Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4
“Đại cô nương, đang yên đang lành sao lại đến chùa Tê Hà dâng hương? Nhà chúng ta không phải luôn cung phụng hương khói ở chùa Hương Tích sao?” Thanh Tước vừa loay hoay đệm giường nhỏ vừa hỏi.
Xe ngựa lắc lư, chở ta, Thanh Tước và Thanh Mai.
“Nghe người khác nói, sư phụ chùa Tê Hà Phật pháp cao thâm, cảnh sắc trong chùa rất đẹp, muốn tới xem một chút.”
Thật ra là đến thăm một người bạn cũ.
Kiếp trước, mẹ ta chạy vạy khắp nơi, mới có thể để ta ở chùa Tê Hà an thân.
Vị cố nhân kia hết lòng chăm sóc ta, thường xuyên an ủi ta, ta mới miễn cưỡng sống trên thế gian.
“Cô nương nghe ai nói, sao nô tỳ không biết?” Điểm này của Thanh Tước rất không tốt, nhất định phải truy tìm căn nguyên lời nói dối của người khác.
Ta đang đau đầu muốn tìm cách nói qua loa, Thanh Mai nhíu mày nói: “Không có quy tắc, sao lại truy hỏi chủ tử như thế!”
Tuy là cùng tuổi, Thanh Tước luôn có vài phần sợ Thanh Mai.
Thấy Thanh Tước mở miệng, nàng lập tức thành thật uốn nắn.
Hơn nửa canh giờ, đã đến chân núi, sau đó lại đổi kiệu, tiếp tục đi lên đ ỉnh núi.
Cây xanh rợp bóng, côn trùng kêu không dứt, cảnh sắc quả thật rất đẹp.
Ở trong điện bái Bồ Tát xong, cầu bùa bình an, theo tiểu sư phụ đến sương phòng nghỉ ngơi.
“Trong miếu này rất thanh tĩnh, thích hợp cho các quý bà quý cô tới nơi này lễ Phật thăm viếng.” Thanh Tước nhỏ giọng nói thầm với Thanh Mai.
Lỗ tai tiểu ni cô rất thính, không thích nghe người khác nói chùa miếu nhà mình có thơm hay không.
[Bạn đang đọc Đình viện thâm thâm được edit và đăng tại Nhân Trí page]
“Hôm nay có quý nhân vào chùa lễ Phật, bình dân bách tính không được vào.”
“Đa tạ tiểu sư phụ báo cho chúng ta biết, chúng ta sẽ tuân thủ tự quy, tránh va chạm với quý nhân.” Ta nói tiếp.
Tiểu ni cô gật đầu, đưa chúng ta vào sương phòng, thêm đồ tốt rồi rời đi.
Sương phòng mặc dù không lớn, nhưng sạch sẽ lịch sự tao nhã, trong viện còn có bàn ghế đá.
Ta bảo Thanh Tước, Thanh Mai, lấy chút điểm tâm trà nước đặt trên bàn đá, chủ tớ ba người nhàn nhã hóng gió mát trong núi.
“Cô nương, hình như có người ồn ào.” Thanh Mai đột nhiên mở miệng nói.
Ta nghiêng tai cẩn thận nghe, đúng là có chút ồn ào, nghe không rõ lắm.
“Cô nương, chúng ta hay là trở về phòng đi, nếu đụng phải chuyện gì, phiền toái rất lớn.” Thanh Mai đề nghị.
Tiếng ồn ào quét sạch hứng thú, mặc dù ta không muốn, nhưng vẫn gật gật đầu, Thanh Mai nói không phải không có đạo lý.
Còn chưa tới cửa phòng, một bóng dáng bỗng nhiên xông vào.
Là một thiếu niên, một thiếu niên cực kỳ tuấn tú.
Chàng hiển nhiên cũng không dự đoán được chúng ta ở sương phòng bên này nghỉ ngơi, ngây ngốc một lát, do dự có nên vào phòng hay không.
Tiếng ồn ào dần tới gần, chàng bất chấp tất cả, khẽ cắn môi ôm quyền nói: “Mong các cô nương cứu gấp, ta tất có trả ơn hậu hĩnh.”
Nói xong, cũng mặc kệ chúng ta có đồng ý hay không, vọt vào sương phòng.
Thanh Mai và Thanh Tước tuổi còn nhỏ, tự nhiên chưa từng gặp chuyện như thế này, nhìn cửa gỗ kẽo kẹt rung, lại nhìn ta.
“Đi đóng cửa lại, sau đó quay về bàn đá.” Ta quyết định thật nhanh.
Trong tình huống này, giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp.
Chỉ chốc lát sau, mấy tiểu ni cô ồn ào náo loạn đi tới.
Người cầm đầu, dáng vóc tráng kiện, tướng mạo hung ác.
“Nói, gian phu ở nơi nào!”
Trong tay nàng kéo một tiểu ni cô khác, tiểu ni cô cúi đầu không nói lời nào.
Ta giả vờ bưng chén trà, không thèm để ý, nhưng ánh mắt chỉ tập trung quan sát hành động của bọn họ.
Vì sao phải hợp tác khi dễ một tiểu ni cô? Cảm thấy khó hiểu, ta nhìn kỹ mặt tiểu ni cô kia.
Cái nhìn này, làm cho động tác của ta cứng ngắc.
Đúng là Minh Kính.
Lúc này, trên mặt Minh Kính bị rạch một vết thật dài, hiến m..áu theo gò má, nhỏ xuống áo choàng.
Ta từng hỏi nàng ấy, vết sẹo trên mặt từ đâu mà có.
Nàng trả lời bình thản, cành cây trên núi rạch mặt.
Hôm nay, ta mới biết nàng chịu nhiều tủi nhục và đau khổ như vậy.
Trong lòng ta không tự chủ được dâng lên lửa giận, chén trà trên tay liền rơi mạnh xuống mặt bàn đá.
Thanh Mai nghiêm khắc nói: “Làm càn, ở trước mặt cô nương chúng ta nói những lời bẩn thỉu này.”
Các ni cô im lặng một lát. Họ lớn lên trong ngôi chùa này, biết không thể đắc tội với ai.
Một ni cô đen gầy tiến lên thở dài nói: “Thí chủ thứ tội, bần ni không phải cố ý quấy rầy, mà là đang dọn dẹp môn phái.”
“Tiểu sư phụ nói xem, nàng ấy phạm vào tội gì?”, ta giả vờ tò mò hỏi.
“Tư thông với người khác, sinh ra nghiệt chủng, phá đại giới Phật môn.” Ni cô béo đáp, đẩy Minh Kính về phía trước một cái.
Dưới tay áo rộng thùng thình, một đứa bé được giấu kín.
Tuy đang trong tình thế chật vật, mặt mày Minh Kính vẫn như bức tranh sơn thủy, bình thản mà tỉnh táo, bảo vệ chặt đứa trẻ trong lòng, không để cho nó trải qua chút kinh hãi nào.
Ta đã nghe qua đủ loại đồn đãi của Minh Kính, một trong số đó chính là có con hoang.
“Nói suông không tính, ngươi có chứng cớ gì?” ta phe phẩy quạt tròn hỏi.
“Chúng ta đã thấy nàng ta lôi kéo với một người đàn ông.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Còn tận mắt nhìn thấy đàn ông kia chạy tới nơi này.”
“Làm càn! Đây là sương phòng cô nương chúng ta nghỉ ngơi, các ngươi dám nói hươu nói vượn như vậy! Bây giờ ta sẽ đi mời trụ trì lại đây, để xem chuyện tốt này.” Thanh Tước quát.
“Thanh Tước, nếu các tiểu sư phụ muốn lục soát, cứ để cho bọn họ lục soát, để tránh việc nghĩ chúng ta là đồng bọn, cũng được.” Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn hai ni cô một mập mạp, một gầy gò: “Nếu không có người, các ngươi cần phải cho ta một lời giải thích.”
Ni cô mập mạp liếc mắt nhìn các tiểu ni cô khác, không hành động, những tiểu ni cô khác tự nhiên cũng không dám hành động.
Tiểu thư nhà quan, bọn họ vẫn là sợ hãi.
“Các ngươi cần phải hiểu rõ, cơ hội chỉ có lần này, nếu không tìm ra thứ gì, vậy các ngươi chính là vô duyên vô cớ vu hãm Minh Kính.”
“Là chúng ta quấy rầy, kính xin thí chủ thứ tội.” Ni cô gầy khom người xin lỗi, dẫn mọi người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại, các ngươi có thể đi, Minh Kính ở lại.” Ta muốn trút giận thay cho Minh Kính: “Hơn nữa, các ngươi phải nhận lỗi với Minh Kính, phải tự trải nghiệm mà xin lỗi.”
Bước chân các ni cô dừng lại.
“Thí chủ... đây là ý gì?” Giọng ni cô gầy có chút sợ hãi.
“Ý tứ rất đơn giản, các ngươi ai cào mặt, ai đánh nàng, ai mắng nàng, thì hãy làm chuyện tương tự với chính mình.” Ta cười cười: “Nếu không, ta cũng không tha cho các ngươi.”
Ánh mắt các ni cô tụ tập trên người ni cô mập mạp và ni cô gầy gò, hiển nhiên, bọn họ là người dẫn đầu gây rối.
“Thí chủ, nói cũng không thể nói lung tung, gương mặt của Minh Kính là chính nàng làm bị thương...”
Ni cô gầy còn chưa nói xong, đã bị Minh Kính cắt ngang: “Thỉnh thí chủ cho bọn họ rời đi.”
Ta kinh ngạc nhìn về phía Minh Kính, nàng thời niên thiếu, đã có bóng dáng cùng tính cách thời trung niên.
Ta suy nghĩ một chút, đồng ý yêu cầu của Minh Kính.
Kết quả của chuyện này, là trụ trì đến xử lý.
Đương nhiên, ta sẽ bảo Thanh Mai đi nói rõ ngọn nguồn với trụ trì.
Sau khi các ni cô đi rồi, ta vội vàng bảo Thanh Tước đi lấy chút thuốc tới đắp lên cho Minh Kính.
“A! Thật sự có con!” Thanh Tước thần kinh thô đến bây giờ mới phát hiện.
[Bạn đang đọc Đình viện thâm thâm được edit và đăng tại Nhân Trí page]
Minh Kính một tay đánh Phật hiệu: “Thí chủ, đứa trẻ là ta nhặt được ở trên núi, không đành lòng để nàng mất mạng nơi hoang dã, cho nên mới mang về. Không nghĩ lại khiến các sư tỷ sư muội hiểu lầm như vậy, làm loạn đến trước mặt thí chủ, thật sự là tội lỗi.”
“Ngươi có lòng tốt, nhưng bọn họ chẳng phân biệt được thị phi bám riết lung tung.” Ta tức giận thay nàng.
Minh Kính lẳng lặng nhìn ta: “Đa tạ thí chủ tương trợ.”
Thanh Tước băng bó cho nàng, ta lại dặn dò vài câu, mới chia tay với Minh Kính.
“Thanh Mai, ngày mai ngươi phái người dò hỏi xem xung quanh đây có v.ú em thành kính tín Phật nào nguyện ý lên núi chăm sóc đứa bé kia không?” Ta nói với Thanh Mai.
Minh Kính đối với ta có ơn, ta không thể ngồi yên không để ý tới.
“Cô nương, nếu truyền ra ngoài...” Thanh Mai có chút chần chờ.
Không sao, làm bí mật một chút là được.
Thanh Mai gật gật đầu, trả lời vâng.
“Cô nương, người kia làm sao bây giờ?” Thanh Tước chen vào nói.
“Ai?” ta không kịp phản ứng.
“Ai nha, chính là...” Thanh Tước hướng sương phòng bĩu môi.
Ta nhất thời nhớ tới, trong phòng còn cất giấu một đàn ông!
(Còn tiếp)