương tử của ta, nàng bị bệnh đương nhiên phải tới thăm. Chuyện hôm nay, ta cũng nghe mẹ nói, là ta sơ sẩy, không sớm sắp xếp chào hỏi mẹ.”
Ồ, không biết người mẹ tốt của ngươi sắp xếp ta như thế nào đây. Ta thầm oán, trên mặt vẫn dịu dàng như cũ.
“Mẹ nói, trước khi nàng khỏi bệnh thì không cần qua thỉnh an.” Hứa Thế Bình tiếp tục nói.
“Điều này sao có thể được chứ, làm con dâu, phải ngày ngày hầu hạ mẹ chồng, mới là đạo lý trên đời này.” Ta giả bộ không đồng ý.
Bên ngoài phải làm đấu tranh, không thể dạy người ta nắm bắt được mấu chốt câu chuyện.
“Nàng đó, thật sự là con dâu tốt hiền lành hiểu chuyện.” Hứa Thế Bình sờ sờ trán ta, lại giúp ta dịch góc chăn, cười nói: “Quý phủ chúng ta tuy có chút danh tiếng, nhưng cũng không phải là người không có tình, nàng nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Ta cười đồng ý.
Đang lúc nói chuyện, Thanh Mai bẩm báo Đại phu nhân tới thăm.
Ta đang chuẩn bị đứng dậy hành lễ, Hứa Thế Bình đè ta xuống. Hắn tự mình ngồi xuống ghế, lạnh nhạt uống trà.
Đại phu nhân khi đi vào tự nhiên nhìn thấy động tác của ta và hắn, sắc mặt khẽ biến.
Ta ho khan vài tiếng, suy yếu mở miệng nói: “Đại phu nhân, sao người lại tự mình tới đây?”
“Con dâu sinh bệnh, làm mẹ chồng đương nhiên phải quan tâm.” Trên mặt bà ta mang theo quan tâm, sau đó trêu chọc nói: “Đại gia sẽ thương con, làm cho ta nhớ tới câu châm ngôn cưới vợ quên mẹ.”
Nàng mất hứng chuyện Hứa Thế Bình đè ta lại không hành lễ, trong lời nói chế giễu ta câu dẫn Hứa Thế Bình, nói hắn không hiểu đạo hiếu.
Hứa Thế Bình bình tĩnh, không mặn không nhạt đáp: “Mẹ lại nói đùa rồi, đại phu đã dặn dò, Vân nhi cần điều trị thật tốt, mẹ hẳn là không ngại chứ.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Bà ta dùng sắc mặt không thay đổi nhận lấy trà, uống một ngụm, lại nói với ta: “Chuyện hôm nay của con, nói ra ta cũng có phần không phải, thân thể con không tốt, sao không nói trước cho ta biết, ta cũng có thể gọi người hầu hạ con thật tốt.”
Nhìn xem, chuyện đã thành là ta không phải. Nếu thật sự xưng bệnh không đi hành lễ kính trà, không biết bà ta còn muốn gây ra trò gì.
“Đại phu nhân nói đùa rồi, chuyện này vốn không thường xảy ra.” Ta bỗng nhiên ngượng ngùng liếc Hứa Thế Bình một cái, hắn vừa mới nhìn lại, ánh mắt hai người đối diện.
Ta liếc mắt qua chỗ khác, làm bộ thẹn thùng nói: “Có lẽ hôm nay thấy được vinh quang của Hầu phủ, quá mức vui vẻ.”
Trong mắt Đại phu nhân hiện lên ghen ghét, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: “Sau này ngày lành còn nhiều lắm.”
Trước kia, Hứa Thế Bình thuộc về mẹ chồng bà ta, hiện tại, Hứa Thế Bình thuộc về con dâu của bà ta. Từ đầu đến cuối, con trai của bà đều không thuộc về bà.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, bà ta mới muốn tự mình giáo dưỡng cháu trai, ở trong phủ bồi dưỡng một người gần gũi. Nhưng bà ta ngàn vạn lần không nên, cưng chiều con trai của ta thành dáng vẻ vô pháp vô thiên. Bà ta cũng không nên mang hành vi cử chỉ bất hiếu của con trai ta quy kết lên người ta.
Hứa Thế Bình làm quan vài năm, ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử hậu viện, làm sao có thể d.a.o động được tâm trí của hắn.
Tâm tư lay động, ta hơi rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc.
“Đồ dùng thiếu cái gì, chỉ cần sai người nói với ta, coi nơi này là nhà của mình.” Vì mặt mũi, bà ta tự nhiên đấu tranh.
“Đa tạ Đại phu nhân.” Ta cười nói.
Ta bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tò mò nói: “Con nghe bọn nha hoàn nói, hôm qua Nam Ninh Vương tặng mấy món bảo bối hiếm lạ?”
Đồ của ta, tuyệt đối không cho người khác.
Hứa Thế Bình mỉm cười nhìn ta: “Đồng hồ Tây Dương và gương thủy tinh, còn có đôi đèn lưu ly cung đình. Nếu nàng muốn xem, ta sẽ sai người mang tới cho nàng xem.”
Có lẽ là biểu hiện vừa rồi của ta đã lấy được lòng hắn, Hứa Thế Bình tâm tình thật tốt mà tiếp lời ta.
“Cái này...” Ta do dự nhìn hắn một cái, lộ ra vẻ mặt muốn nhưng lại không dám.
Hứa Thế Bình hiểu rõ, hạ lệnh cho người đi lấy đồ tới.
Hắn hẳn là biết chỗ để các lễ vật, hành vi như vậy không khác gì làm cho Đại phu nhân khó xử.
Đại phu nhân mất tự nhiên, mở miệng ngăn lại: “Chờ một chút, đồ Vương gia tặng, phải cẩn thận cất kỹ mới được, sao lại tùy tiện bày ra như vậy, chuyện truyền ra ngoài sẽ bị người ta nghĩ là không cung kính.”
Bà ta ra ám hiệu liếc ta một cái.
“Đại phu nhân nói rất đúng.” Ta xấu hổ cúi đầu, thừa nhận bà ta suy nghĩ rất chu đáo.
Ánh mắt ta lén lút bay về phía Hứa Thế Bình, sầu muộn lại khổ sở.
Hắn là người thích dáng vẻ này, thích nữ tử ỷ lại hắn dựa vào hắn, lấy hắn làm trung tâm cuộc sống. Tình thú giữa phu thê, Hứa Thế Bình rất hiểu.
“Đại phu nhân, cả ngày mẹ ở trong nhà, không hiểu tâm tư Hoàng thất. Vương gia là một thiếu niên, thích người khác ngày đêm nhìn ngắm lễ vật của ngài ấy.”
Hắn chậm rãi mở miệng, trong giọng nói lộ ra vẻ không cho phép cự tuyệt: “Vô cớ đem cất đi, truyền ra ngoài mới khiến ngài ấy mất hứng.”
Hứa Thế Bình là người tâm phúc của gia đình này.
Hầu gia phong lưu, không thích chuyện triều đình, tự nhiên không tinh thông đạo làm quan, chỉ làm một chức quan nhàn nhã ở Lễ bộ. Con trai hắn, Hứa Thế Bình sành sỏi hơn, đạo làm quan thành thạo, thậm chí được hoàng đế yêu thích, hơn hai mươi tuổi, nhậm chức ở Lại bộ, làm quan tứ phẩm.
Hứa Thế Bình nói như vậy, âm thầm mang theo gậy gộc, khiến mẹ mình thật mất mặt.
Mặt Đại phu nhân không tự chủ run lên một chút, lấy khăn lau khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: “Ta thật là hạn hẹp, Lý ma ma, đi gọi người mang đồ tới đây đi.”
Bà ta lại dặn dò ta: “Vân nha đầu, con nên cẩn thận chăm sóc mấy thứ này, ân trạch của Vương gia không được phép tổn hại.”
Không làm gì được con trai của mình, lại đi nắn gân ta.
Ta cười ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Vâng, con dâu hiểu rồi.”
Sau này ta mới ngộ ra được, vì sao Hứa Thế Bình ngay từ đầu đã không thích ta, đây đều là bởi vì Đại phu nhân.
Ngay từ đầu, mối quan hệ của chúng ta đã rơi vào bế tắc. Hứa Thế Bình không thích, thậm chí có chút chán ghét mẹ mình.
Hắn từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh lão phu nhân, không thân thiết lắm với Đại phu nhân. Hơn nữa Đại phu nhân tự tiện làm chủ, vì tiền tài mà cùng nhà chúng ta liên hôn, chẳng những cản đường hắn đi lên, còn làm cho hắn bị đồng liêu châm chọc.
Kiếp trước hắn thờ ơ nhìn ta và mẹ hắn tranh đấu, thỉnh thoảng còn tưới dầu châm lửa.
Đời này, bởi vì Nam Ninh Vương ưu ái, trong tiệc cưới rất có thể diện, lời đồn đãi nhảm nhí của các đồng liêu ít đi rất nhiều.
Dù sao ai cũng không dám đắc tội người của hoàng thất, còn là vị Vương gia rất được hoàng đế yêu thích.
Bởi vậy, thái độ của hắn đối với ta tốt hơn vài phần, nguyện ý giúp ta nói chuyện.
Trước kia, ta đề cao đạo làm dâu, dại dột can thiệp vào quan hệ mẹ con bọn họ, thật sự là xen vào việc của người khác.
Thích thoải mái gây ầm ĩ thì cứ làm, ta sống thoải mái là được.
Đại phu nhân thấy mình không thú vị, nói mấy câu liền rời đi.
Hứa Thế Bình đi lòng vòng một lát, rồi đến thư phòng.
(Còn tiếp~)